Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
  3. Chương 3
Trước /221 Sau

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng mà Thang Ninh nhớ lại giọng nói vừa nghe được, âm điệu trong trẻo, rõ

ràng mang chút ngượng ngùng chân thành.

Cảm giác theo như mô tả của Cố Lê, người ở đầu dây bên kia đáng lẽ phải có vẻ

trêu đùa lả lơi mới đúng.

Càng nghĩ càng thấy khó ngủ, cô lăn qua lăn lại mấy lần mới miễn cưỡng ngủ

được.

Sáng hôm sau cô dậy sớm viết xong và gửi phần còn lại của tài liệu rồi mới

mang theo đôi mắt thâm quầng đến công ty. Cô gặp Mạnh Chúc Vy ở dưới lầu,

cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màu lạc đà, mang giày cao gót cùng màu, tay

cầm một ly cà phê Starbucks, rất có tinh thần chào hỏi Thang Ninh: "Chào buổi

sáng, Thang Ninh."

"Chào buổi sáng." Giọng Thang Ninh trầm xuống.

Hai người cùng vào thang máy, Mạnh Chúc Vy bấm nút tầng 22, khi cửa thang

máy đóng lại, cô ta nhìn Thang Ninh qua phản chiếu trên gương: "Sao trông cô

không có tinh thần gì hết vậy?"

"Tối qua viết cái tài liệu đó đến quá khuya." Thang Ninh lại không nhịn được

ngáp một cái: "Ngủ không ngon lắm."

"Muốn uống cà phê không?" Mạnh Chúc Vy rộng rãi đưa cà phê đến trước mặt

Thang Ninh: "Tôi chưa uống."

Mạnh Chúc Vy tô son đỏ tươi, nhưng miệng ly cà phê rất sạch sẽ, đúng là chưa

uống một ngụm nào.

Thang Ninh liếc thấy móng tay của cô ta, hình như cô ta lại làm một mẫu mới.

Cứ khoảng nửa tháng cô ta lại đổi một bộ móng tay, không phải kiểu thông

thường, mà là loại dán móng giả dài, trên đó có đủ loại đồ trang trí lấp lánh.

Thang Ninh từng đi làm chung với Cố Lê, làm một lần mất tận mấy trăm tệ.

"Uống cà phê thì tối tôi sẽ mất ngủ." Thang Ninh vội vàng xua tay: "Không cần

đâu, cảm ơn."

"Ồ, được thôi, nhưng uống cà phê sẽ tỉnh táo hơn đấy, nếu sợ mất ngủ thì cô có

thể mua một ly decaf, đôi khi chỉ cần ngửi mùi cà phê thôi là tôi đã thấy tỉnh táo

rồi."

"Ừm ừm." Thang Ninh gật đầu qua loa.

Mạnh Chúc Vy chuyển ly cà phê từ tay này sang tay kia: "Ầy, nóng quá, quên

bảo họ cho sleeve rồi."

Mạnh Chúc Vy là du học sinh về nước, bình thường nói chuyện thích thỉnh

thoảng xen lẫn một số từ tiếng Anh.

Thực ra có khi không phải cố ý khoe khoang, chỉ là ở nước ngoài quen dùng

những từ này rồi, một lúc không phản ứng kịp nên không biết nói tiếng Trung

như thế nào.

Thực ra Thang Ninh cũng không phản cảm, chỉ là đôi khi những từ mà du học

sinh hiểu ngay lập tức thì Thang Ninh lại không hiểu được, lúc đó vẫn cảm thấy

hơi ngượng.

Phần lớn thời gian Thang Ninh vẫn có thể đoán mò nghe qua loa được, nhưng

cũng có lúc thực sự không hiểu, ví dụ như từ vừa rồi.

Cô lén lấy điện thoại ra giả vờ nhắn tin, nhưng thực ra là tra từ đó, kết quả cho

thấy sleeve có nghĩa là tay áo, nên cô không hiểu ý của Mạnh Chúc Vy vừa nói

là gì.

