Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào buổi trưa, Cố Ngộ đợi ở cổng tòa nhà công ty. Vì muốn nhân viên đi bộ
nhiều hơn và hít thở không khí trong lành, nên căng tin của công ty được xây
dựng tách biệt bên ngoài tòa nhà.
Xung quanh được bao quanh bởi một vòng cây xanh, từ công ty đi đến căng tin
mất khoảng hai đến ba phút. Khi đói bụng thì sẽ thấy đoạn đường này cực kỳ
dài, nhưng mỗi ngày sau khi ăn xong và đi về thì lại cảm thấy rất sảng khoái.
Sau khi ăn trưa xong, nhiều người còn đi dạo trong vườn hoa phía sau công ty.
Cố Ngộ và Lăng Lệ hẹn gặp ở cổng tòa nhà công ty.
Lăng Lệ chào Cố Ngộ rồi nói: "Cô em đó đang gấp rút làm tài liệu cho văn
phòng luật của họ, nói không có thời gian ăn trưa."
"Ồ." Cố Ngộ đáp: "Ban đầu tôi cũng chỉ muốn trao đổi với cô ấy một chút về tài
liệu thôi, vậy thì trao đổi với anh cũng được."
Hai người đến căng tin, lấy hai phần mì rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi đối diện
nhau.
Lăng Lệ nhìn Cố Ngộ, hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen mỏng,
bên ngoài khoác hờ một chiếc áo gió màu lạc đà.
"Sao gần đây cậu toàn mặc đồ đen thế? Tôi thấy trước đây ngày nào cậu cũng
mặc đồ trắng mà." Lăng Lệ hỏi.
Cố Ngộ nói: "Chơi mạt chược với bạn bè thua, phải mặc đồ đen một tháng."
Lăng Lệ không nhịn được khen: "Nhưng màu đen trông có vẻ ngầu hơn, hơi
giống oppa Hàn Quốc, màu trắng thì giống mỹ nam Nhật Bản, phong cách khác
nhau, nhưng mấy cái này sẽ làm cho cậu trông đa dạng hơn, đúng là đẹp trai thì
trăm hoa đua nở, xấu xí thì kiểu gì cũng tầm thường."
"Anh nói gì thế." Cố Ngộ hất cằm chỉ vào bát của anh ta: "Không ăn cơm đi, cứ
lải nhải mãi."
"Là do tôi ghen tị với cậu đó, nếu tôi có ngoại hình như cậu, thì cũng đâu đến
nỗi vẫn còn độc thân, hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa có người yêu." Lăng Lệ thở
dài, chợt cảm thấy bát mì trước mặt không còn ngon nữa: "À đúng rồi, ba mẹ
cậu có thúc giục cậu kết hôn không?"
Tay cầm đũa của Cố Ngộ khựng lại: "Không có."
"Tại sao thế?" Lăng Lệ cảm thấy rất khó tin: "Cậu cũng gần ba mươi rồi còn gì?
Sao lại không bị thúc giục nhỉ?"
"Gia đình tôi không vội." Cố Ngộ trả lời.
Cố Ngộ và Lăng Lệ không quá thân thiết, cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng hẹn ăn
cơm vì công việc, hầu như rất ít khi nói về chuyện riêng tư.
Và đối với những đồng nghiệp hoặc bạn học cũ có mối quan hệ kiểu này, hễ hỏi
đến tình trạng tình cảm của anh, anh đều trả lời mập mờ là "đang tìm hiểu”.
Bởi vì anh lo nếu hôm nay nói với người này là độc thân, rồi lại nói với người
kia là không độc thân, thì sau này sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết.
Vì vậy câu trả lời của anh rất nhất quán, như thể đã nói ra tất cả, nhưng đồng
thời cũng như chưa nói gì cả.
"Dù sao cậu cũng nên suy nghĩ kỹ đi, bây giờ cậu đã ngồi ở vị trí này, cũng coi
như là đã lập nghiệp thành công rồi, nên cân nhắc đến chuyện lập gia đình thôi."
