Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); May mà chương trình đối với trang phục cũng không yêu cầu cao, bản thân cô tự sửa soạn một chút cũng có thể khôi phục lại bảy tám phần, như vậy trước khi bắt đầu quay chỉ cần nhân viên trang điểm giúp cô chỉnh sửa một chút sẽ không có vấn đề gì.
Khương Đường đi tới nơi quay phim, nhìn thoáng qua Tiêu Tắc, thấy anh đang ngồi cùng Quách Thắng Nam trò chuyện, vẫn là thần thái ôn nhu lừa người không đền mạng kia.
Trong đầu cô lập tức nhảy ra một từ... nho nhã lễ độ, tiếp theo sau đó chính là văn nhã bại hoại.
Từ khi quen biết Tiêu Tắc đến nay, tiếng Trung của Khương Đương tự giác tiến bộ vượt bậc.
Quách Thắng Nam đón cô, nhắc lại chuyện ban nãy, hơi có chút nghiền ngẫm, “Tiêu Tắc nói các cậu vừa vào phòng nghỉ đã cùng nhau ngủ.”
Cái gì?
Mí mắt đột nhiên giật mạnh, Khương Đường khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Tắc.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô mỉm cười ra hiệu, tầm mắt lại quay trở về hướng Quách Thắng Nam, “Tôi không nghĩ tới bản thân sẽ ngủ mất.”
Vốn dĩ từ ‘ngủ’ này trong miệng anh không phải từ ‘ngủ’ mà người khác nghĩ.
Khương Đương tâm tình thoáng phức tạp.
Quách Thắng Nam cười khẽ, nói, “Cô ấy chính là kiểu người chỗ nào cũng có thể ngủ, tôi vốn dĩ đối với chuyện này không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa rồi.”
“Nơi nào cũng có thể ngủ? Thật hiếm thấy, nhưng mà cũng là chuyện tốt.”
Tiêu Tắc chỉ cười, đôi mắt đào hoa hẹp dài ôn nhu như nước, Khương Đường lại cảm thấy nụ cười đó mang ý tứ khác.
Quách Thắng Nam hiển nhiên không cho là vậy, cô ấy đối với Tiêu Tắc lại có ấn tượng rất tốt, lúc chỉ còn lại cô ấy và cô còn không nhịn được khen ngợi vài câu.
Khương Đường nhịn không nổi, nói, “Thắng Nam chúng ta sau này ít tiếp xúc với anh ta thôi.”
Quách Thắng Nam cảm thấy kì quái, “Tại sao?”
Khương Đường mím môi, cũng không thể nói bởi vì cô đã ngủ với anh nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm được...
“Anh ta đang trên đỉnh vinh quang, bao nhiêu người nhìn chằm chằm, tớ thì đủ xúi quẩy rồi, nếu lại phát hiện cùng anh ta quan hệ thân thiết, không biết lại lên bao nhiêu cái hot search nữa.”
Quách Thắng Nam đáy mắt xoẹt qua một tia sáng, “Hình tượng anh ta tốt đẹp như thế, nói không chừng sẽ giúp cậu tẩy trắng đấy.” Thấy Khương Đường muốn mở miệng nói thêm, Quách Thắng Nam trách móc nói. “Tớ biết rồi, nói chuyện một chút mà thôi. Có điều, tớ nghĩ không nên giữa lúc đang nổi lại trở mặt, Tiểu Đường, làm nghề này không nên chỉ nghĩ cho bản thân, đặc biệt là về sau khi chương trình phát sóng, hai người các cậu sẽ là cặp đôi công khai, chắc chắn đến lúc đó sẽ bị bàn tán.”
Khương Đường hỏi, “Vì vậy thì tại sao anh ta lại nhất định muốn tham gia chương trình này, không sợ làm mất lòng ‘fan bạn gái*’ sao?”
*fan bạn gái: fan nữ luôn xem ai đồ là bạn trai và chồng của mình.
Quách Thắng Nam nhún vai, “Nghe nói lúc cậu ấy đang nổi, người đại diện vốn dĩ muốn nuốt lời không tham gia chương trình này, nhưng Tiêu Tắc lại tự mình nói muốn tham gia.” Nói đến đây còn khen thêm một câu, “Hiện tại nghệ sỹ nổi tiếng giữ lời hứa như vậy không nhiều, em trai này thành công chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Em trai?
Khương Đường ừ một tiếng, rũ mắt nhìn móng tay của mình.
Em trai này vừa lúc nãy còn đâm côn th*t vào trong cơ thể cô, đâm đến mức cô chảy d*m thủy khắp nơi ; Em trai này ban nãy còn dùng lưỡi liếm vành tai cô, nói toàn lời dâm dục khiêu khích.
Lúc anh đang lúc hứng tình, quanh thân anh không có chút nào giống em trai nhỏ cả.
Tiểu huyệt mẫn cảm lại bắt đầu co rút, không có quần lót che đậy, không gian giữa hai chân trống rỗng lọt gió, không khí lành lạnh khiến cô có chút ngứa ngáy.
Biết rõ váy dài qua đầu gối, sẽ không có người phát hiện, Khương Đường vẫn là nhịn không được kẹp chặt hai chân.
*
Lại bắt đầu quay một lần nữa, Cù đạo diễn cảm thấy Khương Đường có điểm gì rất khác ban nãy.
Hình như... môi so với lúc nãy đỏ hơn? Hốc mắt cũng ướt át hơn nữa.
Người thì vẫn là người ban nãy, nhưng giơ tay nhấc chân, sóng mắt lưu chuyển đột nhiên trở nên rất có sức hút.
Thật tốt, về sau vẫn nên cho hai người lén lút giao lưu trước khi quay.
Lẽ ra, cảnh quay rất thuận lợi, nhưng Cù đạo diễn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lại kêu cắt.
Khương Đường tự biết vấn đề có lẽ nằm ở chỗ cô, ngay lập tức tự giác nhìn về phía Cù đạo diễn, không nghĩ lần này ông lại nhìn về phía Tiêu Tắc mở miệng nói, “Tiểu Tiêu, trong túi quần cậu có phải có đồ vật gì không, sửa sang lại một chút.”
Tiêu Tắc một tay luồn tay vào túi, dùng tay vuốt phẳng, nói, “Thật ngại quá, là khăn tay của tôi.”
Cù đạo diễn nở nụ cười, “Thật không nghĩ tới người trẻ tuổi bây giờ vẫn còn dùng khăn tay, cậu có muốn lấy ra không?”
Khương Đường thần kinh căng thẳng.
Cô biết rất rõ, trong túi người đàn ông kia nhất định là...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");