Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bơi thì tao không biết nhưng tao có thể ngăn được lỗ thủng.” Tiền Duy không nói hai lời, đẩy tay Lục Tuân ra, “Để tôi làm cho.” Nói xong, cô ngang nhiên đặt mông ngồi xuống chắn nơi đang bị rỉ nước trước mắt bàn dân thiên hạ, “Tay nhất định sẽ không thể lâu được, nhưng chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần tôi yên phận ngồi đây không chuyển mông là được rồi.”
“Tiền Duy, mày đúng là một thiên tài, sao mày lại nghĩ ra cách này thế ?”
Đối mặt với câu cảm thán của Lưu Thi Vận, Tiền Duy giang tay ra: “Hồi tiểu học chẳng lẽ mọi người chưa từng làm mấy bài đọc hiểu sao? Mùa đông giá rét, trên xe buýt, mặc dù có rất nhiều ghế trống, nhưng có một người đàn ông mặc áo khoác cứ cố chấp đứng bên cạnh cửa sổ xe, trong lòng mọi người thầm nghĩ anh ta là kẻ ngốc, rõ ràng có ghế trống nhưng nhất định đứng mãi ở đó, cuối cùng đến lúc anh ta xuống xe, những người còn lại trên xe mới cảm nhận được cơn gió rét buốt ào vào, ai ai cũng nhìn xung quanh kiểm tra, rồi chợt nhận ra vừa rồi người đàn ông mặc áo khoác đã đứng chắn bên cửa sổ, che lỗ hở đó, hóa ra vừa rồi anh đã dùng cơ thể to lớn của mình mà chắn gió lạnh cho mọi người, xua tan cái giá lạnh của mùa đông.” Cô vỗ vỗ ngực, “Tôi chính là con người cao thượng, sống đầy tình cảm như thế đấy.”
Mọi người đều cảm động vì hành động này của cô, duy chỉ có Lục Tuân là không thèm phản ứng, anh co giật khóe miệng: “Cậu không muốn chèo thuyền nhưng lại muốn danh chính ngôn thuận ngồi ngủ gật phải không ?.”
Anh vừa nói xong, đám người quay lại nhìn Tiền Duy ngáp ngắn ngáp dài, quả nhiên ai ai cũng hiểu chuyện.
Lục Tuân, cậu không nói gì không ai bảo cậu câm đâuuu!
Cuối cùng giải quyết được vấn đề nước tràn vào thuyền, mọi người nhẹ nhõm chưa được bao lâu, chiếc thuyền phía sau đã đuổi theo đến nơi, mọi người trên chiếc thuyền ấy hiển nhiên toàn là những người hoạt bát hiếu chiến, lúc đi ngang qua thuyền của Tiền Duy , đối phương bất ngờ đánh úp dùng mái chèo bắt đầu hắt nước về nhóm người Tiền Duy. Đây quả thực là lời tuyên chiến trắng trợn mà, mắt thấy Mạc Tử Tâm bị giội cho một gáo nước, Tiền Xuyên là người đầu tiên không đồng ý, anh cũng vung mái chèo lên phản đòn, ra sức phản kích lại đối phương, vừa đúng lúc người trên hai thuyền đều hăng hái chiến đấu, càng ngày càng nhiều người gia nhập cuộc chiến, hắt nước lên người đối phương, tạo thành một trận thủy chiến.
Vì cuộc chiến kịch liệt này, con thuyền khó khăn lắm mới duy trì được sự cân bằng , giờ này lại bắt đầu đung đưa vì sự kích động của mọi người, chó cắn áo rách hơn chính là giờ này con thuyền đang đi qua đoạn nước chảy mạnh nhất, con thuyền đột ngột chuyển hướng theo khúc cua, dòng nước chảy xiết đẩy con thuyền vào vòng nước xoáycực lớn, con thuyền của nhóm Tiền Duy rốt cục cũng không chịu nổi gánh nặng của gần chục người, đúng là đã đen thì đen cho triệt để, thuyền cuối cùng cũng lật, đám người trên thuyền theo nhau rơi hết xuống nước.
