Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ầy, em đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến em đâu." Trần Trác vội vàng
tìm cớ để che đậy: "Chỉ là gần đây mẹ anh giới thiệu cho anh một đối tượng
xem mắt, tầm tuổi em, anh trai em nói chênh lệch quá nhiều, bảo anh là trâu già
gặm cỏ non."
Vai Cố Lê thả lỏng xuống: "Ồ, anh trai em là người cổ hủ, anh đừng để ý đến
anh ấy."
"Đúng vậy! Anh cũng thấy thế, bọn anh chỉ hơn kém nhau có 6 tuổi thôi mà, có
quá đáng gì đâu chứ.”
Nhắc đến chuyện này, Cố Lê đột nhiên tò mò hỏi: "À phải rồi, anh đã gặp bạn
gái của anh trai em chưa?"
Đề tài bị chuyển đột ngột khiến Trần Trác có chút bất ngờ, anh ta né tránh ánh
mắt cô, vội nhìn sang chỗ khác: "Sao đột nhiên lại hỏi về anh trai em... Có liên
quan gì đâu."
Nhìn ánh mắt né tránh của anh ta, Cố Lê cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy
nheo mắt chỉ vào Trần Trác với vẻ mặt "Em nhìn ra hết rồi nhé", nói: "Anh cũng
chưa gặp phải không?!"
Trần Trác biết chuyện Cố Ngộ giả vờ có bạn gái để qua mắt gia đình, nên tất
nhiên không thể để lộ trước mặt Cố Lê được.
Anh ta chợt nhớ lại trước đây họ đùa về chuyện Doãn Sam là nguyên mẫu bạn
gái trong tưởng tượng của Cố Ngộ, gãi đầu nói: "Anh… Chỉ gặp qua một cô
36D thôi."
"Là cô gần đây nhất phải không?" Cố Lê nhớ không lâu trước đây anh cô ấy
mới nhắc đến cô nàng 36D này.
"Hình như... Chắc là vậy... Dù sao bạn gái 36D của cậu ta cũng đâu có ít đâu?"
Đến cuối câu, giọng điệu của Trần Trác bỗng cao lên, thể hiện sự không chắc
chắn.
"Các anh đúng là anh em tốt của anh ấy thật nhỉ, anh ấy lăng nhăng như vậy mà
các anh vẫn chơi với anh ấy được sao?" Cố Lê tỏ vẻ khâm phục: "Toàn là hảo
hán!"
"Ầy... Dù gì người bị lăng nhăng cũng đâu phải bọn anh." Trần Trác nghiêm túc
nói hưu nói vượn.
Hai người vừa nói chuyện vẩn vơ vừa đi hết siêu thị, sau đó tạm biệt nhau trước
khi tách ra, Trần Trác nói: "Vậy hẹn gặp em tối mai nhé."
"Ừm, hẹn mai gặp."
Ngày hôm sau là đêm giao thừa, buổi chiều Cố Lê hẹn Thang Ninh ở trung tâm
thành phố.
Những năm trước hai người thường đi ăn một bữa ngon rồi đến nơi náo nhiệt
nhất để đếm ngược cùng đám đông xa lạ.
Thang Ninh tưởng hôm nay cũng theo kế hoạch như vậy, nào ngờ vừa gặp mặt
Cố Lê, cô ấy đã kéo cô lên taxi.
"Chúng ta... Đi đâu vậy?" Thang Ninh thấy tài xế lái đến một nơi xa lạ, không
khỏi hỏi.
Cố Lê nghĩ nếu nói thẳng là tối nay sẽ đón giao thừa cùng mấy anh chàng, có lẽ
Thang Ninh sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức, nên chỉ có thể mô tả mơ hồ: "Năm
nay cùng đón giao thừa với vài người bạn nhé?"
"Hả?" Mặc dù trong lòng Thang Ninh phản đối, nhưng cô thực sự không thể
thẳng thừng từ chối Cố Lê, chỉ có thể ngập ngừng mở miệng: "Nhưng không
quen biết, liệu có bị gượng gạo không?"
Để tránh lộ chuyện quá sớm, Cố Lê cố tình nói mập mờ: "Không sao đâu, gặp
vài lần là quen thôi ấy mà?"