Lăng Lệ tò mò ghé lại gần hỏi: "Cô gái cậu tìm hiểu lần trước thế nào rồi?"
Cố Ngộ tăng tốc độ ăn: "Cũng được, cần phải tìm hiểu thêm."
"Ầy, chủ yếu là tôi không biết đi đâu để tìm đối tượng." Mặt Lăng Lệ đầy vẻ lo
lắng, sau đó đột nhiên nói giọng bỡn cợt: "Tôi nhớ hình như cậu có đứa em gái
phải không? Hay là..."
"Thôi khỏi, anh đi chỗ khác đi." Cố Ngộ ngắt lời anh ta ngay: "Em gái tôi mới
tốt nghiệp năm nay, anh già như vậy mà cũng nói ra được những lời như thế à?"
"Mới tốt nghiệp thì sao? Em Lê mượn tạm ở văn phòng chúng tôi cũng mới tốt
nghiệp, mấy ngày trước còn có người nói chúng tôi rất xứng đôi đấy!" Mặt
Lăng Lệ đầy vẻ không phục.
"Em Lê?" Cố Ngộ nghe thấy cách gọi này, trợn tròn mắt.
Đồng nghiệp của anh không ai biết tên em gái anh, nên khi nghe thấy cách gọi
giống với Cố Lê ở đây, anh hơi bị nhầm lẫn.
"Ồ, đúng rồi, vì khi cô em đó cười là có hai lúm đồng tiền, nên chúng tôi đều
gọi cô ấy là em Lê." Lăng Lệ giải thích.
"Ồ..." Vẻ mặt Cố Ngộ bình tĩnh trở lại, tiếp tục ăn mì.
"Sao vừa nghe thấy tên đó là kích động thế?” Lăng Lệ nhướng mày: "Sao vậy?
Là người yêu cũ thật à?"
"Anh có thôi đi không? Cộng tất cả các bà dì bà cô khi tôi về quê ăn Tết lại
cũng không hỏi nhiều như anh." Cố Ngộ nhìn anh ta với vẻ khó chịu: "Nếu cấp
dưới của anh thấy anh như thế này, hình ảnh nghiêm túc thường ngày của anh sẽ
không còn nữa đâu."
"Này, công việc là công việc, tám chuyện là tám chuyện, cái nào ra cái nấy
chứ." Lăng Lệ nghiêm túc nói: "Nếu trong công việc mà không nghiêm khắc thì
cấp dưới tin tưởng mình kiểu gì?"
Sau khi ăn xong, hai người đến Starbucks mua một ly cà phê đá Americano.
Khi lên thang máy, Cố Ngộ nói: "Lát nữa tôi sẽ đến văn phòng anh để sao chép
một tài liệu."
"Được."
Tầng văn phòng của Lăng Lệ có bố cục hoàn toàn khác so với tầng của Cố Ngộ.
Vì Cố Ngộ ở cấp quản lý, nên mỗi người đều có văn phòng riêng.
Còn ở tầng này, ngoại trừ một vài lãnh đạo có văn phòng riêng, còn lại đều là
văn phòng mở.
Cố Ngộ rất hiếm khi đến các tầng khác, trừ khi cần liên lạc công việc với lãnh
đạo các bộ phận.
Một lý do lớn khiến anh không thích đi lại lung tung là vì anh quá dễ bị chú ý.
Trong một công ty như TL, mọi người đều hiểu rõ, hễ ai "Từ ba tầng dưới lên"
đều là nhân vật có tiếng tăm.
Hơn nữa Cố Ngộ lại trẻ và đẹp trai như vậy, cơ bản là đi đến đâu cũng bị hỏi
thăm, ngày hôm sau WeChat của anh chắc chắn sẽ bị gửi cho các đồng nghiệp
nữ không quen biết.
Cố Ngộ cúi đầu uống cà phê, bước nhanh theo sau Lăng Lệ, sợ bị người khác
nhìn nhiều.
May mắn là bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, không có nhiều người ở vị trí làm
việc.
Sau khi vào văn phòng của Lăng Lệ và đóng cửa lại, Cố Ngộ lấy USB trong túi
ra đưa cho anh ta.