Hóa ra là chỉ cái vòng giấy bọc bên ngoài cốc cà phê.

Có lẽ chưa từng du học thì sẽ không biết từ đó còn có ý nghĩa này.

Tra từ xong thì vừa lúc thang máy đến tầng 22, Mạnh Chúc Vy đạp giày cao gót

trên sàn đá cẩm thạch, va chạm phát ra âm thanh giòn tan.

Đi qua quầy lễ tân vào văn phòng là thảm, âm thanh của giày cao gót trở nên

trầm hơn, đồng thời giọng nói của cô ta cũng hạ xuống: "À đúng rồi, nghe nói

từ tuần sau chúng ta phải cử người đến TL để second."

Có lúc thực sự gặp từ không thể hiểu ngay được, Thang Ninh cũng sẽ hỏi ngay:

"Second nghĩa là gì?"

"Là secondment, biệt phái."

Thang Ninh chợt cảm thấy may mắn, nghĩa tiếng Trung của từ này cô cũng

không biết, nên mình cũng không quá vô tri vì không hiểu tiếng Anh.

Thấy Thang Ninh không tiếp lời, Mạnh Chúc Vy nói tiếp: "Hình như tôi nghe

nói một nhân viên phòng pháp chế TL đang mang thai, họ cần tìm người thay

thế vị trí này, team chúng ta là cố vấn pháp lý của TL mà, nên họ muốn mượn

bên chúng ta một người, thực ra cũng chỉ là qua đó xử lý một số công việc pháp

lý, nội dung công việc và khối lượng công việc cũng tương tự như ở công ty

luật, chỉ khác là chạy phải đến TL làm.”

Nghe xong, Thang Ninh cảm thấy đây là một công việc khá tốt: "Vậy chẳng

phải rất tốt sao?"

"Tốt cái gì chứ!" Mạnh Chúc Vy sợ các đối tác nghe thấy nên hạ thấp giọng

xuống, nói với âm lượng chỉ có hai người họ nghe được: "Việc biệt phái kiểu

này, chẳng khác nào cha không thương mẹ không yêu, TL sẽ không coi cô là

người của họ đâu, đến lúc đó chưa nói tới việc rất khó hòa nhập, ở công ty luật

này một năm cũng rất khó có được đánh giá tốt, vì hầu hết thời gian họ đều

không thấy mặt cô, nhiều dự án tốt cũng không đưa cô vào, dần dần rất dễ mất

cảm giác thân thuộc ở đây, hơn nữa TL ở khu bảo thuế, xa lắm! Từ nhà tôi đi xe

tới đó phải mất tầm một tiếng lận, đôi khi còn phải quay lại công ty họp, chỉ

riêng việc đi lại đã đủ mệt hết cả người rồi, nhưng ba người chúng ta có thâm

niên thấp nhất, cuối cùng cũng phải có một người đi, không biết là ai sẽ xui xẻo

bị chọn."

Mạnh Chúc Vy nói xong thì cũng đúng lúc đến chỗ ngồi của mình, cô ta nhún

vai rồi đi.

Trong cuộc họp sau đó, Châu Vũ đã đề cập đến việc biệt phái, Thang Ninh

không suy nghĩ nhiều liền chủ động yêu cầu đi.

Có ba lý do cô muốn đi.

Thứ nhất là vì khu bảo thuế quá xa, công ty sẽ bổ sung thêm một nghìn đồng

phụ cấp xe cộ mỗi tháng, nhưng Thang Ninh vẫn quyết định đi tàu điện ngầm,

nên không thiệt mà còn lời.

Thứ hai là cảm giác thân thuộc mà Mạnh Chúc Vy vừa đề cập, thực ra ở công ty

luật, ngày nào cô cũng phải lo lắng việc đồng nghiệp rủ đi ăn mà không thể từ

chối. Có điều cô nghe nói TL có căng-tin nhân viên, nếu đi thì cô không chỉ tiết

kiệm được tiền xe tiền ăn, mà TL còn là công ty internet lớn, đến một công ty

như vậy cũng có thể tiếp xúc với những điều khác biệt, mở mang tầm mắt.

