Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiền Duy cứng đơ người nhìn từ cổ tay xuống bàn tay mình đang nắm, đúng là những ngón tay trắng ngần thon dài của Lục Tuân rồi… Mà từ bàn tay kia di chuyển lên trên chính là gương mặt lạnh giá như sương của anh, tuy rằng vẫn trắng trẻo nhưng giữa hai hàng lông mày có vài đường đen mơ hồ…
“Lục Tuân! Xin lỗi xin lỗi! Những lời tôi vừa nói không phải thật lòng đâu.” Tiền Duy mau chóng buông tay Lục Tuân ra, chỉ thiếu điều quỳ xuống khóc ròng, “Thực ra nhà tôi có truyền thống trọng nam khinh nữ, Tiền Xuyên lúc nào cũng được mọi người vây quanh chăm sóc sống cuộc sống như trên thiên đường, còn tôi thì như cô bé lọ lem, những công việc bẩn thỉu mệt nhọc thì toàn là tôi gánh vác, hơn nữa cứ hở ra lại bị mắng bị đánh, cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời, ngày nào cũng sống như ở địa ngục còn chẳng bằng chó bằng heo, vì sinh tồn tôi đành phải nhân nhượng nó trong mọi chuyện, cố gắng nịnh nọt Tiền Xuyên, trước mặt nó tôi có dám nói xấu nó đâu. Thực ra trong lòng tôi cảm thấy cậu mới là người tuyệt nhất, nhưng cuộc sống hiện thực không cho tôi nói lời thật lòng, tôi chỉ đành cố gắng vươn lên trong con đường sống khó khăn ấy, từ tiểu học đã biết cách nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện…”
Tiền Duy ra vẻ đau khổ, “Thực ra những lời tôi vừa nói toàn là nói dối, trong lòng tôi Tiền Xuyên sao có thể vượt cậu được? Cậu là thần tượng của tôi, hơn nữa tôi cũng từng nói, Tiền Xuyên sao có thể đọ dáng với cậu được , eo nó mông nó sao có thể được như cậu, ngẫm lại càng không thể ha ha, vừa rồi lúc vừa sờ tôi còn vừa nhủ thầm, ha ha, quả nhiên không phải nó mà…”
Tiền Xuyên, xin lỗi ! Nỗi oan ức này mày gánh thay chị trước đi!
Trong lúc khẩn trương Tiền Duy cũng chẳng nghỉ nhiểu, khi nói xong mới nhận ra có điều không ổn, đúng là hết chuyện để nói mà! Đây chẳng phải cô đang nhắc Lục Tuân vừa rồi cô đã sờ mông sờ eo anh đấy à… Tiền Duy ngẫm lại những lời mình vừa nói, quả thực xấu hổ giận dữ muốn chết, cái gì mà eo chó đực, vừa rồi cô đã nói gì vậy không biết ?! May mà giờ là năm 2009, pháp luật vẫn chưa có tội quấy rối đàn ông! Lần đầu tiên Tiền Duy cảm thấy vui mừng vì pháp luật Trung Quốc còn chưa phát triển tiến bộ như thế.
“Một đêm nghìn tệ?” Khi Lục Tuân lúc những lời này thì mặt mỉm cười, sắc mặt của anh khá tốt, nhưng thế này lại càng khiến Tiền Duy thấp thỏm lo âu, Lục Tuân là một người khi càng tức giận sẽ càng bình tĩnh.
“Vừa rồi tôi còn tưởng là Tiền Xuyên đấy!” Tiền Duy chân chó nói, “Cố lắm thì thằng nhóc ấy cũng chỉ đáng giá một nghìn một đêm, không thể nhiều hơn nữa! Nhưng với học thức cùng tướng mạo của cậu, sao có thể một nghìn một đêm được? ! Với người ưu tú như cậu , ít nhất cũng phải năm nghìn một đêm! Cậu biết không, hiện giờ dù sao các ngành các nghề cũng coi trọng nhất là tố chất, người như cậu là hàng hiếm đấy!”
“Tiền Duy cậu đang khịa đểu tôi là vịt [1] à?” Lục Tuân tiếp tục cười đùa, “Nhưng vừa rồi cậu nói tôi thận hư, thận hư thì làm vịt thế nào? Chúng ta học về luật pháp, coi trọng nhất chính là logic, Tiền Duy, không bằng cậu giải thích cho tôi nghe thử?”
[1] Trai bao =))
Tiền Duy khóc không ra nước mắt, đắc tội ai cũng đừng đắc tội với sinh viên luật, nhất là những người như Lục Tuân, môn Pháp luật logic cô học vào kỳ trước, một môn học biến thái như vậy, điểm trung bình của lớp cô là sáu mươi tư điểm, một tháng trước kỳ thi Tiền Duy chăm chỉ nhắn tin chào buổi sáng chúc ngủ ngon nịnh nọt giáo sư mới có thể vừa đủ điểm qua môn, vậy mà Lục Tuân lại đạt điểm tối đa mới đáng sợ !!!.