Văn phòng của Lăng Lệ có loại cửa sổ chớp mà từ bên trong có thể nhìn ra
ngoài, nhưng từ bên ngoài không thể nhìn vào trong.
Việc sao chép tài liệu cần một chút thời gian, Cố Ngộ rảnh rỗi nên nhìn ra ngoài
từ văn phòng của Lăng Lệ.
Phòng pháp chế chỉ có rải rác vài người.
Cố Ngộ thấy ở góc phòng có một cô gái trẻ đang nghiêng khuôn mặt trắng trẻo
sạch sẽ, tay gõ bàn phím với tốc độ chóng mặt trước màn hình máy tính.
Ban đầu Cố Ngộ bị thu hút bởi tốc độ gõ phím của cô, trong ấn tượng của anh,
hầu hết các cô gái trẻ đều thích đeo móng tay dài, cái sở thích mà anh không thể
nào hiểu nổi, nhưng tay của cô gái này lại hoàn toàn sạch sẽ gọn gàng.
Theo tay cô, tầm nhìn của Cố Ngộ di chuyển lên trên khuôn mặt, góc nghiêng
của cô rất đẹp, chiếc mũi cao thẳng và nhỏ nhắn, đường cằm rõ ràng, trông
giống như kiểu khuôn mặt được tạo ra trong game, rất chuẩn và tinh xảo.
Cố Ngộ thấy cô buộc tóc kiểu búi tròn, dùng một sợi dây buộc tóc có gắn một
quả chanh nhỏ.
Anh cảm thấy như đã từng gặp gương mặt này ở đâu đó trước đây.
Lăng Lệ thấy anh đang nhìn Thang Ninh, liền nói: "Ồ, đó chính là em Lê đó,
muốn chào hỏi không?"
"Không cần, người ta đang bận." Cố Ngộ cho tay vào túi quần, quay lưng lại
dựa vào tủ bên cạnh: "Sao chép xong chưa?"
"À xong rồi." Lăng Lệ rút USB ra đưa cho Cố Ngộ, đồng thời liếc nhìn về phía
Thang Ninh và nói: "Nếu có hứng thú thì cứ thường xuyên đến văn phòng tôi,
dù gì nhìn trộm người ta từ trong đây cũng không bị phát hiện."
Cố Ngộ nhíu chặt mày: "Anh thường làm mấy chuyện kinh tởm này lắm à."
"Tôi đâu có." Lăng Lệ làm vẻ mặt ‘Thề với trời’: "Nếu tôi muốn nhìn thì sẽ
nhìn công khai đường hoàng."
Cố Ngộ nhận lấy USB rồi định đi, nhưng bị Lăng Lệ gọi lại: "Này, cậu quên ly
Starbucks kìa."
Khi nghe thấy từ "Starbucks", Cố Ngộ đột nhiên nhớ ra, hình như trước đây anh
đã gặp cô gái này ở Starbucks.
Khi Cố Ngộ bước ra khỏi văn phòng của Lăng Lệ, Thang Ninh liếc thấy một
chàng trai rất cao.
Có điều bước chân của đối phương quá nhanh, lúc cô ngẩng đầu lên thì đã
không kịp nhìn thấy mặt người đó.
-
Bình nóng lạnh nhà Cố Ngộ đã sửa xong, tối nay anh dự định sẽ chuyển về căn
hộ của mình.
Sau khi tan sở, anh về nhà ba mẹ để thu dọn ít đồ rồi đi.
Khi về đến nhà, anh chỉ thấy Cố Lê đang ngồi xếp bằng, chơi game một mình
trên ghế sofa.
Từ điện thoại vang lên tiếng "Double Kill" "Victory".
Cố Lê "Yes" một tiếng: "Đỉnh quá!"
Cố Ngộ đi ngang qua, nhíu mày: "Con gái con đứa, sao cứ mở mồm ra là nói
mấy từ quốc túy đó?"
Cố Lê khó chịu đảo mắt: "Anh phiền quá! Hiếm khi ba mẹ không ở nhà mà vẫn
phải nghe anh lải nhải!"
