Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạ Sâm vui vẻ “Tinh Triết, cậu định diễn cái gì?”
Dụ Tinh Triết nói xong liền hối hận, việc này quá mức trẻ con, không phù hợp với hình tượng cao ngạo lạnh lùng của anh ta tí nào!
Ai ngờ, Dạ Sâm lại tưởng thật “Để tôi đi hỏi đạo diễn Lý xem còn vai nào hợp với cậu không nhé!”
Cố Khê “…”
Dụ Tinh Triết “…”
Thấy Dạ Sâm chạy đi, Dụ Tinh Triết mấp máy môi tính gọi người lại, nhưng Cố Khê đã giành trước nói “Cậu ấy bảo quay xong bộ phim này thì thôi không quay nữa.”
Dụ Tinh Triết ngẩn ra.
Cố Khê tiếp tục “Mong là mấy chục năm sau, khi chúng ta xem lại bộ phim này, sẽ không ai phải cảm thấy hối hận.”
Dạ Sâm không hối hận vì đã lựa chọn Nhậm Cảnh, còn bọn họ thì không hối hận vì đã giao Dạ Sâm cho Nhậm Cảnh.
Dụ Tinh Triết ngẫm nghĩ, anh ta cứ cho là bản thân mình nghe vậy sẽ ghen tuông, nhưng trên thực tế, anh ta lại thấy rất bình thường, thậm chí còn có chút ngóng trông nho nhỏ.
Ngóng trông tình yêu của Dạ Sâm trọn vẹn.
Đạo diễn Lý đang uống trà, Dạ Sâm chạy tới trình bày xong, ông ta thiếu điều bị sặc chết “Cậu, cậu, cậu hai nhà họ Dụ á??”
Dạ Sâm trấn an “Đạo diễn Lý, ông yên tâm đi, khả năng diễn xuất của lão Cá tốt hơn tôi nhiều lắm!”
Cái mà đạo diễn Lý quan tâm không phải cái này, mà là… Nhiều “ông lớn” tụ hội như vậy, bộ phim bình thường của ông e là không sánh đôi được nha.
Vẫn là phó đạo diễn thông minh nhanh nhẹn, thầm nghĩ tác phẩm này rõ ràng là làm ra để nổi!
Này nhé, Nhậm ảnh đế – một cái bảo hiểm phòng vé mười năm như một.
Cộng thêm đạo diễn Cố – một nhân vật nổi tiếng như cồn.
Cộng tiếp thêm cả Dụ Tinh Triết – một ông hoàng của giới hợp tác với vòng giải trí.
Tuy là sự xuất hiện của Dạ Sâm trên bìa poster sẽ làm hao mòn đi một bộ phận khán giản (không thích bị đơ chết), nhưng chỉ cần phim vừa lên sóng, mọi người thấy được diễn xuất của Dạ Sâm, thì chắc chắn họ sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, đến lúc ấy…
Ôi mẹ ơi, lão Lý, ông phất lớn luôn rồi đó!
Phó đạo diễn vội vàng đồng ý “Chuyện nhỏ, vừa hay ở đây có một vai!” Mẹ nó chứ, ai thèm biết có vai thật hay không? Cứ phải giữ người lại trước đã! Rồi có thì tốt, không có thì ta sửa kịch bản!
Đạo diễn Lý vốn dĩ rất không tình nguyện, nhưng Dụ Tinh Triết vừa xuất hiện, ông liền lật mặt, luôn miệng nói nhận nhận.
Thân là người yêu cái đẹp, nhìn thấy kẻ yêu diễm như yêu tinh Dụ Tinh Triết, ông phải quay được bằng mọi giá!
Dạ Sâm càng vui, càng không diễn ra được bốn chữ thất hồn lạc phách.
Cố Khê tức đau cả ruột “Còn cười là ông nghỉ diễn!”
Dạ Sâm cố gắng thu lại khóe miệng “Không cười, không cười, nhất định không cười nữa!” Nói xong, mắt đã cong tít.
Cố Khê quay sang phía Nhậm Cảnh “Anh phải nghiêm khắc với cậu ta một chút thì cậu ta mới nhập vai được.”
Nhậm Cảnh rất có tinh thần trách nhiệm gật đầu “Tôi sẽ nghiêm khắc.” Nhưng nói thì nói thế, trong mắt vẫn thiếu điều hiện rõ hai chữ “Sâm Sâm”.
Cố Khê sắp bị cái loại cảm giác hường phấn này làm cho tức chết luôn!
Dụ Tinh Triết đứng xem một hồi, tự dưng không muốn kí hợp đồng nữa. Sau khi gia nhập đoàn làm phim, ai có thể cam đoan anh ta sẽ được đóng phim thật, chứ không phải ngồi chơi ăn bánh gato?
Cứ tiếp tục thế này thực lãng phí thời gian. Cuối cùng vẫn là đi chết đi đến động thủ, giúp đỡ Dạ Sâm một phen.
Đi chết đi gọi “Nào qua đây qua đây, tôi tìm cảm giác cho cậu.”
Dạ Sâm “Tìm kiểu gì?”
Đi chết đi một câu chọc đúng chỗ đau “Nếu như tất cả những chuyện này đều chỉ là mơ thì sao?”
Dạ Sâm nháy mắt lạnh toát cả người.
Đi chết đi nói “Chết đi rồi còn sống lại được sao? Đi chết đi tồn tại sao? Nhậm Cảnh thật sự yêu cậu sao? Cuộc sống vui vẻ này, có khi nào chỉ là một giấc mơ hoang đường không?”