“Sao thận cậu lại hư được? ! Cậu cứ tin tôi một đêm bảy lần không phải là mơ đâu!”
“Có phải tôi nên cám ơn cậu vì đã tin tưởng tôi không?”
Tiền Duy gượng cười: “Tôi nào dám! Được bày tỏ sự tin tưởng của tôi với cậu là niềm vinh hạnh của tôi!” Cô đi lòng vòng xung quanh, tìm kiếm bốn phía, cuối cùng cũng chuyển chủ đề thành công, “Ơ, bọn Tiền Xuyên đâu hết rồi nhỉ? Thực ra vừa rồi tôi đã chuẩn bị giúp cậu tách Tiền Xuyên và Mạc Tử Tâm ra rồi, nhưng đúng là không ngờ lại nhận nhầm cậu thành Tiền Xuyên .” Nói đến đây, Tiền Duy phát bực chỉ muốn dậm chân đấm ngực, “Thật là tiện cho Tiền Xuyên mà, Lục Tuân này, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn mới được!”
Lục Tuân mặt lạnh như tiền từ chối cho ý kiến, cũng chẳng tỏ vẻ gì là sốt ruột: “Lục Tuân tôi theo đuổi con gái không cần người khác giúp đỡ.”
Xem đi, đã đến lúc này rồi còn nói cái kiểu ngạo mạn ấy, Tiền Duy không nhịn được mà thở dài, cô thầm nghĩ, lời này của cậu cứ giữ lại mười năm sau rồi nói đi, có bản lĩnh thì đừng độc thân lâu như vậy vì không theo đuổi được Mạc Tử Tâm rồi lại ghim hận cô dài dài!
“Tôi chỉ le ve bên cạnh hỗ trợ cậu thôi, không cản trở cậu phát huy bản thân theo đuổi Mạc Tử Tâm đâu.” Tiền Duy nhìn Lục Tuân một cái, “Chẳng phải tôi là công thần bên cạnh cậu đó sao? Trong lòng tôi, cậu chính là chúa công của tôi!”
“Tôi là chúa công thì đúng, nhưng nhìn cậu thì chẳng giống trung thần tí nào.” Lục Tuân nói xong, liền nhìn thoáng qua chiếc áo trên người cô, trên đó in rõ to hai cữ “Gian thần” đậm mực.
“…”
Chẳng ngại Tiền Duy đang cảm thấy buồn nôn vì những lời mình vừa thốt ra, Lục Tuân lạnh lùng nói thêm một câu: “Hơn nữa vấn đề là Lục Tuân tôi đây cần theo đuổi con gái sao?”
“…”
Lục Tuân, cậu mà cứ kiêu ngạo như thế thì sẽ độc thân cả đời đấy ?! Cậu cho rằng được nữ sinh hâm mộ thì giỏi lắm sao ?! ! ! Đến lúc cậu nhận ra, hóa ra còn có những cô gái không thích kiểu người như cậu, không những chẳng thèm quan tâm đến cậu, còn miễn dịch với sắc đẹp của cậu, thì cậu cứ ở đó mà khóc nhé! ! Tiền Duy nghĩ thầm, đợi đến lúc đó, tôi sẽ xem cậu còn ra vẻ được không!
Lúc này lại có đám đông du khách đi ra từ nhà ma, nhưng Tiền Duy đi qua đi lại mấy vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Tiền Xuyên đâu, đừng nói đến Tiền Xuyên mà ngay cả Mạc Tử Tâm và Lưu Thi Vận cũng chẳng biết đang ở đâu, Tiền Duy gọi điện thoại cho hai người, nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng người và tiếng nhạc vang khắp công viên, nên chẳng thể nghe được tiếng chuông, điện thoại cũng chẳng ai nhấc máy.
“Chẳng lẽ họ còn ra trước cả chúng ta à?” Tiền Duy đợi một lúc lâu, đã có bảy tám nhóm từ ngôi nhà ma đi ra, cũng chẳng thấy những người khác, ngược lại là bụng cô cứ sôi lên ùng ục, Tiền Duy hơi xấu hổ ho khan một tiếng, có ý muốn che giấu âm thanh này, may mà Lục Tuân cũng đang nhìn qua nơi khác, nên cũng chẳng nghe thấy.
“Không đợi nữa.” Lục Tuân đút hai tay vào túi, “Tôi đói rồi, đi ăn trước đây.”
