Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chu Ngang.”
“Là Chu Ngang đó sao?”
“Là Chu Ngang đó.”
Hai người cứ thế mỗi người một câu đối thoại.
Tiêu Tắc phát hiện cơ thể cô bỗng dưng cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt của anh quá đen, Khương Đường không thể nào nhìn thấu, chỉ cảm thấy bản thân ngược lại đã bị anh nhìn thấu.
Mí mắt cô rũ xuống muốn tránh ánh mắt của anh.
“Vì vậy, cậu có muốn nhận hay không?”
Khương Đường cả người mông lung, không có tâm tình cũng không suy nghĩ được gì, chỉ có khoái cảm trước ngực là rõ ràng.
Cô cong môi mỉm cười, nói: “Nhận chứ, tại sao lại không nhận, cơ hội tốt như vậy mà.”
“Nghĩ kĩ rồi?”
“Có cái gì phải nghĩ đâu chứ, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội tốt như vậy thôi.”
Ngữ khí nhẹ nhàng.
Quách Thắng Nam trầm mặt, giác quan thứ sáu của Khương Đường rất nhạy bén, ma xui quỷ khiến hỏi, “Anh ta và cậu đang ở cùng nhau?”
“Đúng.”
“À...” Khương Đường ngữ khí vẫn không thay đổi, “Vậy giúp tớ chào anh ta một tiếng.”
“Tớ đưa điện thoại cho anh ta nói chuyện với cậu nhé.”
“Không cần, cậu giúp tớ là được, dù sao cũng chỉ là chào hỏi đơn giản.”
Đầu bên kia điện thoại xôn xao một trận, rất nhanh, thanh âm đàn ông vang lên, “Tiểu Đường, đã lâu không gặp.”
Thanh âm trầm ấm thành thục hơn so với năm năm trước, chẳng qua không giống như trong ký ức của cô.
“Đã lâu không gặp.”
Hoàn toàn không có gì để nói.
“A!”
Khương Đương hô nhỏ lên một tiếng, người đàn ông bên đầu dây ngay lập tức hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Ở đầu dây bên này, Tiêu Tắc ôm lấy Khương Đường đặt cô ngồi lên đùi anh, cách áo ngủ bắt đầu há miệng liếm láp đầu v* cô, vải dệt ướt đẫm dán chặt vào làm hiện ra hình dáng hai đầu v*, hai viên nho nhỏ, xinh xắn đứng thẳng. Tiêu Tắc đẩy cổ áo cô, đầu lưỡi đi vào liếm vòng quanh đầu v* cô, vẽ thành từng vòng từng vòng.
Khương Đường bị kích thích ngứa ngáy vô cùng, chỉ có thể dùng hết sức kiềm nén tiếng thở dốc, ôm xiết lấy cổ người đàn ông ưỡn cao bộ ngực về phía trước.
Tiêu Tắc biết được mong muốn của cô dùng miệng ngoạm lấy toàn bộ ngực của cô sau đó mút mạnh hai cái, rồi lại dùng tay thay thế không ngừng xoa nắn, môi lưỡi tới lui tuần tra trên cơ thể cô, lẩm bẩm bên tai cô, “Cô gái lẳng lơ, lại muốn sao? Người khác có biết chị là người như vậy không?”
Khương Đường thở dốc, tiểu huyệt không kiểm soát tự động kẹp chặt lại, bởi vì kích thích mà không ngừng run rẩy.
Không nghe thấy tiếng cô trả lời, Chu Ngang không chút suy nghĩ, xưng hô nằm sâu trong ký ức theo bản năng bật thốt lên, “Đường Đường?”
Tiêu Tắc liếc nhìn điện thoại di động, bàn tay lần mò xuống bên dưới tìm kiếm, đẩy mở hai cánh mông đầy đặn của cô ra, bàn tay lớn nóng rực không ngừng vuốt ve qua lại, thỉnh thoảng còn để lộ ra cánh mông hồng hào bên trong.
“Ưm.... Không được..., đừng đụng chỗ đó....” Khương Đường sợ người khác nghe ra điều khác thường, đôi môi dán sát vào tai người đàn ông thì thầm.
Hơi thở ngọt ngào phun lên mặt, người đàn ông mím môi, tay càng dùng sức vuốt ve.
“A......”
“Chỉ sờ hai lần đã ướt, chị à, chị nói xem có phải bản thân muốn bị làm lắm phải không.” Ngón tay linh hoạt ấn lên tiểu cúc hoa đang run rẩy, cảm thấy cơ thể cô không ngừng run lên, anh càng không nể mặt mũi, “Đang cùng người đàn ông khác nói chuyện điện thoại mà vẫn có thể ướt đến mức này, d*m thủy đều chảy ra khắp đùi rồi, cô gái lẳng lơ, có phải muốn bị dương v*t lớn đâm không?”