Ban đầu Tiền Duy ngồi chắn lỗ hổng ở đầu thuyền chặn không cho nước chảy vào, nên phần lớn mọi người lại tập trung vào cuối thuyền để chiến đấu với chiếc thuyền theo sát ngay sau bọn họ, Tiền Duy ngồi phía đầu thuyền cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi cuộc thủy chiến đó. Ban đầu cô còn vừa yên tâm ngủ gật vừa ngồi phơi nắng, cuối cùng mới chợp mắt mới được mấy phút, cô còn chưa kịp phản ứng, đã rơi xuống nước rầm một cái, càng thêm khổ hơn chính là, những người còn lại đều rơi xuống từ đuôi thuyền, duy chỉ có Tiền Duy là rơi xuống ở phía đầu bên kia, mà hướng của dòng nước đang đổ dồn về phía đầu thuyền , bởi vậy dòng chảy ở chỗ Tiền Duy rơi xuống sẽ xiết hơn những người còn lại, nước càng chảy dồn xuống thì cô càng trôi xa hơn.
Cũng chẳng biết làm sao mà chiếc áo cứu sinh mặc này cũng như không mặc, tám phần là hàng nhái rẻ tiền, không chỉ không có sức nổi, mà gặp nước còn chìm! Không chỉ có mình Tiền Duy như thế, những người vừa rơi xuống nước hiển nhiên cũng nhận ra vấn đề này, cả đám bắt đầu liều mạng nhào lên.
“Cứu mạng! Tôi không biết bơi ! Tiền Xuyên! Mau cứu chị! ! Tiền Xuyên —— “
Tiền Duy vừa gào xong, chiếc thuyền Kayak lật mình lại va trúng hòn đá trên sông tạo thành một cơn sóng lớn, văng thẳng vào miệng Tiền Duy, sau cơn sặc nước, cô lại bắt đầu hoảng loạn, liều mạng nhào lên. Cô bị dòng nước chảy mạnh kéo theo rồi nhanh chóng trôi xuống phía hạ lưu, mặc dù định bám chặt vào hòn đá trên sông, nhưng ngoại trừ việc tay va vào đá đến trầy xước cả ra thì mọi hành động đều là phí công, dòng nước quả thực chảy quá mạnh và xiết.
“Aaaaaa, cứu mạng.”
Trong khung cảnh hỗn loạn với tiếng người gào thét điên cuồng, nhưng cho dù trong lúc khẩn cấp như thế, Tiền Duy vẫn không thể phủ nhận, lẫn trong tiếng gào thét thảm thiết như quỷ sói, tiếng kêu của Mạc Tử Tâm vẫn mềm mỏng yếu ớt như thế, khiến người ta vừa nghe là nhận ngay ra, mà cho dù cô rơi xuống nước, dù đang bối rối cũng khiễn người ta cảm thấy tao nhã hơn bất cứ người nào khác, khi Tiền Duy vung vẩy tứ chi chật vật không thôi giữa dòng nước thì cô lại chỉ bất lực vỗ nhè nhẹ lên mặt nước mấy cái. Tiền Duy không khỏi thầm nghĩ, dù Mạc Tử Tâm có móc cứt mũi cũng tao nhã hơn người khác.
“Lục Tuân! Lục Tuân!” Giờ phút này lẫn trong đám người hỗn loạn Mạc Tử Tâm chợt gọi tên Lục Tuân. Mà cũng khéo là chỗ Lục Tuân rơi xuống nước chỉ cách Mạc Tử Tâm vài mét, hiển nhiên anh cũng biết bơi nên hoàn toàn điều chỉnh được hơi thở và hô hấp dưới nước.
“Tiền Xuyên! Mau tới cứu chị! !” Tiền Duy thừa dịp ngoi đầu lên khỏi mặt nước liền gào to.
Đáng tiếc Tiền Xuyên lực bất tòng tâm, mặc dù anh là kiện tướng thể dục thể thao, bơi lội cũng chẳng có gì khó, thế nhưng Lưu Thi Vận đang ôm chặt cổ anh, khiến anh chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng trong nước kéo theo Lưu Thi Vận, anh không thể phân thân để cứu Mạc Tử Tâm cách đó không xa lại càng chẳng thể bơi tới chỗ Tiền Duy giải cứu cô.
