Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Khương Đường - Xuân Miên Nhược Thuỷ
  3. Chương 26
Trước /60 Sau

Khương Đường - Xuân Miên Nhược Thuỷ

Chương 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một tuần trôi qua, cả hai đều không liên lạc với nhau. 

Khương Đường ngược lại thở phào nhẹ nhõm. 

Người trưởng thành sao có thể cái gì cũng thể hiện ra ngoài mặt được, bạn tình cũng vậy chỉ là duy trì vẻ ngoài lãng mạn thôi, cũng không thể nào vừa cởi quần làm tình xong lại ngay lập tức kéo quần chạy lấy người được, trong lòng cô hiểu rõ nên cũng không mấy bận tâm. 

Tiêu Tắc không liên hệ nhưng Chu Ngang lại bất thình lình xuất hiện, gửi lời nhắn, mời cô đi ăn cơm trưa. 

Cơm trưa và bữa tối, chỉ kém nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác nhau một trời một vực, đặc biệt là đối với trường hợp chỉ có một nam một nữ. Ban ngày con người ai cũng giữ được ba phần lý trí, rất khó ấp ủ ra cảm xúc, bất kể là cảm xúc tốt thế nào cũng bị thời điểm làm cho tụt dốc.  

Khương Đường cảm thấy Chu Ngang là muốn làm hòa, cô cũng không muốn bám riết chuyện cũ không tha, vừa vặn nhân cơ hội này tỏ rõ thái độ. 

Hai người tuy không thể làm bạn, nhưng cũng không nhất thiết phải biến thành gai nhọt trong mắt nhau. 

Chu Ngang đặt bàn ở một nhà hàng tư nhân, bên trong chỉ có ba gian phòng riêng, rất thích hợp với kiểu người ‘không thể lộ ra ánh sáng’ như cô. 

*

Lúc Chu Ngang đến, Khương Đường đã ngồi vào bàn. 

Cô ngồi cạnh cửa sổ, sườn mặt hướng về phía ngoài cửa sổ, lông mi dày rậm buông xuống. Anh ta không thể nào nhìn được rõ ánh mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thanh mảnh và đôi môi no đủ bên dưới. 

Bàn tay đặt trên bàn, ngón tay được sơn màu đỏ, dưới anh mặt trời chiếu vào tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh. 

Cô trong ký ức của anh ta và cô bây giờ có điểm không giống nhau. 

Thành thục và xinh đẹp hơn. 

Chu Ngang thả nhẹ hô hấp, không muốn phá hỏng cảnh đẹp gần ngay trước mắt. 

Khương Đường chú ý đến cửa sổ phản chiếu bóng dáng người bước vào, quay đầu lại đối diện với đôi mắt anh ta. 

Đôi mắt này đúng là giống như đúc với đôi mắt trong ký ức của anh ta, vẫn trong suốt và thanh khiết như lúc đó. 

Anh ta trong quá khứ quá ngây ngô, vẫn nghĩ rằng tiền bạc sẽ bảo vệ cho cô không chịu chút tổn hại gì, bây giờ mới hiểu được, tiền quả thật cho cô rất nhiều lựa chọn, nhưng từ đầu đến cuối lựa chọn như thế nào đều do cô quyết định. 

Đôi mắt đã từng chỉ cần nhìn thấy anh ta liền hiện lên nét cười, vậy mà bây giờ lại bình tĩnh như nước. 

Anh ta chính là tự mình gieo gió gặp bão. 

Chu Ngang mỉm cười, “Anh đến muộn?”

Khương Đường cũng cười, “Không có, tôi cũng vừa mới đến thôi.”

Chu Ngang ngồi đối diện cô, hai người nói chuyện phiếm vài câu qua lại, nói vài chuyện xảy ra gần đây, nhìn có vẻ thân thiết nhưng vẫn lộ ra chút xa cách. 

Chu Ngang hỏi, “Thế nào, mấy năm nay em có khỏe không?”

Khương Đường hỏi ngược lại, “Vẫn vậy,còn anh? Học bá đại học như anh không phải học ngành sinh vật hay sao, sao lại chạy đến phố Wall kiếm tiền rồi?”