Thứ ba là cô chủ động yêu cầu đi thì những kiểu người không muốn đi như

Mạnh Chúc Vy và Đường Tân Châu sẽ nhớ ơn cô, trong môi trường làm việc

mà để đồng nghiệp nợ mình một chút ân tình, thì sau này khi cần giúp đỡ cũng

dễ mở lời hơn.

Khi biệt phái thì một tuần cô phải đến TL ba ngày, đi vào thứ tư, thứ năm và thứ

sáu. Thứ hai và thứ ba thì vẫn ở công ty luật như bình thường, tạm thời sắp xếp

đi trong sáu tháng.

Đối với Thang Ninh, cô không hề có cảm giác lo lắng khi sắp phải bước vào

một môi trường làm việc mới, ngược lại còn cảm thấy khá thoải mái và mong

đợi.

Sau giờ làm, Thang Ninh hẹn Cố Lê ở một quán lẩu cay.

Bình thường nơi hai người hẹn nhau ăn nhiều nhất chính là lẩu cay và đồ

nướng.

Cố Lê hiện đang làm pháp chế tại một công ty dược phẩm, bình thường làm

việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hầu như không cần phải tăng ca, mặc dù

lương không cao lắm nhưng công việc khá nhàn rỗi.

Mỗi lần Thang Ninh hẹn ăn với Cố Lê, cô đều sắp xếp công việc trước, cố gắng

không đến muộn.

Hai người ăn xong thì gọi hai chai bia.

Ăn đồ ăn vặt kèm bia đã trở thành thông lệ của hai người vào cuối tháng mỗi

tháng.

Áp lực cuộc sống đã lớn như vậy rồi, nếu không dùng rượu để giải tỏa một chút

thì sẽ bị trầm cảm mất.

Vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, Thang Ninh sẽ đổ hết tất cả cảm xúc tiêu

cực như rác rưởi ra ngoài nhờ vào cảm giác ngà ngà say, sau khi giải tỏa xong,

ngày hôm sau cô sẽ sửa soạn lại bản thân cho sạch sẽ thơm tho để đối mặt với

một tháng mới toanh.

Sau khi nói về một số chuyện liên quan đến công việc, cả hai đều đã uống hơi

ngà ngà say, Thang Ninh nấc cục và nói: "À đúng rồi, từ thứ hai tuần sau tớ sẽ

được biệt phái đến khu bảo thuế."

"Cậu đi bao lâu thế?"

"Đi nửa năm, cũng chưa chắc chắn lắm."

"Khu bảo thuế... Sao nghe quen tai thế nhỉ?" Cố Lê suy nghĩ một lúc rồi vỗ đùi:

"Tớ nhớ ra rồi, anh trai tớ cũng ở khu bảo thuế, nói không chừng lúc đó các cậu

có thể gặp nhau đấy."

Ban đầu, cô sợ nhắc đến chuyện hôm qua sẽ thấy xấu hổ, cố ý không muốn

nhắc đến Cố Ngộ, không ngờ loanh quanh một hồi lại vòng về anh.

Thang Ninh lại uống nửa chai bia và nói: "Dù có gặp thì tớ cũng không biết, tớ

có biết anh trai cậu trông như thế nào đâu."

"Chính là… Người đẹp trai nhất..." Cố Lê vẫy vẫy tay, nghiêng nửa người về

phía trước, giơ ngón cái lên: "Mặc dù bình thường tớ luôn không chịu thừa nhận

trước mặt anh ấy, nhưng nói thật, anh trai tớ thực sự... Thực sự... Đẹp trai nhức

nách..."

"Tớ không tin vào con mắt của cậu đâu." Thang Ninh một tay chống thái

dương, má hơi ửng đỏ: "Trước đây, hồi đại học ấy, cậu còn thấy trưởng ban thể

thao đẹp trai cơ mà."

"Thì anh ta đẹp trai thật mà!" Cố Lê không phục: "Không đẹp chỗ nào chứ?!