Chắc hẳn đói là căn bệnh lây truyền, Lục Tuân vừa nói xong thì bước chân đi về phía khu vực ẩm thực.
Tiền Duy vừa chạy theo anh, vừa cố gắng khuyên giải: “Nếu không chúng ta chờ bọn họ tí nữa đi? Đến lúc ấy cậu và Mạc Tử Tâm có thể ăn cùng nhau, cậu xem hai người đã không được chơi cùng nhau hai trò rồi! Ngộ nhỡ chúng ta cơm nước xong xuôi lại lạc mất cậu ấy thì sao ?!” Đáng tiếc dù đang hắng hái cơ nào thì Tiền Duy vừa dứt lời, bụng cô lại sôi lên ùng ục.
Lục Tuân không nói gì, nhìn chằm chằm vào bụng Tiền Duy.
“Tôi có thể đợi ! Có mấy phút thôi mà tôi đợi được!”
Lục Tuân lười biếng nói: “Tôi không muốn đợi.”
“Vậy không cậu cứ đi ăn trước đi? Tôi ngồi đây chờ một lúc? Đợi lát nữa Mạc Tử Tâm ra tôi sẽ dẫn cô ấy tới gặp mặt cậu?”
Lục Tuân nhíu mày: “Chẳng phải cậu muốn làm tùy tùng của tôi à? Chẳng lẽ tùy tùng không phải người đi trước tới xếp hàng chọn đồ cho tôi à?”
Được thôi… Tiền Duy không thể nào phản bác, đành theo sau Lục Tuân tới nhà ăn.
Khi vào khu vui chơi thì không được mang theo đồ ăn và thức uống cá nhân, cho nên ở nơi này khu ẩm thực có thể nói là khu độc quyền, giờ này lại đúng vào giờ cơm trưa, nên bàn nào cũng đã bị các du khách chiếm chỗ. Lục Tuân quả thực không nói sai, đến đó đúng là phải xếp hàng. Ăn uống ở đây không phải ngồi bàn chọn món ăn, mà nơi này phát triển hình thức gọi đồ ăn nhanh, vì thế mọi người xếp hàng dài ở quầy thu ngân trả tiền chọn món, thống nhất ra một quầy khác để lấy đồ ăn, trong menu có mấy loại đồ cho du khách lựa chọn, ví dụ như pizza, cơm hộp, mì hộp……
“Lục Tuân, tôi mời cậu ăn pizza!”
Nhưng Lục Tuân chẳng mấy hứng thú với đề nghị của Tiền Duy, anh khinh bỉ nhìn cô một cái: “Tôi không ăn thực phẩm rác, tôi qua hàng bên kia mua mì, cậu xếp hàng mua pizza của cậu đi.”
Tiền Duy cũng vui vẻ đồng ý, cô liền vào hàng đợi mua pizza. Mặc dù Lục Tuân khinh thực phẩm rác này, nhưng số người xếp hàng ở đây càng ngày càng nhiều. Ngay khi Tiền Duy đang ngây ngốc đứng chờ, thì một đôi nam nữ vốn đang đứng ngóng bên ngoài đột nhiên lấy tốc độ sét đánh mặt tỉnh bơ chen vào ngay trước Tiền Duy, đôi nam nữ này có vẻ là đôi tình nhân trẻ tuổi, nhưng hành động chen ngang chuyên nghiệp này khiến Tiền Duy trợn mắt há mồm.
“Này, bạn học, làm phiền hai người ra sau xếp hàng, sao lại chen ngang như thế được ?.”
Với kinh nghiệm trước đây, bình thường những người được chỉ mặt nói thẳng thế này, phần lớn thì mặt mũi xám xịt ra sau xếp hàng, vậy mà sức chiến đấu của cặp đôi này có vẻ không tầm thường.
Nữ sinh kia quay đầu lại, chớp chớp hàng lông mày tinh tế, nở nụ cười khinh bỉ với Tiền Duy: “Chen ngang? Tôi và bạn trai tôi vẫn đứng đây nãy giờ mà.” Cô ta nói rồi đưa mắt nhìn bạn trai của mình, Tiền Duy theo ánh mắt cô nhìn qua, mới phát hiện cậu con trai đang đứng trước mặt cô khá to cao, phần cánh tay để lộ bên ngoài cũng cường tráng mạnh mẽ, hai mắt gã cứ xốc ngược lên, tướng mạo có vẻ hung ác dữ dằn.
Nam sinh kia mặt khó chịu nhìn thoáng qua Tiền Duy với ánh mắt kênh kiệu: “Chúng tôi vẫn đứng đây nãy giờ, cô có ý kiến gì?”