Tiền Duy nghĩ thầm, chẳng lẽ mình sống lại một kiếp, rồi lại mất mạng ở đây? Cái này đúng là trời cao đố kỵ anh tài đây mà! Điều duy nhất khiến cô vui mừng là, khi cả người con gái mình thích và chị gái cùng rơi xuống nước nhưng chỉ có thể cứu một người, Tiền Xuyên cuối cùng cũng thể hiện tình thân vĩ đại, mặc dù anh có chần chừ trong giây lát, nhưng giờ đây vẫn kiên định bơi về phía Tiền Duy, chỉ tiếc là vì còn phải giữ Lưu Thi Vận để cô không trôi theo dòng nước nên tốc độ của anh khá hạn chế, hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ trôi theo dòng chảy của Tiền Duy.
Ngay khi Tiền Duy tuyệt vọng cho rằng cái mạng nhỏ này hết rồi, cô đột nhiên nhận ra Lục Tuân không hề bơi về phía Mạc Tử Tâm, rõ ràng anh có thể nhanh chóng cứu được Mạc Tử Tâm, nhưng anh lại chẳng để ý tới lời cầu cứu của Mạc Tử Tâm đối với mình mà bơi thẳng về phía cô. Trong đầu Tiền Duy viết đầy dấu chấm hỏi, Lục Tuân đây là Ba Thập a thao tác? Chẳng lẽ sau khi anh rơi xuống nước đã kích thích bản năng sợ chết, quyết định tranh thủ thời gian mau chóng bơi về bờ cứu mạng mình trước? Làm thế không được đâu Lục Tuân! Cậu và Mạc Tử Tâm vẫn chưa thành đôi, sao cậu lại ích kỉ chỉ lo cho thân mình khi cả hai gặp nạn như thế! Cậu có muốn kiếm vợ nữa không đấy? !
Tiền Duy vừa nghĩ linh ta linh tinh bất đắc dĩ lại uống thêm mấy ngụm nước nữa, cô ngoi lên hai lần rồi lại chìm nghỉm, ngay khi có cảm giác mình sắp chìm xuống đáy, cô đột nhiên nhận ra Lục Tuân đang vượt qua mấy người cũng rơi xuống nước kia, nhưng không phải hướng về bờ, mà là hướng về phía cô.
Sau đó những hình ảnh trước mắt dường như là đoạn phim quay chậm, Tiền Duy nhìn Lục Tuân bơi về phía mình, sau đó kéo tay cô một cái.
“Còn sức ôm tôi không?” Anh cố gắng duy trì cân bằng trong nước, “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tiền Duy làm theo lời anh theo phản xạ vô ý thức, cô ôm chặt lấy cổ Lục Tuân.
“Ôm chặt hơn đi.”
Tiền Duy nghe lời ôm anh chặt hơn.
“Giờ tôi sẽ đưa cậu về bờ.” Cho dù trong hoàn cảnh nguy hiểm và chật vật như thế , giọng nói của Lục Tuân vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Giờ phút này Tiền Duy cảm thấy chỉ cần có Lục Tuân ở bên, thì cô sẽ không sợ gì cả, cô nghĩ, có lẽ từ trước đến giờ trong tiềm thức của mình cô luôn nhận định như thế. Hồi cô mới bước vào nghề chỉ là một luật sư tay mơ, khi chẳng biết giải quyết vụ án thế nào, hầu như sẽ theo phản xạ tìm kiếm Lục Tuân giúp đỡ, mà chỉ cần có anh ở bên, bất luận vụ án đó có khó lật mình thế nào, cũng có thể thay đổi cục diện.
