Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thang Ninh cảm thấy nếu bây giờ không kết bạn với người ta thì quá bất lịch
sự.
Vì vậy cô chấp nhận lời mời kết bạn của Cố Ngộ, còn chủ động nhắn tin.
Quả Chanh: [Xin chào, em là bạn thân của Cố Lê.]
Vừa gửi xong tin nhắn, cô nghe thấy điện thoại của chàng trai ở bàn bên cạnh
rung lên.
Khóe mắt cô thấy đối phương cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ vài chữ.
Ngay khi đối phương vừa đặt điện thoại xuống thì cô nhận được tin nhắn trả lời.
Mint: [Chào em, tôi là anh trai của Cố Lê]
Trong khi Thang Ninh đang vắt óc suy nghĩ cách trả lời thì chàng trai ở bàn bên
lại lấy điện thoại ra gõ.
Lúc này trên màn hình của Thang Ninh xuất hiện dòng chữ [Đối phương đang
nhập...]
Cùng lúc chàng trai bàn bên đặt điện thoại xuống, cô lại nhận được tin nhắn.
Mint: [Khi nào tiện tôi sẽ đem đồ đến cho em.]
Thang Ninh không muốn làm phiền người khác phải chạy một chuyến, trả lời:
[Không sao đâu, để em tự đến lấy là được.]
Điện thoại của chàng trai bàn bên lại rung lên.
Thang Ninh thấy thời điểm này quá trùng hợp, người không biết còn tưởng họ
đang nhắn tin với nhau...
Mà lúc này Cố Ngộ đang bận đau đầu không biết trả lời thế nào, nên hoàn toàn
không để ý đến chuyện "Trùng hợp" đang xảy ra.
Vừa rồi Cố Lê đã dặn dò Cố Ngộ rất kỹ, nói nhà Thang Ninh ở khá xa, cuối
tuần này cô còn bận việc nên không rảnh, dặn đi dặn lại nhất định là anh phải tự
mang đến.
Cố Ngộ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Trùng hợp cuối tuần tôi cũng phải ra
ngoài, tôi tiện đường mang qua cho.]
Gửi xong lại thấy mang đến nhà người ta có lẽ không thích hợp lắm, anh chợt
nhớ ra hình như trước đây Cố Lê có nhắc đến chỗ cô làm việc ở gần khu trung
tâm, nên lập tức bổ sung thêm một câu: [Hay thứ hai đi, lúc đó tôi sẽ mang đến
công ty cho em, hôm đó tôi sẽ đến trung tâm thành phố.]
Gửi xong tin nhắn này, Cố Ngộ liền bưng khay cơm đi.
Quả Chanh: [Vậy phiền anh rồi, công ty em là công ty luật HW.]
Thang Ninh gửi xong tin nhắn mới phát hiện lần này bàn bên không rung nữa.
Vừa rồi thật sự là trùng hợp quá mức, vào lúc cô tò mò muốn liếc một cái thì
phát hiện đối phương đã đi mất rồi.
Thang Ninh nhìn thấy bóng lưng đang trả khay của chàng trai đó.
Thân hình và chiều cao này, nhìn có vẻ hơi quen.
Hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Chỉ thấy sau khi đặt khay xong, đối phương liền lấy điện thoại trong túi quần ra
rồi cúi đầu gõ vài chữ.
Hai giây sau điện thoại cô nhận được tin nhắn.
Mint: [Được, thứ hai gặp]
Hôm nay Cố Ngộ làm việc đến khá muộn, khi về nhà thì Cố Lê đã đi chơi rồi.
Cố Lê để một cái túi trên bàn anh, Cố Ngộ cầm lên cân thử, cảm giác như là
sách.
Tương đối mà nói, thời gian và địa điểm làm việc của Cố Ngộ khá linh hoạt, có
lúc phải gặp khách hàng ra ngoài vài tiếng không ở công ty cũng là chuyện bình
thường, không cần phải chấm công hay báo cáo với ai.
Xét cho cùng, người có thể làm đến vị trí quản lý cấp cao như Cố Ngộ, với công
ty đã là lợi ích chung, tất nhiên không bị và cũng không cần bị công ty ràng
buộc quá nhiều.
Sáng thứ hai, Cố Ngộ nhắn tin cho Thang Ninh, hỏi khoảng 10 giờ qua có tiện
không.
Thang Ninh nói lúc đó có lẽ cô đang họp định kỳ, lúc nào anh đến thì gọi điện
cho cô, cô sẽ ra lấy.