Thang Ninh vốn tưởng mọi người sẽ tụ tập ở một nơi để ăn uống rồi cùng nhau
đi đếm ngược.
Chỉ là một hoạt động ngoài trời đông người hơn một chút, nào ngờ xe cứ chạy
mãi rồi chạy thẳng vào khu chung cư của người ta.
Khu chung cư này trông rất mới, chắc là được xây dựng hoàn thành trong hai
năm gần đây.
Toàn là những tòa nhà cao trên 20 tầng, môi trường trong khu rất tốt, có đầy đủ
trung tâm thương mại, siêu thị và các loại nhà hàng. Nhìn qua đã thấy giá mỗi
mét vuông không hề rẻ.
Thang Ninh biết gia cảnh Cố Lê rất tốt, phần lớn bạn bè cũng là những người có
điều kiện ngang ngửa với cô ấy.
Trước đây Cố Lê cũng từng dẫn Thang Ninh gặp vài người bạn của mình, hầu
hết đều là những cô gái cùng tuổi, thân thiện và dịu dàng như cô ấy.
Chỉ cần là bạn của Cố Lê, Thang Ninh sẽ tự động có bộ lọc cho rằng họ rất dễ
gần.
Đến nơi, Cố Lê nắm tay Thang Ninh xuống xe.
Cô ấy nhìn ra vẻ e dè của Thang Ninh, vội an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay chỉ đón
giao thừa cho náo nhiệt thôi, đều là những người rất thân thiện, cậu thả lỏng đi.”
Có sự an ủi của Cố Lê, Thang Ninh liền yên tâm: "Được rồi."
Cô đi theo Cố Lê vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
Khi cửa thang máy đóng lại, Thang Ninh nhìn thấy mình trong gương.
Vốn tưởng chỉ gặp mỗi Cố Lê nên hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, mặt chỉ thoa
chút kem nền.
Cô lấy thỏi son trong túi ra trang điểm.
May mà cô có thói quen này, để phòng khi cần thiết.
Cố Lê thấy vậy thì cười một tiếng: "Cậu còn thoa son nữa à.”
"Không thể làm cậu mất mặt được!" Thang Ninh thoa xong, mím môi lại: "Cậu
cũng không báo trước cho tớ, nếu không tớ đã dán lông mi giả luôn rồi!"
"Không cần đâu, không cần đâu, cậu để mặt mộc cũng đủ đẹp rồi!" Cố Lê thành
thật nói: "Tớ chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn cậu!"
"Cái câu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi’ đúng là sinh ra giành cho cậu đó!”
Hai người vừa nói vừa cười, sau đó nghe thấy tiếng "Ding" của thang máy.
Họ đã lên đến tầng cao nhất.
Ở đây mỗi tầng có hai căn hộ.
Trước cửa căn bên trái đặt khá nhiều đồ đạc, có tủ giày, ô dù và vài chậu cây.
Còn trước cửa căn bên phải rất sạch sẽ, không có gì cả.
Cố Lê dẫn Thang Ninh đi về phía bên phải.
Đến trước cửa, Cố Lê bấm chuông.
Thang Ninh nhìn lướt qua, bởi vì trước cửa căn hộ này không đặt bất cứ thứ gì,
cộng thêm cánh cửa cũng màu trắng nên tạo cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.
Sạch đến mức không có chút không khí sống nào.
Trong đầu Thang Ninh tưởng tượng chủ nhân của căn hộ này hẳn là một cô gái
xinh đẹp có làn da trắng, tóc đen dài thẳng, trông rất thuần khiết.
Vài giây sau khi chuông cửa vang lên, có người bước ra mở cửa.
Thang Ninh nở nụ cười trên mặt, vừa định chào hỏi.
Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, cô nuốt lại tất cả những lời định nói.
Cố Ngộ mặc một chiếc áo hoodie trắng rất đời thường, bên dưới là quần thể
thao màu xám.
Quần áo có vẻ hơi rộng, anh tùy ý xắn tay áo lên đến khuỷu tay, trông rất thoải
mái và phóng khoáng.
Một làn hơi ấm từ trong nhà ùa ra, phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy ấm áp
và thoải mái.