Cô nhớ đến anh từng rất say mê nghiên cứu khoa học, ngoại trừ hẹn hò cơ bản đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cô cũng từng nói đùa anh ta rằng phòng thí nghiệm mới chính là ‘cô vợ bé nhỏ’ của anh ta. 

Xem ra thời gian có thể thay đổi thật nhiều thứ. 

Chu Ngang nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói hàm chứa mơ hồ, “Vẫn không thể nào trở thành trường hợp ngoại lệ được.”

Kỳ thực chính là vì kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mới có thể như bây giờ tự tin xuất hiện trước mặt cô. 

Nơi này không cần khách gọi món ăn, đầu bếp chính căn cứ theo mùa phối hợp đầy đủ các món ăn thích hợp. Sắc thái tự nhiên tinh xảo, từng món từng món được bày biện tựa như tác phẩm nghệ thuật. 

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, mãi tận đến khi dùng hết điểm tâm ngọt tráng miệng, lại không còn món ăn nào để có lý do cùng bình phẩm, Chu Ngang rốt cuộc mở miệng, “Tiểu Đường,anh....”

Khương Đường cắt ngang lời anh ta, “Chuyện đã qua không cần nhắc lại, chúng ta đều đã trưởng thành rồi.” Im lặng hai giây, cô lại dùng ngữ khí đùa giỡn nói tiếp, “Anh bây giờ chính là ông chủ lớn, món nợ ngày xưa của chúng ta có lẽ cũng đã đến lúc nên tính rõ ràng.”

Chu Ngang trong mắt hiện lên nghi hoặc, “Anh vốn là....”, ba chữ vừa ra khỏi miệng, anh ta đột nhiên ý thức được cái gì, âm thanh im bặt. 

“Cái gì?”

Người đàn ông mím môi, trong mắt hiện lên rối rắm phức tạp, sau đó từ từ lóe lên tia sáng kì lạ. 

Anh ta nói, “Không có gì, em dự định như thế nào?”

Khương Đường cười, “Trả lại số tiền đó là được, tôi cũng không chê nếu anh trả nhiều hơn.”

Chu Ngang lại hỏi, “Em thiếu tiền sao?” Thấy cô có vẻ nghi hoặc, anh ta giải thích, “Năm đó em cho anh số tiền đó chính là số tiền cứu mạng anh, sao có thể không biết liêm sỉ mà cứ thế qua loa trả tiền em như vậy, ít ra cũng phải báo đáp thêm cho em chứ.”

Khương Đường cân nhắc nửa ngày, ngờ vực hỏi, “Không phải là anh đang kiếm cớ để quỵt tiền chứ?”

Chu Ngang nhướng chân mày cười to, “Tuyệt đối sẽ không.”

Khí phách tràn đầy tự tin. 

Khương Đường thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn không giống trước đây, Chu Ngang trong quá khứ không có tự tin như vậy. 

Cơm nước xong, hai người đi về phía bãi đậu xe, thang máy đợi nửa ngày vẫn không đến, vì vậy Khương Đường đề nghị dùng thang cuốn. Trùng hợp đi ngang qua cửa hàng trang sức Chopard, bên trong tủ kính trưng bày một đôi hoa tay hình cỏ ba lá được ghép tinh xảo từ viên kim cương, kiểu dáng mới lạ, cô thích thú nhìn thêm mấy lần. 

Thanh âm đàn ông thành thục vang lên, “Thích sao?”

Khương Đường phát hiện ra ý tứ của anh ta, đi qua tủ kính, mỉm cười trêu ghẹo, “Chà, đồ vật tôi yêu thích nhiều lắm, sao trên trời, trăng trong nước, tất cả đều là thứ tôi yêu thích.”

Chu Ngang nghe rõ, không tiếp tục dây dưa, theo cô bước xuống lầu. 

Lúc chờ đợi lấy xe, Chu Ngang đi về phía xa nghe điện thoại, lúc quay lại vừa vặn xe của hai người đã được đem đến. 