Nhìn mặt mũi hắn ta cũng chẳng có vẻ gì là lương thiện, những người xếp hàng sau Tiền Duy cũng bị ảnh hưởng vì hai người này chen ngang, nhưng cũng đành giận mà không dám nói gì, tuân theo đúng nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn họ thậm chí không dám lên tiếng ủng hộ Tiền Duy một câu.
Một nam một nữ có vẻ đã quen với cảnh này, nữ sinh kia phách lối cười nhạo, cố ý lớn tiếng nói: “Anh yêu, đợi lát nữa chúng ta gọi sáu phần pizza đúng không?”
Nam sinh kia cũng cười: “Đúng vậy, anh đã bảo bọn Hầu Tử đi giành chỗ rồi, gọi tám phần đi, anh và mấy đứa nó mỗi người ăn hai phần.”
“Hai người đã chen ngang thì đừng tỏ vẻ phách lối thế được không?” Pizza ở đây đều được nướng tực tiếp, cặp đôi chen ngang này mở miệng là định gọi tám phần, Tiền Duy phải chờ đến lúc nào mới đến lượt, quả thực là khiến người ta không thể nhịn được nữa, “Hai người đã quen chen ngang rồi à, có phải là chen ngang đến nghiện rồi không?”
“Phải, chuyện gì chúng tôi cũng muốn chen ngang đấy, mà nhất là những nơi phải xếp hàng thế này, cô quản được à?” Nữ sinh kia trên mặt đầy vẻ đắc ý, “Cô xem có ai nhiều ý kiến như cô không? Chỉ mình cô có ý kiến kìa? Cô nghĩ mình là ai thế? Không biết ra ngoài thì bớt lo chuyện bao đồng đi à?”
Sau lưng Tiền Duy có một nữ sinh liền kéo tay áo Tiền Duy : “Bạn học, thôi kệ họ đi, đừng chấp nhặt với loại người này, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ là đứng chờ lâu hơn chút thôi mà.”
Là người học luật, có lẽ trong máu ai cũng tràn ngập ý chí đấu tranh, Tiền Duy cũng như vậy : “Chính vì ai cũng muốn im lặng cho qua chuyện, nên mới dung túng những kẻ thiếu tư cách đạo đức này.” Tiền Duy hít sâu một hơi, khí thế mười phần hô lớn một tiếng, “Hai người đang chen ngang, mời ra ngoài xếp hàng.”
Giọng cô khá to, khiến cho một nửa người trong khu âm thực đều quay đầu nhìn về phía này, cặp đôi nam nữ chen ngang cũng hứng chịu nhiều ánh mắt dò xét, cuối cùng cũng không nhịn được, nhất là nữ sinh kia, gương mặt từ đỏ rần chuyển sang xanh lét, trông có vẻ khá khó xử, mà nam sinh kia là kẻ khá thô lỗ, hắn vươn tay đẩy mạnh Tiền Duy một cái.
“Cô là cái quái gì? ! Mau xin lỗi bạn gái tôi!”
Gã kia khá cao to, lại vì muốn giữ mặt mũi cho bạn nữ kia mà dùng đến bảy tám phần sức, Tiền Duy bị đẩy một cái thì lảo đảo đứng không vững, mắt thấy sắp ngã xuống sàn, nhưng vừa lui người về sau một bước bỗng có một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt vai cô lại.
“Không ai dạy anh rằng không được đánh con gái sao?”
Chất giọng lạnh lùng nhưng đúng lúc này Tiền Duy lại có cảm giác nó dễ nghe đến thế.
Tiền Duy quay đầu nhìn lại liền nhận ra người vừa nói là Lục Tuân.
Lục Tuân lườm đôi nam nữ chen ngang kia một cái, chất giọng lạnh lùng tỉnh bơ nhưng lời nói ra vẫn độc địa như mọi khi: “Hai người thích chen ngang lắm à, có phải sau này đến lúc chết cũng đòi chen ngang chết trước không?”
Gã kia quả nhiên đã bị chọc giận, hắn gồng mình để lộ ra cơ bắp tráng kiện của mình: “Ở đây không có chuyện của mày, đừng xen vào chuyện của người khác là được rồi, mày muốn chen vào, có phải muốn ăn đòn không?”
Mặc dù người đàn ông đối diện khá cường tráng, đối với Tiền Duy mà nói quả thực như tên quái vật khổng lồ, nhưng khi đứng cùng Lục Tuân, cô mới nhận ra đối phương trông vẫn thấp hơn Lục Tuân mấy phân.
Lục Tuân vẫn trưng cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của mình, anh liếc người đàn ông đứng đối diện với ánh mắt đầy khinh bỉ: “Xưa nay tôi vốn chẳng thích lo chuyện bao đồng, cũng chẳng quan tâm tới những chuyện không phải của mình.” Anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Nhưng cô ấy thì anh chẳng có tư cách động vào.”