Ánh sáng chiếu nghiêng vào mặt Cố Ngộ, một nửa khuôn mặt anh hòa trong
ánh sáng, đường nét mày mắt mềm mại trong suốt, như mặt đường ẩm ướt sau
cơn mưa phùn, lấp lánh ánh sáng.
Anh tựa một tay vào khung cửa, hơi cúi mắt nhìn hai người bọn họ.
Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Anh liếc nhìn Cố Lê trước, rồi đưa mắt nhìn Thang Ninh, gật đầu chào: "Bên
ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”
Mặc dù công việc vẫn chưa hoàn thành, nhưng Cố Ngộ không muốn tăng ca ở
công ty nữa.
"Ôi trời, cái trí nhớ của tôi này." Trần Trác nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy từ
nhà bếp ra, nói với Cố Ngộ: "Tôi quên không nói với cậu, hôm qua tôi gặp em
gái cậu ở siêu thị, nên đã mời em ấy đến."
Thực ra Cố Ngộ chỉ hơi bất ngờ, anh không ngờ Cố Lê lại đồng ý.
Trước đây vào dịp năm mới, Cố Ngộ cũng từng mời, mặc dù khi đó cũng chỉ là
hỏi qua loa cho có, nhưng trong ấn tượng của anh, thái độ của Cố Lê lúc đó là
kiên quyết từ chối.
Nên sau đó cũng không hỏi lại nữa.
Trần Trác chào hỏi Cố Lê xong thì nhìn Thang Ninh: "Chào em gái, anh não cá
vàng quá, anh quên mất tên em rồi."
"Chào anh, em tên là Thang Ninh." Thang Ninh thầm nghĩ may là người đã gặp
trước đó, như vậy so với người hoàn toàn xa lạ, cô lại thấy nhẹ nhõm hơn.
"Vậy sau này anh gọi em là em Ninh nhé, hôm nay nhất định phải uống rượu
nha!" Trần Trác cười toe toét.
Thang Ninh vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại căng thẳng trở lại.
"Em không uống đâu, không uống đâu!" Thang Ninh liếc nhìn Cố Ngộ, yếu ớt
nói: "Tửu lượng của em tệ lắm."
Thang Ninh thoáng thấy Cố Ngộ khẽ mỉm cười.
Sau khi đổi giày xong, Cố Lê nhìn quanh nhà: "Anh, hôm nay bạn gái anh có
đến không?"
"Không đến, sao thế?"
Cố Lê tỏ vẻ thất vọng: "Em định không báo trước để kiểm tra đột xuất, biết đâu
có thể gặp chị dâu, bởi vì nếu em nói trước thì chắc chắn anh sẽ giấu bạn gái đi
mất."
Trần Trác nghe xong không nhịn được bật cười "Phụt" một tiếng.
Thấy ánh mắt của Cố Ngộ, anh ta liền ho khan vài tiếng, vội nén cười.
"Bạn gái anh... Không thích đông người." Cố Ngộ nghiêm túc nói bừa: "Em ấy
nhút nhát lắm."
"Đúng vậy, nhút nhát lắm!" Trần Trác đứng cạnh xem náo nhiệt chưa đủ, còn
phụ họa.
Cố Ngộ dùng khuỷu tay huých anh ta: "Đừng nói nhiều nữa, mau đi nấu cơm
đi."
"Ôi được rồi..." Trần Trác thở dài: "Khổ thân tôi quá!"
Cố Lê quen thuộc đi vào phòng khách, Tiền Tư Châu và Doãn Sâm đang ngồi
trên ghế sofa chơi PS5.
Cố Lê rảnh rỗi nên xem họ chơi game.
Thang Ninh vẫn đứng ở hành lang không biết làm gì, Cố Ngộ phát hiện ra hình
như mình không chuẩn bị dép cho cô.
Anh tìm một lúc thì tìm được một đôi dép vải cotton dùng một lần: "Xin lỗi…
Vì không biết em đến nên không chuẩn bị dép trước."
"À, không sao đâu." Thang Ninh cởi giày thay dép, xếp gọn gàng lại để một
góc: "Xin lỗi đã làm phiền ạ."