Cố Ngộ hỏi: "Ba mẹ đâu rồi?"
"Đi dự đám cưới con trai bạn học cũ rồi." Cố Lê vừa nói vừa đổi tư thế, ngồi
xổm trên ghế sofa, tựa cằm lên đầu gối: "Em khuyên anh nên chạy lẹ trong tối
nay đi, nếu không khi ba mẹ về sẽ bị hỏi chừng nào anh cưới liền đó."
Cố Ngộ bất lực: "Đi thì đi, hôm nay anh về là để thu dọn đồ đạc mà."
Mặc dù miệng luôn nói muốn Cố Ngộ đi, nhưng thực ra một năm cũng không
gặp anh được mấy lần.
Khi nghe anh nói phải đi, Cố Lê vẫn cảm thấy rất không nỡ.
Khi Cố Ngộ về phòng thu dọn đồ đạc, Cố Lê lén lút đi đến cửa phòng để ở bên
cạnh anh.
Không muốn thể hiện là vì không nỡ nên mới đến nhìn anh vài lần, Cố Lê cố ý
tìm một chủ đề: "À đúng rồi, nghe vợ em nói anh được lễ tân công ty cậu ấy để
ý hả?"
"Sao thế?" Cố Ngộ dừng động tác lấy quần áo từ tủ: "Thích nói chuyện về anh
trai em với người khác thế à?"
"Đâu có! Là do cậu ấy hỏi em có thể cho người ta WeChat của anh không!"
Cố Ngộ nhét quần áo vào vali: "Không cần đâu, anh trai em có người yêu rồi,
không làm chuyện hai lòng đâu."
"Ừm, em cũng nói với cậu ấy như vậy." Cố Lê như nhớ ra điều gì đó, nói:
"Nhưng anh cũng thật là, sao không đưa thẳng cho cậu ấy, lại đưa cho lễ tân, có
phải thấy lễ tân xinh nên cố ý không?"
"Anh đâu có điên.” Đôi mắt Cố Ngộ trở nên sắc bén: "Vì em ấy đang họp, anh
không tiện làm phiền."
"Đang họp à? Ồ, đúng rồi!" Cố Lê vỗ tay: "Em nhớ ra rồi, thứ hai thứ ba cậu ấy
phải về văn phòng luật, không ở khu bảo thuế!"
Động tác của Cố Ngộ dừng lại: "Khu bảo thuế?"
"Đúng vậy, bây giờ cậu ấy được điều đến khu bảo thuế, nhưng một tuần chỉ đi
ba ngày." Cố Lê nói xong còn làm vẻ mặt kiểu "Bộ em chưa nói với anh hả”.
Cố Ngộ vội hỏi tiếp: "Công ty nào?"
"Hình như là TL thì phải? Em cũng không rõ, anh có quen công ty này không?"
Cố Ngộ nghe đến cái tên này, thực sự muốn cười: "Này em gái thân yêu của
anh, em không biết là anh trai em đang làm việc ở TL sao?"
"Hả???!!!" Cố Lê hét lên: "Anh đến TL hồi nào vậy? Em nhớ anh vẫn luôn ở
BZ mà?"
"Đó đã là chuyện mấy năm trước, anh nhảy việc lâu rồi!" Cố Ngộ thực sự
không biết làm sao với Cố Lê.
"À, thế thì anh cùng công ty với vợ em rồi! Vậy thì sẽ dễ gặp mặt lắm đúng
không!”
"Làm ơn đi, công ty bọn anh có mấy nghìn người mấy tầng lầu, làm gì dễ gặp
nhau như vậy." Cố Ngộ nói xong thì giọng dịu lại: "Trừ khi... Có giao thoa trong
công việc." Nói đến đây anh lại nghĩ đến cuộc gặp gỡ tình cờ ở Starbucks, vì
vậy bổ sung thêm một câu: "Trừ khi có duyên."