Chết tiệt, nghe anh nói những lời lẽ thô tục như vậy, cô càng cảm thấy kích thích.
“Tiểu Đường, cậu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Lần này đầu dây bên kia là giọng Quách Thắng Nam.
“Không có chuyện gì.” Khương Đường dùng hết sức lực khống chế thanh âm, đè nén tiếng rên rỉ, giả vờ trấn định nói, “ Vừa rồi bị vấp chân vào ghế thôi.”
“Nghiêm trọng không?” Chu Ngang hỏi.
“Không có gì.” Ba chữ nói ra rất gấp, Chu Ngang nghĩ cô không muốn cùng anh ta nhiều lời.
Thực tế là do Tiêu Tắc đột nhiên cắn đầu v* này, nếu cô không nói gấp chỉ sợ bị người khác nghe ra bất thường.
Tay người đàn ông đã sờ đến tiểu huyệt, cho một ngón tay vào, bắt đầu đâm vào rút ra.
“Không có chuyện gì vậy mình cúp máy đây.”
Thanh âm mềm mại thốt lên, Chu Ngang bên kia căng thẳng, chậm rãi nói, “Được, bạn học cũ, hôm nào cùng nhau ăn cơm?”
Vì sợ cô từ chối nên anh ta mới gọi một tiếng bạn học cũ, thật ra anh ta rất muốn gọi ‘Đường Đường’, chỉ hai tiếng ‘Đường Đường’ mà thôi.
“Ừ.” Khương Đường vội vội vàng vàng đồng ý, sau đó ngay lập tức cúp điện thoại.
Cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc, nếu chỉ thêm một giây nữa thôi, cô sẽ không kiềm được mà thét lên mất.
*
Tòa nhà thương mại quốc tế.
Mãi đến khi vang lên âm thanh đô đô kết thúc cuộc gọi, Chu Ngang mới đưa điện thoại trả lại cho Quách Thắng Nam, “Cô vẫn nói hết cho cô ấy biết.”
Quách Thắng Nam trên mặt không chút hổ thẹn, “Thật ngại quá, tôi với cô ấy mới là bạn bè, còn với anh thì không phải vậy, cô ấy có quyền biết mọi chuyện.”
Chu Ngang gật đầu, cũng không tức giận.
Quách Thắng Nam mặt lạnh, cầm túi xách đứng dậy, “Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép đi trước đây.”
Chu Ngang mỉm cười, bình tĩnh tự thuật, “Cô rất ghét tôi.”
Đối với lời này của anh ta Quách Thắng Nam cũng không phủ nhận, lông mày sắc khẽ nhếch.
Chu Ngang vẻ mặt không đổi, nói tiếp, “Là bởi vì tôi là bạn trai cũ của Đường Đường?”
Quách Thắng Nam cau mày, hiển nhiên không hiểu anh ta có ý gì, môi đỏ khẽ nhếch lên, “Bạn trai cũ đối với tôi rất bình thường, tôi cũng không cần thiết phải vì điều đó mà có ý kiến với anh, Chu Ngang, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Chu Ngang bình thản nói, “Cô cảm thấy tôi quen cô ấy là vì tiền.”
Nếp uốn giữa chân mày Quách Thắng Nam càng sâu, cô ấy không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta, “Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó, thế nhưng việc anh ngủ với cô ấy xong rồi cầm năm mươi vạn âm thầm xuất ngoại là sự thật không phải sao?”
Người đàn ông mở to mắt, khuôn mặt anh tuấn trước sau vẫn như một, luôn giữ thái độ ôn hòa, chỉ là cặp mắt kia lại hiện lên vẻ bất lực, thần sắc như vậy thật sự không nên xuất hiện trên người đàn ông có sự nghiệp thành đạt như anh ta.
“Thắng Nam, ở góc độ của tôi, cũng có thể nói là sau khi cô ấy ngủ cùng tôi đã đưa cho tôi năm mươi vạn.”
Quách Thắng Nam nhấp môi không nói gì. Kỳ thật cô ấy cũng không biết rõ giữa Khương Đường và Chu Ngang cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai khác biết chuyện này. Chu Ngang đi rồi, Khương Đường rất ít khi nhắc đến anh ta, ngay cả chuyện anh ta lấy đi năm mươi vạn cũng là do cô uống say mà lỡ buộc miệng nói ra.
Lúc ấy, cô cười nói, “Thắng Nam, tớ vì anh ta tình nguyện làm nhiều chuyện như vậy, năm mươi vạn, tớ ở trong mắt anh ta chỉ đáng giá năm mươi vạn.”
Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, Quách Thắng Nam nhìn kĩ gương mặt người đàn ông. Hồi lâu,nói: “Anh nói chuyện này với tôi để làm gì?”
Chu Ngang cười nhạt, “Cô là bạn thân của Đường Đường.”
Quách Thắng Nam liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");