Cố Ngộ đến công ty của Thang Ninh trước 10 giờ một chút, ở quầy lễ tân tầng
trệt chỉ cần xuất trình chứng minh thư là được cấp một thẻ thông hành tạm thời.
Trong khi đăng ký, cô lễ tân ở tầng trệt liên tục liếc nhìn Cố Ngộ.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một người đàn ông đẹp trai đến mức ngay cả ảnh
chứng minh thư cũng đẹp. Cố Ngộ nhận thẻ xong liền đi thẳng lên lầu.
Đến cửa công ty luật HW, anh lấy điện thoại ra định liên lạc với Thang Ninh.
Lúc này lễ tân vừa hay nhìn thấy anh, lập tức niềm nở chào hỏi: "Chào anh, xin
hỏi anh tìm ai ạ?"
"À, tôi đến gửi đồ." Cố Ngộ thấy trong phòng họp lớn có khá nhiều người đang
họp, nghĩ thầm vẫn không nên làm phiền Thang Ninh nên đặt đồ lên bàn: "Tôi
để ở đây, lát nữa bảo em ấy ra lấy nhé."
"Vâng, xin hỏi là gửi cho luật sư nào ạ? Lát nữa tôi sẽ báo cho cô ấy!" Mắt cô lễ
tân nhìn chằm chằm Cố Ngộ.
Cố Ngộ ngớ ra, anh quên không hỏi tên của Thang Ninh, anh làm ra vẻ bình
tĩnh đáp: "Là bạn của bạn tôi, tôi chỉ gửi hộ thôi, em ấy biết mà."
"À à, vâng ạ!"
Sau khi tiễn Cố Ngộ đi, cô lễ tân vẫn ôm chặt món đồ anh gửi.
Sợ lúc cô ấy không có mặt sẽ có người lấy mất đồ rồi không truy được anh
chàng đẹp trai đến từ đâu, thậm chí cô ấy còn không dám đi vệ sinh.
Lúc họp, vì quá tập trung nên Thang Ninh quên kiểm tra điện thoại, đến khi họp
xong cô mới nhớ ra Cố Ngộ đến gửi đồ, cô vội mở điện thoại thì thấy một tin
nhắn.
Mint: [Tôi đoán là em còn đang họp nên không làm phiền nữa, tôi đã giao đồ
cho lễ tân rồi]
Thang Ninh trả lời cảm ơn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu cô còn nghĩ nếu thật sự phải gặp mặt, chắc chắn sẽ có chút ngượng
ngùng.
Trả lời xong thì đúng lúc Thang Ninh đi đến bên cạnh quầy lễ tân, thấy cô lễ tân
đang ôm một món đồ trong tay, trông cứ như đang ôm báu vật vậy.
Thang Ninh hỏi: "Xin lỗi, vừa rồi có ai gửi đồ cho tôi không?"
"Là phải cái này không?" Cô lễ tân chỉ vào món đồ trong lòng, mắt lập tức sáng
lên.
"Chắc là vậy, cảm ơn cô nhé." Thang Ninh giơ tay ra định lấy, nhưng đối
phương không có ý định đưa đồ cho cô.
Cô lễ tân ôm chặt ngực, vẻ mặt như bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng: "Anh
chàng đến gửi đồ vừa rồi đẹp trai quá!!! Anh ấy là ai vậy?"
Âm lượng của cô lễ tân quá lớn, người đi ngang lập tức liếc mắt qua.
Thang Ninh thấp giọng nói: "Là anh trai của bạn tôi..."
"Trời ơi đẹp trai thật sự!!!” Cô lễ tân ôm chặt món đồ trong tay: "Đúng hình
mẫu lý tưởng của tôi luôn!"
Thang Ninh không hứng thú nghe sở thích của cô ấy, chỉ muốn nhanh chóng lấy
đồ, cô còn rất nhiều việc cần phải làm.
Thang Ninh nhìn đồng hồ, mặc dù đã hết kiên nhẫn nhưng vẫn cố gắng tươi
cười: "À mà, cô có thể đưa đồ cho tôi được không? Cảm ơn nhé."
"À vâng vâng!" Cô lễ tân đưa đồ cho Thang Ninh, nhưng khi Thang Ninh định
cầm lấy thì phát hiện đối phương vẫn nắm chặt, cô ấy chân thành cầu xin: "Có
thể cho tôi số liên lạc của anh ấy được không... Xin cô đấy!"
Dáng vẻ cô ấy như thể không cho thì sẽ không chịu buông tay, Thang Ninh thấy
vậy, đành qua loa nói: "Tôi... Cũng không thân với anh ấy lắm, để tôi hỏi thử
nhé."