Người đàn ông giúp cô mở cửa xe, sau đó đưa cô túi nhỏ, không đợi cô kịp từ chối đã nói nhanh “Lần sau gặp lại”, sau đó rời đi. 

Phía sau xe cô còn có ba bốn chiếc xe đang xếp hàng, đợi cô lái xe đi, Khương Đường thông qua kính chiếu hậu thấy anh ta rời đi rất nhanh, cuối cùng quyết định nhấn chân ga rời đi. 

Trở lại bãi đậu xe của căn hộ, tắt máy, cô ngồi trong xe hồi lâu cuối cùng cũng mở túi ra xem. 

Bên trong hộp nhung màu đen nhỏ quả nhiên là đôi hoa tai kim cương hình cỏ ba lá kia, hai chiếc hoa tai trên tay cô lúc này đang chiếu sáng lấp lánh. 

Trên chiếc hộp còn có một mảnh giấy nhỏ, Khương Đường mở ra, nét chữ mạnh mẽ quen thuộc đập vào mắt cô. 

Năm chữ ngay ngắn - Từng chút từng chút một. 

Cô suy nghĩ một chút giữa chân mày nhíu chặt. 

Tôi thích nhiều thứ lắm, sao trên trời, trăng dưới nước. 

Từng cái từng cái một. 

Cô đột nhiên cảm thấy sự tức giận trước nay chưa từng có, dù cho năm đó lúc biết anh ta âm thầm xuất ngoại cũng không mãnh liệt như hôm nay. Lửa giận từ đáy lòng dâng trào lên cuống họng, tay cô run lên vì giận. Cô lấy điện thoại di động ra, lướt đến tên Chu Ngang, tức giận gõ xuống một hàng chữ, “Chu Ngang, anh dựa vào cái gì hả?!”

Dấu chấm than ở cuối câu quá mãnh liệt, cơ hồ muốn nhảy bật lên. Khương Đường xem đi xem lại, cuối cùng không tiếng động thở ra một hơi dài, thả lỏng thân thể dựa vào ghế, nhắm mắt thở sâu thêm mấy hơi, lửa giận cháy hừng hực cứ thế bị dập tắt. 

Cô xóa bỏ nội dung bên trong khung chat, một lần nữa nhập vào nội dung khác, “Cảm ơn anh đã giúp tôi không phải xoắn quýt nữa, không phải phân vân nên mua hay không.”

Sau đó lên mạng tra giá cả, bấm chuyển trả lại cho anh ta bảy mươi nghìn đô. 

Chu Ngang nghe thấy tiếng di động vang lên, thừa dịp đèn đỏ cầm lên xem. Nhìn thấy thông tin chuyển khoản nửa ngày mới chậm chạp nhắn lại, “Coi như thỏa mãn tâm nguyện của anh.”

Anh ta trước giờ vẫn muốn như vậy, mua tặng cô thứ cô thích, càng quý giá càng tốt. 

Ngón tay định ấn xuống, tin nhắn sẽ được gửi đi, nhưng phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe chói tai. 

Thì ra đèn đã sớm chuyển sang màu xanh rồi.

Có người thiếu kiên nhẫn, vượt qua xe anh ta còn kéo cửa kính xe xuống nhìn anh ta trêu chọc, “Người anh em, tỉnh lại đi, đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”

Tận đến 11 giờ khuya, Khương Đường mới nhận được tin nhắn hồi âm của anh ta. 

“Xin lỗi công việc bận quá.”

“Coi như một phần tiền trả nợ, trước tiên trả tiền lời, số tiền còn lại em cứ từ từ nghĩ xem muốn gì.”

Khương Đường một bên cảm thán một bên lại muốn cười, người ta nói từng cái từng cái là ý nói muốn trả nợ, cô thì hay rồi, còn tưởng tượng đi đâu. 

Trước đây không phát hiện mình lại tự luyến như thế, rõ ràng đã bị bôi đen nhiều như vậy, sao vẫn còn mắc bệnh công chúa thế này. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /60 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuân Lai Triêu Triêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net