Tiền Duy vẫn luôn biết rõ sức mình và chí hướng bản thân, cô không muốn làm partner, cô cảm thấy mình không được như Lục Tuân, cô hay lơ đãng, cô nhanh nhẹn, cô có nhiệt tình phá án, hay đưa ra những ý tưởng mới khi vụ án đi vào bế tắc, thương cảm cho kẻ yếu hướng tới chính nghĩa, cô yêu công việc của mình, muốn dùng kỹ năng xử lý công việc để bào chữa cho khách hàng của mình, nhưng cô không đủ bình tĩnh, cô không suy nghĩ thấu đáo được như Lục Tuân, không tỉnh táo được như Lục Tuân, cô không chịu nổi áp lực khi làm luật sư partner, cô không am hiểu cách quản lý và sắp xếp mọi việc, cô không có năng lực chịu trách nhiệm vận hành cả một văn phòng luật. Có vài người khi sinh ra đã trở nên nổi bật giữa đám đông, nhưng cô chỉ muốn lặng lẽ làm một người bình thường, nhưng giờ khắc này, cô không thể nghĩ lại, có phải cô đã ỷ lại quá nhiều vào anh? Cho nên chưa từng nghĩ tới chuyện làm partner, mà chỉ muốn làm cấp dưới của Lục Tuân? Cho nên bất luận anh có chèn ép cô cỡ nào, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chuyển việc.
Không thể phủ nhận, khả năng của Lục Tuân là vô hạn, mạnh mẽ đến mức áp chế tuyệt đối, khiến cho người ta không dám nghĩ tới chuyện khiêu chiến quyền uy của anh, khiến người ta tự giác nhận thua, chỉ muốn tuân theo sự chỉ đạo của anh… Nói như vậy, con người Lục Tuân quả thực có sức hấp dẫn chí mạng, nhưng đổi cách nói khác, con người Lục Tuân quả nhiên là có độc… Dù sao anh cũng có thể dựa vào sức của một mình anh tẩy não toàn bộ nhân viên rằng dù làm việc vất cả cũng tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ muốn đi ăn máng khác . .
Tiền Duy cứ thế ôm cổ Lục Tuân, trong khi cô đang lan man suy nghĩ thì đã được anh đưa tới bên bờ, đợi cô lên bờ, một cơn gió thổi ngang qua, mới nhận ra bản thân đã lạnh run lẩy bẩy cả người.
“Tiền Duy, Tiền Duy.” Lục Tuân khẽ lắc lắc bờ vai của cô, “Đừng sợ, cậu đã lên bờ rồi.”
Lúc này Tiền Duy mới nhận ra mình vẫn đang ôm Lục Tuân rất chặt, mà toàn thân hai người đều ướt sũng nước, quần áo dán chặt vào cơ thể, giờ phút này khi cả hai ôm nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được đường cong trên cơ thể của nhau, tay Tiền Duy đang đặt trên hông Lục Tuân, là một tư thế tương đối mập mờ, cô nhanh chóng buông anh ra như vừa chạm vào thứ gì bỏng rát.
“Cám… cám ơn.”
Mặc dù toàn thân ngâm nước, ít nhiều cũng có chút chật vật, mái tóc Lục Tuân ướt sũng nước dính chặt vào trán, anh tiện tay lau hết nước bên mặt, nhưng những giọt nước kia dường như lưu luyến cơ thể anh, cũng chẳng chịu trút sạch khỏi má anh, trên hàng lông mi rậm còn dính vài giọt nước, giờ phút này anh nhìn chằm chằm Tiền Duy, thoáng chớp mắt, những giọt nước kia liền nghịch ngợm từ lông mi rơi xuống, sau đó trượt một đường từ cổ uốn lượn một vòng rồi lọt xuống cổ áo sâu hút phía dưới.
Mặc dù không đúng lúc, nhưng giờ phút này trong đầu Tiền Duychỉ có một câu ——
Con mẹ nó, gợi cảm chết người.
“Cậu ngồi đây đợi tôi một lát.” Lục Tuân vừa nói vừa cởi chiếc áo phông vướng víu trên người ra, lần này Tiền Duy rốt cục cũng nhìn thấy rất rõ ràng những đường cong xinh đẹp cùng múi cơ bụng nam tính và cả vòng eo nhân ngư bắt mắt, cô vừa nghĩ tới cơ thể mình sờ soạng hôm qua chính là của anh, ngay lập tức cả khuôn mặt đỏ bừng.
Lục Tuân nói xong, liền quay ra bờ sông, anh lại nhảy rầm xuống nước một lần nữa , bắt đầu đi cứu những người còn lại đang giãy dụa giữa làn nước, Tiền Duy nhìn theo bóng lưng anh, giờ khắc này cô thực lòng cảm thấy trong một vài khoảnh khắc Lục Tuân quả nhiên là đẹp trai chết người.