"Làm ơn đi mà! Nhất định phải hỏi được nhé! Hạnh phúc cả đời của tôi giao
cho cô đấy!" Cô lễ tân chắp tay, vẻ mặt thành kính.
Thực ra Thang Ninh không để tâm đến chuyện cô lễ tân nói.
Đoán chừng cô ấy cũng chỉ nhất thời hứng lên, vài ngày nữa sẽ quên mất
chuyện này.
Nào ngờ cô lễ tân bắt đầu bày tỏ thiện chí dồn dập với cô, nào là trưa mang trà
sữa cho cô, nào là thỉnh thoảng đến chỗ làm việc của cô hỏi han ân cần.
Mặc dù biết cô ấy làm vậy là có mục đích, nhưng Thang Ninh thực sự không
thích nhận ân huệ của người khác.
Sáng hôm sau Thang Ninh mang cà phê cho cô ấy, nào ngờ trưa cô ấy trực tiếp
đem một cái bánh ngọt nổi tiếng trên mạng lên cho Thang Ninh, còn tiện thể
cho Thang Ninh một cái biểu cảm "Cô hiểu mà".
Thang Ninh suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nhắn tin hỏi Cố Lê trước.
Quả Chanh: [Lễ tân của bọn tớ muốn xin WeChat của anh trai cậu.]
Quả Lê: [Cậu nói với tớ làm gì? Anh trai tớ bảo cậu đến khoe à?]
Thang Ninh bị sặc nước: [Không phải, tớ chưa cho nữa, mà tớ có nên cho
không?]
Quả Lê: [Tùy cậu chứ, hỏi tớ làm gì.]
Thang Ninh phân tích tình cảnh hiện tại của mình rất khách quan: [Dù sao cũng
là đồng nghiệp của tớ, ngày nào cũng gặp, nếu không cho có thể sẽ bị nói là keo
kiệt, nhưng tớ sợ cho rồi thì sẽ gây phiền phức cho anh cậu…]
Cô nghĩ ít nhất Cố Lê cũng sẽ giúp cô giải quyết vấn đề, ai ngờ đối phương lại
bất ngờ thốt ra một câu: [Vậy cậu thấy anh mình đẹp trai không?]
Thang Ninh nhìn màn hình ngớ người.
Cô trả lời thật lòng: [Tớ chưa thấy anh cậu, anh ấy giao đồ cho lễ tân rồi đi
luôn.]
Cố Lê: [!!! Sao không đáng tin gì hết vậy?!!!]
Thang Ninh nhận ra chủ đề đã bị lệch ra khỏi quỹ đạo, vội vàng kéo nó trở về:
[Vậy tớ có nên cho không?]
Cố Lê: [Cậu đi hỏi anh ấy đi, cản trở đường tình duyên của người khác sẽ bị sét
đánh.]
Thang Ninh: "..." Thôi rồi, quả bóng đã lăn vòng quanh thế giới một vòng, cuối
cùng vẫn lăn về chân mình.
Sau một phút đấu tranh tư tưởng, Thang Ninh vẫn quyết định đi hỏi Cố Ngộ.
Dù sao cô cũng chỉ là người truyền đạt, lỡ đâu hai người thật sự có cơ hội phát
triển thì sao.
Biết đâu cũng là tác thành cho người khác.
Thang Ninh chuyển sang WeChat trên máy tính, nhấp vào avatar của Cố Ngộ.
Cô cân nhắc nửa ngày mới đánh vài dòng chữ: "Anh trai của Cố Lê, có chuyện
này hơi đường đột, hôm qua anh gửi đồ đến cho cô lễ tân của bọn em, cô ấy
muốn xin thông tin liên lạc của anh, em có thể đưa WeChat của anh cho cô ấy
không?"
Đợi hơn một tiếng đồng hồ, Cố Ngộ vẫn chưa trả lời.
Thang Ninh tuyệt vọng, thầm nghĩ chắc là Cố Ngộ cho rằng cô là một kẻ phiền
phức, quá đường đột, cảm thấy khó chịu vô cùng nên cố tình không trả lời.
May mà sau này cũng không có giao thoa gì, cùng lắm thì cứ trở thành xác sống
trên Wechat từ rày về sau thôi.
Lúc này, Cố Ngộ vừa kết thúc một cuộc họp video.
Anh muốn lướt điện thoại đọc tin tức để thư giãn, nhưng bất ngờ nhìn thấy tin
nhắn của Thang Ninh.
