Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Hạo bám theo Trương Mặc Tịch lới bệnh viện thành phố.Lúc anh và Mặc Tịch lên đến phòng bệnh của An Tịnh,vừa hay bác sĩ cũng mới bước ra.Mặc Tịch khẩn trương chạy đến chỗ bác sĩ,Nam Hạo cũng sốt sắng hết cả lên nhưng không dám ló đầu ra,chỉ lặng lẽ núp sau bức tường nghe ngóng
"Bác sĩ,bác sĩ,chị tôi có bị nặng lắm không?Có ảnh hưởng gì tới não bộ không?"
"Người nhà cứ yên tâm đi.Bệnh nhân do da đầu mỏng nên bị rách nhẹ lúc va chạm với vật cứng,hoàn toàn không ảnh hưởng đến não,không cần lo lắng"
"Cảm ơn,cảm ơn bác sĩ"
Trương Mặc Tịch cúi đầu rối rít sau đó nhanh chóng vào thăm bệnh.Bác sĩ khẽ cười chậm rãi rời đi,lúc đi ngang qua chỗ Nam Hạo,vị bác sĩ kia vỗ vai anh
"Chàng trai trẻ,không cần trốn nữa rồi"Anh bác sĩ nói xong mới thật sự rồi đi.
Nam Hạo khẽ giật mình,vội chạy đến,núp sau cánh cửa,lén lút nhìn vào trong phòng qua tấm kính thủy tinh.
Quả nhiên là hai chị em sinh đôi,giống nhau hệt như hai giọt nước.Đúng thật,người Nam Hạo gặp ở Hoa Kì hôm đó là em gái song sinh của An Tịnh,An Tịnh gấp gáp trở về vì anh,thế mà anh lại nói với cô những lời tệ hại đó,cho cô thấy những cảnh mà anh không muốn cô thấy nhất,đẩy ngã cô...
Càng nghĩ,ngực trái càng đau nhói,nhưng bây giờ anh chỉ có thể núp sau cánh cửa,theo dõi cô sau tấm kính.Em gái ruột của An Tịnh ở trong phòng,không hiểu tại sao Nam Hạo lại ngại,không muốn vào trong.
Mặc Tịch đặt giỏ táo lên bàn,ngồi trên ghế cạnh giường bệnh,cẩn thận đỡ An Tịnh ngồi dậy
"An Tịnh,từ từ thôi."
"Tiểu Mặc?Sao em lại ở đây?"
Nghe An Tịnh hỏi thế,Mặc Tịch bực bội lấy một quả táo ra gọt vỏ,phụng phịu trả lời
"Chẳng phải tại ai đó đi mà không rủ em sao?Em phải xin ba mẹ đi theo để chăm sóc chị chứ nếu không đời nào ba mẹ để yên cho chị đi một mình"
"Em sang đây nhưng còn bạn trai em thì sao?"
"Anh ấy bận việc ở công ty,tuần sau mới về Trung.Mà chị cũng gan thật,bỏ cả kì thi tốt nghiệp để về đây,may mà em sang trường van xin hiệu trưởng cho chị bảo lưu kết quả,nếu không thì ba năm vùi đầy vào học của chị coi như đổ sông đổ bể"
Nghe Mặc Tịch nói,cô chỉ cười,đưa tay đón miếng táo từ em gái.Ai đó không biết Nam Hạo đứng ngoài,bị một phen sửng sốt.
An Tịnh bỏ thi tốt nghiệp chỉ để về gặp anh?Thế mà anh lại...
Bây giờ Nam Hạo chỉ muốn Trương Mặc Tịch rời đi thật nhanh để anh có cơ hội đem cô nhốt vào trong lòng,che chở cô,không cho phép cô chịu tổn thương nữa.Nỗi nhớ dồn nén trong ba năm qua cùng với sự ăn năn giống như đang đua nhau bùng phát khiến Nam Hạo chỉ muốn lao vào ôm lấy cô.Cái cảm giác ấm áp lúc ôm An Tịnh vào lòng,dư vị ngọt ngào lúc hôn lên môi cô,sao bây giờ anh thèm khát nó đến thế?Bao nhiêu cơ hội đã dâng đến tận tay,anh lại để nó vụt mất trong chớp nhoáng.
Nam Hạo kiên nhẫn chờ gần một giờ đồng hồ,cuối cùng điều anh mong đợi cũng đến.Trương Mặc Tịch đứng dậy,chào An Tịnh rồi rời đi.Đáng lẽ cô nên ngồi trò chuyện với An Tịnh đến tối,nhưng do lúc ngồi cứ cảm giác có một luồng khí là lạ phía sau lưng nên mới chịu đi.
