Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ăn trưa xong, Giang Lê cầm rổ của Wayne tới nhà Wayne một chuyến.
Cha Wayne đang ngồi ở phòng khách bện lưới đánh cá, thấy Giang Lê lập tức vui vẻ nói: “Tiểu Lê tới rồi, bác nghe Wayne bảo cháu sắp tới chủ tinh học à? Thật sự là chuyện tốt đấy.”
Người ở thị trấn Corris đời đời làm nghề trồng trọt, rất nhiều người sau khi hoàn thành mười hai năm giáo dục bắt buộc xong thì không tiếp tục đào tạo sâu nữa.
Mỗi đứa trẻ từ nhỏ sẽ được đưa tới chủ thành kiểm tra thiên phú, phần lớn trẻ con đều rất bình thường, không có độ hòa hợp thực vật, tinh thần lực cũng bình thường, thành ra chẳng thể trở thành chủng thực sư, cũng không thể trở thành người điều khiển cơ giáp.
Trong mỗi trường học đều có bốn khoa chính là khoa thực vật, khoa người máy, khoa chiến đấu và khoa máy móc.
Khoa thực vật không cần nói cũng biết, đây là nơi tập hợp của các học viên có độ hòa hợp thực vật, khoa người máy thì là sân của học viên có tinh thần lực cấp D trở lên, khoa chiến đấu là sân nhà của dị năng giả, còn khoa máy móc là nơi tập hợp nhiều học viên nhất.
Không có độ hòa hợp thực vật, tinh thần lực cấp thấp, không phải dị năng giả, nếu muốn đi học tiếp chỉ có thể học khoa máy móc.
Sau khi tốt nghiệp, họ có thể trở thành một người chế tạo người máy, hoặc trở thành một kỹ sư máy móc, có thể trở thành kiến trúc sư, hoặc có thể thành công nhân xây dựng.
Trẻ nhỏ ở thị trấn Corris đa số hoàn thành xong mười hai năm giáo dục bắt buộc sẽ thừa kế nghiệp cha, ở nhà làm ruộng.
Giang Lê nhìn Wayne đang nháy mắt với mình bên cạnh đó, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, đáp: “Dạ, mấy ngày nữa cháu sẽ tới chủ tinh, cảm ơn mọi người đã chăm sóc cháu trong suốt thời gian qua, cháu sẽ nhớ mọi người nhiều lắm.”
Cha Wayne cười ha ha, vỗ vai Giang Lê nói: “Đến đó học cho tốt, làm vẻ vang thị trấn của chúng ta, Yir đại nhân sẽ phù hộ cháu.”
Giang Lê ở nhà Wayne rất lâu, tới khi về nhà đã là chạng vạng tối.
Cậu theo thói quen đi tới sân sau, xem những cây trồng của mình.
Trải qua mấy ngày được Giang Lê dốc lòng chăm sóc, dục hỏa phượng hoàng đang dần lấy lại sự sống.
Tuy rằng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng lá cây khô vàng đã trơn bóng trở lại.
Kate sau khi trở về đã gửi rất nhiều vật phẩm dinh dưỡng thực vật cho Giang Lê qua bưu điện, điều này đã giúp Giang Lê rất nhiều.
Giang Lê vuốt ve lá cây của dục hỏa phượng hoàng, nhìn nó từng ngày từng ngày chuyển biến tốt hơn, lo lắng trong mắt cậu dần tiêu tan, lại trở nên vui vẻ.
Chỉ là có một điều cậu không hiểu, rõ ràng lúc đó cậu đã liên kết được với Ôn Ngọc, sau bây giờ lại không được nữa?
Giang Lê kiểm tra lá của Ôn Ngọc thêm một lần rồi tới chỗ đất gieo Tiểu May Mắn.
Cậu ngồi xổm ở đó, nhìn miếng đất bằng phẳng mà phát ngốc, đột nhiên nhớ lại lúc mình gặp ông, ông có nói với mình.
Hạt giống may mắn là thần vật, có thể phá tan thời không, liên hệ âm dương.
Ông nói ông đã dựa vào tín hiệu của hạt giống mà tìm ra vị trí của mình, rồi tìm tới nơi này.
Lẽ nào vì hạt giống may mắn phải truyền tin cho ông nên Tiểu May Mắn mới không tỉnh lại được sao?
Giang Lê đột nhiên thấp thỏm, Tiểu May Mắn còn có thể nảy mầm không?
“Tiểu May Mắn à, em phải cố gắng phá xác đấy, anh sẽ luôn chờ em, cố lên nha.”
Dưới bầu trời đầy sao, ánh trăng soi tỏ mỗi góc vườn.
Cúc PingPong, hoa Muscari, hoa hướng dương và cỏ xấu hổ đều yên lặng nằm trong hố đất, không nói gì.
Chúng nó có thể hiểu được tâm tình của chủ nhân, mong sao Tiểu May Mắn sớm thức giấc.
“Ta tới từ trong núi sâu, mang theo một bé may mắn, chôn trong vườn nhỏ, hi vọng nó lớn lên, một ngày ta xem ba lần, trong lòng lúc vui lúc buồn, mong nó vui vẻ, cành lá xum xuê…”
Tiếng ca mềm nhẹ mà kỳ ảo, mang theo chút non nớt, ca từ tràn ngập hy vọng.
Tiếng hát bay ra ngoài khu vườn, cũng xuyên thấu qua từng lớp đất, tới bên hạt giống ngủ say, đi tới bên tai của nó.