"Không có gì." Cố Ngộ liếc nhìn phòng khách: "Em cứ tự nhiên nhé, muốn đi
đâu thì cứ đi, đến xem họ chơi game hoặc ra phụ chúng tôi nấu ăn cũng được."
Nói xong Cố Ngộ quay lại phòng bếp.
Lúc này Thang Ninh mới nhìn kỹ căn hộ của Cố Ngộ.
Căn hộ của Cố Ngộ cho người ta cảm giác rất giống nhà của nhân vật chính
trong phim thần tượng.
Căn hộ của anh là kiểu LOFT hai tầng, tầng hai là không gian mở không có
tường, có thể nhìn thấy một phòng ngủ rất lớn và một phòng tắm.
Nội thất nhà anh thuộc phong cách tối giản, chủ yếu là màu trắng.
Tổng diện tích căn hộ không quá lớn, nhưng có lẽ vì sống một mình nên tổng
thể vẫn rất rộng rãi.
Thang Ninh đứng gần hành lang, bên trái là phòng khách, Cố Lê, Tiền Tư Châu
và Doãn Sam ngồi ở đó vừa ăn hoa quả vừa chơi game, không khí có vẻ khá
thoải mái, phòng khách gần ban công còn có một cây đàn piano.
Bên phải là nhà bếp, Trần Trác và Cố Ngộ đang bận rộn trong đó.
Thang Ninh cảm thấy mình đến tay không đã rất ngại rồi, ít nhất cũng phải giúp
đỡ chút gì đó.
Cô đến nhà bếp hỏi hai người: "Ừm, em có thể giúp gì không ạ?"
Trần Trác nhìn thấy Thang Ninh, giống như chó vẫy đuôi vậy: "Ôi chà, em
Ninh, em ra chơi với họ đi, ở đây cứ để anh và Cố Ngộ lo."
"Không sao đâu, em cũng không hiểu game lắm..." Thang Ninh vừa nói vừa xắn
tay áo lên, chỉ vào mấy bó rau đặt bên cạnh bồn rửa: "Mấy cái này cần rửa phải
không ạ?"
"Đúng rồi, vậy em ở đây nói chuyện với bọn anh cũng được." Ánh mắt Trần
Trác dán chặt vào mặt Thang Ninh.
Cố Ngộ đang xử lý sò điệp, liếc nhìn Trần Trác.
Anh ta vốn rất niềm nở mỗi khi thấy gái đẹp, Cố Ngộ cũng đã quen.
Ba người làm việc đều khá im lặng, chủ yếu là không tìm được chủ đề phù hợp
để nói chuyện.
Trần Trác đành đổi chủ đề: "Ừm, em Ninh này, em làm nghề gì vậy?"
"Hiện tại em đang làm trợ lý luật sư tại một công ty luật." Thang Ninh nói.
"À đúng rồi, anh nhớ ra rồi, bé Lê cũng học luật." Trần Trác tiếp tục hỏi: "Các
em là bạn đại học à?"
"Vâng, cậu ấy ở cạnh ký túc xá của em." Kiểu trò chuyện hỏi đáp này khiến
Thang Ninh cảm thấy khá thoải mái.
"Ôi trùng hợp ghê, anh và Cố Ngộ cũng là bạn đại học, anh thấy bạn đại học
đều là bạn tốt nhất cả đời."
Thang Ninh gật đầu, rửa rau xong và để ráo nước, hỏi: "Còn gì cần giúp nữa
không ạ?"
"Lát nữa cùng gói sủi cảo nhé." Cố Ngộ nói: "Nhân thịt chưa trộn xong, em ra
ăn chút hoa quả đi, lát nữa tôi gọi em.”
Thang Ninh ngoan ngoãn gật đầu rồi đi.
Sau khi Thang Ninh đi khỏi, Cố Ngộ đóng cửa bếp lại, đến bên cạnh Trần Trác
nhỏ giọng nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Làm gì là sao? Tiếp đãi bạn em gái cậu tử tế thôi, có vấn đề gì sao?" Trần Trác
tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
"Đừng tưởng tôi không biết." Cố Ngộ hừ lạnh: "Nãy giờ mắt cậu cứ dính chặt
vào người ta."
