Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: nynuvola
Đường Nhạc vừa mới kết thúc buổi hội thảo văn học liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, báo cho anh Tống Thích bị ngất xỉu, đang tiến hành cấp cứu.
Đường Nhạc ngay cả nước cũng không kịp uống, vội vàng rời khỏi hội nghị lái xe đến thẳng cửa phòng phẫu thuật bệnh viện, lại nhận được tin cấp cứu xong, Tống Thích hiện tại đã chuyển tới phòng bệnh đơn.
Bác sĩ là một Beta khoảng chừng 50 tuổi, khuôn mặt nghiêm túc thiếu thiện cảm, đưa Đường Nhạc đến phòng bệnh vừa cau mày nói: "Cậu làm Alpha cái kiểu gì vậy? Omega nhà mình phát tình cũng không biết? Một mình cậu ấy ở nhà dùng thuốc ức chế khó mà kiềm chế được, tin tức tố đều tràn ra hết nguyên tầng lầu, may mắn có hàng xóm tốt bụng gọi điện thoại đến báo, mới nhặt về được một cái mạng."
"Thật sự xin lỗi bác sĩ, là do tôi sơ suất, cậu ấy hiện tại thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, người nhà đều ở nước ngoài, không thể liên lạc, chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được cách thức liên lạc với cậu.
Mau vào đó an ủi người bệnh đi." Bác sĩ nói với anh vài câu, thở dài xoay người đi.
Đường Nhạc hít sâu một hơi, mở cửa phòng bệnh.
Phòng bệnh đơn khá rộng rãi, Tống Thích dựa vào đầu giường nhắm mắt, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, khiến cho làn da trắng sứ tựa hồ như trong suốt.
Đường Nhạc đóng cửa lại, ngồi xuống trước giường bệnh, anh nhìn khuôn mặt thon gầy của Tống Thích, đôi môi không một chút huyết sắc, trên tay cắm ống truyền dịch, thật khó mà tưởng tượng nổi y đã trải qua đau đớn thế nào khi đến kỳ phát tình.
Với tư cách là Alpha, anh thật sự rất muốn giúp Tống Thích vượt qua một kỳ phát tình hoàn mỹ, nhưng bọn họ lại không thể.
Tin tức tố bài xích lẫn nhau, mấy chữ này như giòi bọ bám trên xương cốt, ghim chặt vào thời gian yêu nhau bốn năm giữa hai người họ.
Xác suất tin tức tố bài xích lẫn nhau giữa Alpha và Omega rất thấp, biểu hiện lâm sàng là tin tức tố không thể dung hợp, khoang sinh sản đóng chặt, đánh dấu không thể phát huy tác dụng tùy tình trạng.
Đường Nhạc và Tống Thích chính là một đôi trong cái tỷ lệ cực nhỏ đó.
Từ năm 25 tuổi yêu nhau cho tới bây giờ, bốn năm qua bọn họ thử qua không biết bao nhiêu lần đánh dấu, kết hợp, vào kỳ phát tình và kỳ mẫn cảm phóng thích tin tức tố trấn an, nhưng chưa từng có lần nào hiệu quả.
Khoang sinh sản của Tống Thích trước sau vẫn không có cách nào mở ra vì anh, mà anh cũng chẳng thể nào hoàn toàn đánh dấu Tống Thích, tựa như cái mã độ xứng đôi 82% chỉ là chuyện đùa, cười nhạo bọn họ thiếu hiểu biết và ngu ngốc.
"Tiểu Thích, anh..."
"Đường Nhạc, chúng ta chia tay đi." Tống Thích mở to mắt, mở miệng giành trước.
Hay là để anh cắt bỏ tuyến thể, làm một Beta, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau.
Đây là lời mà Đường Nhạc vốn định nói, nhưng nó đã triệt để bị ngăn chặn.
"Anh không đồng ý."
"Đường Nhạc, em mệt mỏi rồi." Mắt của Tống Thích không nhìn anh nữa mà trông ra phong cảnh ngoài cửa sổ, "Thật ra nếu ngày hôm nay không xảy ra chuyện này, em cũng đã muốn nói lời chia tay với anh."
"Vì sao?"
"Tuyên Thành có một tổ chức nghiên cứu khoa học, họ mời em đến tham gia đội nghiên cứu, em không muốn từ bỏ cơ hội này."
"Tuyên Thành? Em muốn xuất ngoại? Vậy thì bằng cấp tích lũy bao năm qua của em cũng vô ích, đáng lẽ năm sau em có thể sẽ nhậm chức......"
"Em biết.
Nhưng em đã quyết định rồi." Ngữ khí của Tống Thích bình tĩnh như mọi ngày, chỉ có mỗi Đường Nhạc không cách nào bình tĩnh nổi.
"Là vì...tin tức tố sao?" Dù không muốn nhưng Đường Nhạc vẫn nói ra ba từ này.
Tống Thích quay đầu, giơ tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Đường Nhạc, từ hàng lông mày đen rậm đến đôi môi nhợt nhạt, giống như muốn khắc ghi thật lâu dáng vẻ của người này vào đáy lòng.
"A Nhạc, em thật sự...!Rất mệt.
Chúng ta......!Buông tha lẫn nhau, được không?"
Thật tàn nhẫn, nhưng y vẫn phải nói ra, nếu tình yêu không thể thay đổi vận mệnh, vậy thì y đành chấp nhận.
"Anh không đồng ý!" Hốc mắt Đường Nhạc đỏ ửng, nắm chặt tay Tống Thích trong lòng bàn tay anh.
"Anh còn chưa hiểu ư?" Tống Thích rút hai tay về, "Em không muốn phải hèn mọn cầu xin thứ tin tức tố không chắc có ngày mai."
"Chúng ta đều nên bắt đầu một cuộc sống mới."
- -----------Y--------------
Dò mìn cho bạn nào đang rén: công quen bạch nguyệt quang trước nhưng sau này hai người chia tay, bố mẹ công thụ quen biết nhau rồi thấy tuổi tác hai đứa cũng lớn nên chung tay làm mai, công cưới thụ sau khi chia tay bạch nguyệt quang được 6 năm, không thế thân, không trà xanh, không ngược, hoàn toàn là câu chuyện yêu đương ngốc xít đầy tình thú của giáo sư văn học và thiên tài dương cầm.
Lưu ý: Set pass 1 vài chương H+ (H sương sương vẫn up như thường nhé): gợi ý đều nằm trong nội dung truyện và chỉ đăng trên wordpress, ai không biết có thể ibx qua wattpad cho tui nhưng tuyệt đối không share pass, tui ngâm cứu dữ lắm mới ra được đó nên đừng làm vậy mà nghiệp ~w~ (Ib hỏi pass thì nhớ đi kèm đáp án bạn đoán trc đó rồi tui gợi ý thêm, vì vậy suy nghĩ hẵng ib nhóe).