Cố Lê nhớ đến trước đây Thang Ninh nói với cô ấy về chuyện "Tiểu Tam", đột
nhiên hơi chê bai nhìn Cố Ngộ: "Anh à, phong khí trong công ty các anh không
tốt lắm đúng không?"
"Phong khí gì?"
"Thôi, không có gì." Cố Lê khoát tay: "Nói chung là đừng có làm chuyện trái
với thuần phong mỹ tục là được!"
Cố Ngộ: "???"
Cố Ngộ thu dọn đồ đạc xong liền kéo vali rời đi, khi đi ngang qua Cố Lê, anh
bỗng thấy trên cổ tay cô ấy có đeo một sợi dây buộc tóc, trên dây buộc tóc có
một con búp bê hình quả lê nhỏ.
Cố Ngộ dùng ngón tay búng búng quả lê đó: "Đây là cái gì vậy?"
"Dây buộc tóc đó, dùng để buộc tóc." Cố Lê buộc một búi tóc ngay tại chỗ: "Dễ
thương không?"
Phong cách này rõ ràng giống hệt với cái trên đầu cô gái anh thấy hôm nay.
"Dây buộc tóc dễ thương đấy." Tầm mắt của Cố Ngộ di chuyển xuống mặt Cố
Lê: "Còn người thì..."
"Anh nghĩ kỹ rồi hãy nói nhé!" Cố Lê đe dọa.
Cố Ngộ khẽ cười, mang theo chút nuông chiều: "Được rồi, em gái anh cũng dễ
thương, anh đi đây, em ở nhà ngoan một chút, đừng làm ba mẹ giận."
Trên đường lái xe về, Cố Ngộ đã kết nối tất cả các mắt xích logic lại với nhau.
Anh nhớ hình như Cố Lê đã từng nhắc Thang Ninh có lúm đồng tiền.
Và hôm nay Lăng Lệ cũng nhắc đến.
Người mà hai người họ nhắc đến đều là sinh viên mới tốt nghiệp được điều
động từ HW sang, một tuần đi làm ba ngày.
Còn có cả dây buộc tóc đó... Anh nhớ ảnh đại diện của vợ Cố Lê là một quả
chanh.
Không thể trùng hợp như vậy được chứ?
Khi Cố Ngộ lái xe về đến dưới nhà, anh thực sự cảm thấy mọi thứ quá trùng
hợp.
Anh rất muốn làm rõ sự thật.
Anh tìm WeChat của Lăng Lệ, gửi cho anh ta một tin nhắn: [Gửi cho tôi
WeChat của cô thực tập sinh được điều qua đó, tôi có một số chi tiết cần trao
đổi với cô ấy]
Sau khi gửi tin nhắn này, Cố Ngộ cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Khoảng hai phút sau, đối phương gửi một danh thiếp qua.
Quả nhiên, tên và ảnh đại diện, đều rất quen thuộc.
Cách đây vài ngày Cố Lê vừa mới giới thiệu cho anh.
Cố Ngộ nhấp vào danh thiếp.
Quả nhiên, sau khi nhấp vào không phải là [Thêm vào danh bạ].
Mà trực tiếp là [Gửi tin nhắn] và [Gọi âm thanh và video].
Điều này chứng minh, đối phương đã có trong danh bạ của anh rồi.
Cố Ngộ nhấp vào [Gửi tin nhắn], khung chat của hai người hiện lên.
Cuộc trò chuyện cuối cùng của cả hai là sau khi anh gửi tin nhắn cho Thang
Ninh [Em cứ nói với đồng nghiệp của em là tôi đã có bạn gái rồi, không tiện kết
bạn với người khác giới, tiện thể cảm ơn cô ấy], sau đó Thang Ninh đã trả lời
một câu.
Quả Chanh: [Vâng vâng, em đã chuyển lời rồi, chúc anh và bạn gái yêu nhau
mãi mãi, trăm năm hạnh phúc! [Đáng yêu]]
Cố Ngộ đột nhiên không nhịn được cười.
Kể từ khi biết được diện mạo của cô...
Có vẻ như... Anh đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi đánh dòng chữ
này ở phía bên kia màn hình rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");