Mặc Tịch đi ra khỏi cửa,chờ cô đi xuống cầu thang Nam Hạo mới bắt đầu bước vào trong.
An Tịnh ngồi trên giường bệnh,mân mê quả tảo xanh rồi đưa lên miệng cắn một phát.Nam Hạo giống như mũi tên lao thẳng đến chỗ cô,giật phẳt quả táo,vỗ vỗ lưng An Tịnh ép cô nhổ miếng táo ra
"Đồ điên,mau nôn ra,táo chưa rửa ăn vào nhỡ đau bụng thì sao?"
An Tịnh trợn tròn mắt,Nam Hạo đến từ lúc nào vậy?Anh ta là mèo sao?
Ánh mắt cô tối sầm lại,nôn miếng táo vừa cắn xuống sàn rồi nằm xuống giường trùm chăn xoay người qua một bên.Cô đã thề sau này sẽ không nhìn mặt Nam Hạo nữa.
Nam Hạo thấy cô gái này giống như một con mèo nhỏ đang giận dỗi,ngay cả lúc giận mà cũng đáng yêu đến thế,An Tịnh có khi không phải là người mà chính là một tiểu yêu tinh.Anh cười gượng,kéo ghế đến ngồi cạnh giường An Tịnh,đưa luồn qua mái tóc màu nhựa thông của cô,miệng thủ thỉ
"Tiểu nha đầu sao thế?Tôi đến thăm em thấy không vui à"
"Ừ,chẳng vui chút nào cả.Anh đi ra ngoài đi"
Nam Hạo biết cô giận nên dù bị đuổi vẫn cứ mặt dày ở lại,còn trơ trẽn leo lên giường đem An Tịnh nhốt vào trong lồng ngực.
An Tịnh thót tim,đấm,đá,cào,cấu, gặm cắn đủ kiểu,ấy thế mà cánh tay rắn rỏi vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông,chân tay anh chỉ dùng lực nhẹ cũng đủ khóa chặt người An Tịnh,khiến cô không có cơ hội nhúc nhích.
"Anh buông ra đi"
"Không buông"
"Buông ra.."
"Không buông"
"Buông..."
"Không.."
Cãi cọ được một lúc,An Tịnh im lìm,không phản ứng gì nữa,cũng chẳng thèm để ý đến người bên cạnh.
Nam Hạo nũng nịu vùi đầu vào hõm vai cô,cảm giác của anh bây giờ là thõa mãn,vô cùng thõa mãn.Cảm giác được ôm cô nằm yên như vậy thật sự rất sung sướng,rất thoải mái.Hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể cô giống như thuốc phiện,ngửi được một hai lần là cứ muốn được ngửi mãi mãi.
"Không cần cảm thấy có lỗi đâu,cũng không cần gắng gượng ôm tôi để chuộc lỗi.Anh buông ra đi"
Cô nói xong,mặt Nam Hạo chuyển sang màu tốt,đôi lông mày nhíu chặt lại.Hình như ba năm trước,lúc từ chối lời tỏ tình của cô,anh có ôm cô,anh bảo cái ôm đó chỉ đơn giản là đền bù.
Rõ ràng hôm đó,khi An Tịnh định buông,là anh luyến tiếc,là anh không nỡ rời khỏi vòng tay đó nên mới viện cớ để được ôm lấy cô.Năm đó là anh ngu ngốc,đến tình cảm của mình còn không biết.Mặc kệ An Tịnh nói gì,anh vẫn cứ siết chặt cô.
"Anh ghét tôi thì đã đành,đằng này còn đuổi Tiểu Đồng đi,anh chỉ coi chúng tôi như thú vui thôi sao?Đồ độc ác"
Nếu không phải vì bây giờ An Tịnh không thể nhúc nhích,cô sẽ lao vào đánh anh thật mạnh.
Dòng nước ấm nóng cứ thế tràn ra khỏi hốc mắt,rơi xuống tay Nam Hạo.Anh hoảng hốt ngồi dậy,xoay người cô lại,dùng tay lau đi nước mắt trên gương mặt trắng trẻo kia,gắt gỏng nói:
"Chết tiệt,ai cho phép em khóc?Đừng khóc nữa,đừng khóc"
Trước kia không biết như thế nào,nhưng bây giờ chỉ cần một giọt nước mắt của cô rơi ra cũng đủ làm tim Nam Hạo như muốn ngừng đập