Dăm ba câu nhẹ nhàng, Dạ Sâm liền thất hồn lạc phách.
Mọi người đều hoài nghi, không biết sao Dạ Sâm lại có thể bất ngờ tìm được cảm xúc như thế.
Nhưng sau khi mĩ mãn quay xong, Nhậm Cảnh lại nhận ra sắc mặt Dạ Sâm không ổn, cho nên tới hỏi cậu “Sao vậy?”
Dạ Sâm đáp “Không, không sao.”
Đi chết đi trấn an “Thôi mà, trêu cậu chút thôi, đừng coi là thật.”
Dạ Sâm cũng biết đi chết đi trêu mình, nhưng nghĩ kĩ, cậu lại không tự chủ được mà lạnh ngắt sống lưng.
Buổi cơm trưa, mặc dù Dạ Sâm đã cố chấn hưng tinh thần, nhưng biểu cảm vẫn lộ ra đôi phần hoảng hốt.
Nhậm Cảnh quan tâm nói “Em mệt à? Buổi chiều có muốn về nhà nghỉ ngơi không? Anh sẽ bảo đoàn phim sắp xếp cho người khác quay trước.”
Dạ Sâm hỏi “Thế có được không?”
Nhậm Cảnh đáp “Được chứ!”
Trạng thái của Dạ Sâm thật sự không ổn, buổi chiều thật sự không muốn ở lại phim trường. Cậu lần nữa hỏi Nhậm Cảnh “Chiều anh bận không?”
Nhậm Cảnh dứt khoát trả lời “Không bận, anh về với em.”
Tim Dạ Sâm ấm áp. Cậu len lén nắm tay anh, “Ừm” một tiếng.
Đi chết đi có phần lo lắng “Anh trai à, anh không yếu đuối đến mức ấy đấy chứ? Em chỉ muốn giúp anh tìm cảm giác thôi mà.” Mặc dù tìm hơi quá.
Dạ Sâm im lặng không đáp.
Đi chết đi “Làm sao mà là mơ được chứ? Cậu mơ được ra một cái hệ thống thông minh cơ trí hào hoa lịch thiệp như tôi sao?”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi “Mau nhéo mình một cái xem, đảm bảo đau đến mức cậu phải oa oa gọi mẹ!”
Dạ Sâm mãi mới lí nhí cất lời “…Chuyện này đúng là có chút không thực tế.”
Chết đi sống lại không thực tế, sự xuất hiện của đi chết đi không thực tế, có được hạnh phúc to lớn như ngày hôm nay cũng làm người bất an.
Đi chết đi nói “Có gì không thực tế? Cho dù chuyện có vô lí thế nào, xảy ra rồi thì chính là thực tế.”
Xảy ra rồi thì chính là thực tế ư? Dạ Sâm ngây ngốc ngồi nghĩ.
Nhậm Cảnh gọi tên cậu, cậu mới giật mình, ngơ ngác nhìn anh.
Trong mắt Nhậm Cảnh có chút lo âu. Anh hôn hôn cậu hỏi “Đang nghĩ gì vậy?”
Dạ Sâm nhìn vào bản thân trong mắt anh, lúc này mới thấy an tâm.
Đôi mắt này chỉ có cậu, chỉ dung chứa mình cậu.
Thật quá mức kì diệu.
Dạ Sâm mấp máy môi “Em thấy hơi sợ.”
Nhậm Cảnh hỏi “Sợ gì?”
Dạ Sâm khe khẽ đáp “Sợ tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ.”
“Mơ?” Nhậm Cảnh không hiểu.
Dạ Sâm dù ngại, vẫn nói ra “Thời gian này em rất vui, có thể ở bên anh khiến em hạnh phúc, em thích anh, anh cũng thích em… Anh tốt như thế, đối xử với em thực tốt, mọi thứ đều tốt, tốt đến mức cứ như mình đang mơ…”
Nhậm Cảnh bỗng nhiên siết chặt vòng tay ôm cậu.
Dạ Sâm đỏ mặt hỏi “Có phải em…”
Cậu còn chưa nói xong, Nhậm Cảnh đã cắt lời. Giọng anh rất trầm, còn mang theo chút khàn khàn “Không phải mơ.”
Tim Dạ Sâm không hiểu sao nhói lên.
Nhậm Cảnh vùi đầu vào hõm cổ cậu hít một hơi “Nếu là mơ, vậy thì…”
Lời không nói hết, nhưng Dạ Sâm gần như có thể nghe hiểu, dùng tim, nghe hiểu sự tuyệt vọng và kinh hoảng ẩn sâu trong anh.
Nhậm Cảnh còn sợ hơn cậu.
Câu này vừa nảy ra trong não, Dạ Sâm liền hoàn toàn tỉnh táo: Không được nghĩ lung tung nữa!
Nhậm Cảnh là thật, cậu là thật, mọi thứ đều là thật!
Dạ Sâm dùng lực ôm lại anh, cảm nhận nhiệt độ thân thể ấm áp từ đối phương, an tâm gọi “Nhậm Cảnh.”
Nhậm Cảnh tiếp tục siết chặt vòng tay.
Dạ Sâm nhỏ giọng “Em nhất định là yêu anh quá rồi.”
Cơ thể Nhậm Cảnh rõ ràng cứng lại.
Dạ Sâm kiên trì nói tiếp “Bởi vì yêu quá, cho nên em mới lo được lo mất.”