Người ta có tám múi cơ bụng đấy nhé!"

"Tóm lại cũng không hợp gu thẩm mỹ của tớ." Thang Ninh lắc đầu.

"Cậu yên tâm, anh trai tớ chắc chắn đẹp trai hơn anh trưởng ban thể thao đó

nhiều!" Không biết tại sao, Cố Lê đột nhiên lại nổi tính ganh đua.

Giống như có cái câu "Chỉ có tôi mới được nói anh trai tôi không đẹp trai,

người khác không được nói là không đẹp trai" vậy.

Cô ấy vốn muốn tìm ảnh để chứng minh, nhưng vừa mới đổi điện thoại nên

không có bức ảnh nào hết, hơn nữa cô ấy cũng nhận ra rằng Cố Ngộ cũng chưa

bao giờ đăng ảnh lên mạng xã hội.

Cô ấy muốn chứng minh, nhưng lại không có bằng chứng.

Cảnh tượng này hơi quen...

Có vẻ mình lại làm chuyện tương tự hôm qua rồi.

"Được rồi được rồi, cậu nói đẹp trai thì đẹp trai..." Thang Ninh cố tình kéo dài

từng từ.

"Sao nghe câu này quen tai thế nhỉ?" Sao câu nào cũng thấy quen quen vậy ta?

Có vẻ như hôm qua Cố Ngộ cũng đã nói cùng một câu với giọng điệu y hệt.

Bây giờ cô ấy cũng uống nhiều rồi, nên hơi lảo đảo, cảm thấy đầu óc mình có

chút chậm chạp. Rồi đột nhiên cô ấy nhớ ra điều gì đó, nhìn thẳng vào Thang

Ninh: "Nhưng anh trai tớ rất dễ nhận ra, cậu chỉ cần nhớ hai điểm này thì chắc

chắn sẽ nhận ra anh ấy trong đám đông ngay."

Thang Ninh nghiêm túc lắng nghe.

Cố Lê giơ một ngón tay: "Thứ nhất, mùa đông anh ấy rất thích mặc áo len màu

trắng, nếu cậu thấy một anh chàng đẹp trai luôn mặc áo len trắng, thì khả năng

cao đó chính là anh ấy."

Nói xong, Cố Lê dừng lại một lúc lâu.

Điều này đã khơi gợi sự tò mò của Thang Ninh: "Điều thứ hai thì sao?"

Cố Lê lại giơ một ngón tay nữa: "Thứ hai, vào ngày mưa anh ấy sẽ cầm một

chiếc ô dài màu đỏ tươi, bao nhiêu năm nay tớ chưa từng thấy người đàn ông

thứ hai cầm chiếc ô nổi bật như vậy, vào ngày mưa cậu cứ chạy khắp khu bảo

thuế, tìm thấy chủ nhân của chiếc ô đỏ thì đó chắc chắn là anh ấy.”

Thang Ninh nghiêng đầu hỏi: "Tại sao lại là chiếc ô màu đỏ?"

"Không biết." Cố Lê lắc đầu: "Hình như nghe nói là ai đó tặng..."

Thang Ninh gật đầu, không để tâm lắm.

Hai người uống được nửa chừng, đã gần đến lúc kết thúc rồi.

Thang Ninh cũng đã hơi tỉnh rượu, nghĩ đến tối còn phải về tăng ca nên đứng

dậy chuẩn bị đi.

Nhưng bị Cố Lê gọi lại, cô ấy vừa lấy điện thoại ra vừa nói với Thang Ninh:

"Để tớ gọi anh trai tớ đến đón chúng ta nhé."

"Không..."

Thang Ninh chưa nói hết câu, cuộc gọi của Cố Lê đã được kết nối.

Cô ấy nói to vào điện thoại: "Anh, anh đang ở đâu? Đến đón em..." Nói rồi ánh

mắt không lệch một ly nhìn thẳng vào mặt Thang Ninh bên cạnh: "Và cả vợ em

nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /221 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lão Nạp Yếu Hoàn Tục

Copyright © 2022 - MTruyện.net