Thực ra việc có người hỏi xin số điện thoại của anh không phải hiếm, vì để giữ
thể diện cho bạn bè, nên đa số anh đều lịch sự đồng ý kết bạn.
Anh không có gánh nặng hay kiêng kị gì với việc người khác muốn thêm
WeChat của mình, vì sau khi nói chuyện vài câu, kiểu gì người đó cũng sẽ chìm
xuống cuối danh sách.
Nhưng Thang Ninh có vị trí đặc biệt hơn, vì cô là bạn của Cố Lê.
Với người khác, thông thường anh sẽ không cố ý nhấn mạnh mình có đang độc
thân hay không.
Nhưng với Thang Ninh, ít nhất lời giải thích phải nhất quán với những gì anh
nói với Cố Lê, không thể để lộ sơ hở.
Cố Ngộ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Em cứ nói với đồng nghiệp của em là tôi
đã có bạn gái rồi, không tiện kết bạn với người khác giới, nhân tiện cho tôi gửi
lời cảm ơn cô ấy nhé]
Khi nhận được tin nhắn, Thang Ninh cảm thấy như trút được gánh nặng.
Ít nhất là có thể báo cáo rồi.
Cô cầm điện thoại đi đến quầy lễ tân, tỏ vẻ tiếc nuối: "Anh ấy nói anh ấy đã có
bạn gái rồi, tạm thời không tiện kết bạn với người khác giới."
Cô lễ tân cũng không quá thất vọng, vẫn phấn khích như được tiêm doping:
"Không sao không sao, có bạn gái là bình thường, đẹp trai như vậy mà không có
bạn gái mới là bất thường! Vậy cô để ý giúp tôi nhé, khi nào anh ấy độc thân thì
nói cho tôi biết ngay!!!”
Cuối cùng cũng giải quyết xong việc với cô lễ tân, Thang Ninh có thể yên tâm
quay lại làm việc.
Cô dành cả ngày đọc lại cuốn sách Cố Lê đưa, những điểm quan trọng trong
sách Cố Lê đã khoanh sẵn, đúng như cô ấy nói, đọc xong sẽ có cảm giác như
được khai sáng.
Tối thứ ba, cô thức trắng đêm để hoàn thành tài liệu và nộp đúng hạn vào thứ
tư.
Thực ra Lăng Lệ không nghĩ cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, càng không ngờ cô
làm tốt đến vậy.
Sau khi xem xong, anh ta đầy tự hào gửi tài liệu cho Cố Ngộ.
Chỉ nửa tiếng sau khi gửi đi, Cố Ngộ đã gọi điện nội bộ đến.
Lăng Lệ chủ động nói trước: "Thế nào? Cậu hài lòng lòng với cách làm việc của
phòng pháp chế chúng tôi chứ?"
Cố Ngộ một tay cầm điện thoại, tay kia không ngừng lướt chuột, mắt nhanh
chóng quét qua tài liệu Thang Ninh viết trên màn hình máy tính, giọng có chút
khen ngợi: "Viết rất tốt, anh viết à?"
"Thôi đi, hợp đồng tôi phải duyệt còn nhiều hơn cả tấu chương của hoàng đế,
thời gian đâu mà viết?!" Lăng Lệ không nhịn được than phiền về khối lượng
công việc.
"Vậy ai viết?" Cố Ngộ nghĩ bụng, trình độ của những người trong phòng pháp
chế anh cũng biết đại khái, ngoại trừ Lăng Lệ có chút thực lực, thì những người
còn lại đa phần đều lười biếng.
"Emily về nhà sinh con rồi, nên chúng tôi mượn tạm một cô em từ văn phòng
luật HW, mới tốt nghiệp năm nay, một tuần đến ba ngày, ban đầu tôi còn chê
thiếu kinh nghiệm, không ngờ làm tốt thật."
"Văn phòng luật HW..." Cố Ngộ lẩm bẩm nhắc lại.
"Sao thế?" Lăng Lệ trêu chọc: "Có người yêu cũ ở trong đó hả?"
"Không, chỉ là đột nhiên nhận ra hình như HW cũng có khá nhiều nhân tài." Cố
Ngộ ngả người ra sau, dựa vào ghế: "Trưa nay cùng ăn bữa cơm nhé, bàn về dự
án này."
"Được thôi." Lăng Lệ đồng ý.
Cố Ngộ cầm bút máy trên bàn gõ gõ: "Nếu tiện thì mời cô em viết tài liệu này đi
cùng luôn đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");