"Này này này, tôi nói cho cậu biết nhé, cậu đừng có suy nghĩ bậy bạ. Tôi thật sự
chỉ thân thiện tiếp đãi em ấy thôi, tôi đối xử với em gái cậu cũng tốt như vậy
mà?"
Cố Ngộ im lặng không nói gì.
"Haiz, cũng không thể trách tôi được, độc thân quá lâu rồi, gặp người khác giới
là muốn phát triển xem sao." Trần Trác thở dài: "Tìm một mối tình đích thực
sao mà khó thế nhỉ."
"Quen qua mai mối ba mẹ giới thiệu hay qua ứng dụng hẹn hò vốn dĩ đều không
đáng tin cậy lắm." Cố Ngộ đập quả trứng bằng một tay.
"Tôi cũng thấy vậy, mẹ tôi giới thiệu cho tôi mấy người kỳ quặc rồi." Trần Trác
thở dài: "Nhưng biết làm sao được, tự tìm thì thật sự rất khó có cơ hội gặp được
người phù hợp. Công ty chúng tôi toàn đàn ông, có một lễ tân là nữ duy nhất
cũng đã kết hôn sinh con rồi." Trần Trác nói rồi nhìn về phía Cố Ngộ: "Công ty
cậu lớn như vậy, chắc có nhiều phụ nữ lắm nhỉ?"
Cố Ngộ trả lời qua loa: "Cũng được, nhưng đàn ông vẫn chiếm đa số."
"Có ai xinh đẹp không?" Trần Trác hỏi.
Cố Ngộ vô thức liếc nhìn về phía Thang Ninh.
Hôm nay cách ăn mặc của Thang Ninh có hơi khác so với thường ngày ở công
ty. Ở công ty, có vẻ như cô cố tình ăn mặc chín chắn hơn, toàn mặc trang phục
công sở chính thức và trưởng thành.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, tóc xõa xuống, rẽ ngôi giữa che hai bên,
còn tô son, trông quyến rũ hơn một chút so với bình thường, nhưng lại có vẻ
trong sáng đáng yêu hơn mọi khi.
Cố Ngộ nhanh chóng quay đi, lạnh nhạt nói: "Không để ý ngoại hình của người
ta lắm."
"Cậu không nhìn ngoại hình phụ nữ, vậy cậu nhìn cái gì?!" Trần Trác cảm thấy
anh hơi giả tạo, muốn vạch trần: "Nhìn chân? Hay là ngực?"
"Có lẽ là… Nghe giọng nói trước." Cố Ngộ trả lời nửa nghiêm túc nửa qua loa.
"Chậc... Giả tạo quá..." Trần Trác tỏ vẻ không hài lòng.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người đều ra bàn ăn bên ngoài cùng nhau gói sủi
cảo.
Thực ra điều vui nhất trong đêm giao thừa là cùng bạn bè làm những việc vô
nghĩa.
Ý nghĩa của việc đón năm mới là khi bước sang năm mới, phát hiện ra người
hoặc những người quan trọng đó vẫn đồng hành cùng mình từ năm cũ sang năm
mới.
Vì có nhiều người nên chỉ mất nửa tiếng là gói xong hết sủi cảo.
Cố Ngộ và Trần Trác đi bày đồ ăn, Doãn Sam thì pha rượu.
Nhà Cố Ngộ có một phòng chứa rượu nhỏ, thực ra bình thường anh không uống
nhiều rượu, nhưng cứ mỗi dịp lễ tết là sẽ nhận được rượu người ta tặng, rồi càng
ngày càng nhiều lên, thêm vào đó Trần Trác và mấy người bạn thường xuyên
đến nhà anh ăn cơm, nên cũng tích trữ không ít.
Doãn Sam đi đến tủ rượu, hỏi Cố Lê trước: "Em Lê, em uống gì?"
"Em uống gì cũng được, em uống ít thôi góp vui thôi."
"Vậy anh pha cho em một ly Bloody Mary, đây là món sở trường của anh đó!"
Doãn Sam xoa xoa tay nói: "Em muốn mạnh hay nhẹ?"
Cố Lê vừa định mở miệng nói thì Cố Ngộ lập tức chen vào: "Nhẹ thôi!"
Mặc dù Cố Lê vốn cũng không định uống mạnh, nhưng càng được chiều
chuộng thì càng muốn nổi loạn.
Nhân lúc Cố Ngộ đi ra, cô ấy khẽ nói với Doãn Sam: "Mạnh hơn một chút đi ạ!
Nếu uống rượu mà không cảm nhận được cồn thì có ý nghĩa gì đâu?"
Cuối cùng Doãn Sam pha một ly rượu vừa phải, không mạnh cũng không nhẹ,
sau khi pha xong thì hỏi Thang Ninh: "Em Ninh thì sao?"
"Em nhẹ một chút nhé." Thang Ninh nói: "Em không thích uống rượu mạnh khi
ăn cơm."
"Ok!"
Sau khi pha xong cho Cố Lê và Thang Ninh, đến lượt mấy người còn lại.
Cố Ngộ đặc biệt dặn dò: "Hôm nay em gái tôi ở đây, các cậu kiềm chế chút đi,
uống ít thôi, với lại đừng có nói lung tung."
Khi Cố Ngộ nói, anh còn cố ý trừng mắt nhìn Trần Trác, cái người thích nói
năng lung tung nhất sau khi uống rượu.
Anh ta giật mình, ấm ức nói: "Thôi được, vậy hôm nay uống ít thôi, anh em
cũng phải giữ chút hình tượng chứ."
"Nói đến chuyện này tôi mới nhớ có một năm giao thừa cả bốn đứa chúng ta
đều say mèm, hôm sau tất cả đều quên sạch." Doãn Sam nói.
"Đúng đúng đúng." Tiền Tư Châu lên tiếng: "Tôi nhớ hôm sau tỉnh dậy cả bốn
đứa chúng ta chỉ còn mỗi quần lót, cũng không biết đêm trước đã xảy ra chuyện
gì, cuối cùng chẳng ai dám nhắc lại chuyện đó nữa."
"À đúng rồi đúng rồi!" Trần Trác nhớ ra, vỗ đùi: "Vậy tối hôm đó rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì?"
"Còn có thể là gì nữa? Chắc chắn là Cố Ngộ uống say phát điên thôi." Doãn
Sam cố ý nói với Cố Lê: "Em có biết tửu lượng anh trai em kém đến mức nào
không?"
"Em không biết, mỗi dịp lễ tết anh ấy đều phụ trách lái xe, nên chẳng bao giờ
uống rượu cả."
"Vậy chứng tỏ anh trai em còn biết tự lượng sức." Trần Trác dùng đũa chỉ vào
Cố Ngộ: "Tại cậu ta biết cậu ta uống say sẽ phá hỏng hình tượng."
"Sao vậy sao vậy? Anh trai em uống say sẽ thế nào?" Cố Lê đã hoàn toàn bị
kích thích tò mò.
Lúc này Cố Ngộ cố ý ho một tiếng, gắp một con tôm cho Trần Trác: "Ăn nhiều
vào, nói ít thôi."
"Sao thế? Dám làm mà không dám nhận à?" Trần Trác không mắc mưu: "Anh
trai em thuộc loại uống một ly bia là say, mà uống say rồi thì thích cởi quần áo."
"Đệt!" Cố Ngộ vốn luôn cẩn trọng cũng không nhịn được mà bật ra tiếng chửi
thề: "Hôm đó là vì máy điều hòa hỏng nên nóng quá thôi! Hơn nữa..."
Nói đến đây, Cố Ngộ liếc nhìn Cố Lê và Thang Ninh, rồi dùng cách nói tương
đối ẩn ý để nói ra điều mình đang nghĩ: "Sao tôi nhớ quần áo của tôi không phải
do tôi tự cởi mà?"
"Cậu có ý gì hả, cậu nghi ngờ bọn tôi động chân động tay với cậu à?" Trần Trác
tức giận chỉ vào khu vực gần bàn trà nói: "Lúc ấy cậu đứng ngay chỗ đó cởi áo
len, lộ sáu múi bụng luôn mà."
Doãn Sam cũng gật đầu lia lịa: "Lúc đầu tôi còn tưởng cậu định quyến rũ bọn
tôi cơ."
Những gì hai người nói khác hẳn với ký ức trong đầu anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");