Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc quay đến Khương Đường, cô nhớ yêu cầu của Cù đạo diễn chính là ‘Chân thật tự nhiên’, nên không bởi vì đối tác lần này là Tiêu Tắc mà có ý đổi giọng.
Cù đạo diễn phía sau máy quay, chỉ nghe giọng nói, hỏi: “Cô hy vọng bạn trai trong tương lai của mình sẽ như thế nào?”
“Ừm... Hy vọng anh ta tuổi lớn hơn tôi một chút, thành thục, tử tế. Hơn nữa, tuy đã trải qua quá khứ khó khăn nhưng vẫn dùng thái độ ôn hòa đối mặt với nó, cũng có thể tiếp tục tích cực hướng về tương lai phía trước.”
Khương Đường nói xong, đột nhiên ý thức được những gì mình hình dung thật sự giống với Lương Ngạn Văn mà cô có chút thiện cảm, thật ra cũng chỉ giới hạn ở mức độ thấy thiện cảm chứ lời cô nói không có ý chỉ Lương Ngạn Văn, chẳng qua Lương Ngạn Văn vừa vặn là mẫu người cô thích mà thôi.
Sau khi kết thúc, cô không lập tức rời đi, mà trở về phòng nghỉ tiếp tục chờ. Kiểu hoàn cảnh mà mọi người đều tụ tập đông đủ thế này, buổi tối nhất định sẽ tổ chức liên hoan.
Đúng như dự đoán, chừng sáu giờ rưỡi, Cù đạo diễn tự mình đến gõ cửa, hỏi cô buổi tối có bận gì không.
Sau đó, một nhóm người đông đúc nối đuôi nhau rời đi, đến một câu lạc bộ tư nhân không có treo bảng hiệu.
Bữa cơm này cũng không tính là náo nhiệt, dù sao cũng không thiếu mặt các nhân viên khác, khó tránh có chút cẩn trọng khách sáo. Mãi đến tận khi dùng cơm xong, khá nhiều người lấy lý do rời đi, còn lại chừng mười người cùng nhau di chuyển đến phòng karaoke uống rượu, bầu không khí cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Việc Khương Đường không nghĩ đến chính là, Tiêu Tắc vậy mà vẫn tham gia đến cùng.
Bên trong phòng bao ánh đèn mờ ảo, rượu vào khiến mọi người cởi bỏ sạch sự rụt rè ban đầu, không khí trở nên náo nhiệt, ồn ào đến mức như quỷ khóc sói gào.
Trác Linh đang cùng Tiêu Tắc nói gì đó, lúm đồng tiền nho nhỏ dưới ánh đèn như ẩn như hiện, ngọt ngào vô cùng.
“Tiểu Đường, sao cô lại trốn ở đây?” Lương Ngạn Văn cầm ly rượu tới trước mặt cô, Khương Đường dịch người nhường chỗ, Lương Ngạn Văn không từ chối, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.
Khương Đường cười nói, “Tôi đã đến tuổi này rồi, chỉ muốn yên tĩnh ngồi uống rượu thôi.”
Lương Ngạn Văn nhíu mày, mặt có vẻ hứng thú, “Cô đang ở trước mặt tôi nói chuyện tuổi tác sao?”
“Lời trẻ nhỏ đừng chấp nhặt, Vincent anh càng già càng dẻo dai, mị lực năm đó không giảm chút nào, đừng để trong lòng mấy lời linh tinh của tôi.” Cô gái tươi cười rạng rỡ, đuôi lông mày hơi nhướng tươi đẹp trong trẻo như trời xuân Giang Nam, Lương Ngạn Văn nhìn cô chớp mắt cảm thấy ngẩn ngơ.
Chờ anh ta phục hồi tinh thần, lắc đầu bật cười, “Càng già càng dẻo dai? Cảm ơn cô đã tốn công suy nghĩ ra từ này.”
Khương Đường nhìn thấy anh ta cũng không tỏ vẻ tức giận, tự mình cười thêm một lát, bỗng đột nhiên nghiêng đầu nhìn không nói lời nào.
Cô có lẽ đã uống không ít, mắt có chút ươn ướt, ánh đèn xanh xanh vàng vàng chiếu vào đồng tử cô, tạo nên mấy phần xinh đẹp mị hoặc. Lương Ngạn Văn chưa kịp động lòng đã nghe cô mở miệng, “Vincent, trâu già gặp cỏ non cảm giác sẽ thế nào nhỉ?”
Nhìn xem cặp mắt kia có chút nào tỏ ý quyến rũ đâu chứ, rõ ràng là trò đùa dai nghịch ngợm mà.
Lương Ngạn Văn lắc lắc rượu trong ly, đem vấn đề đẩy trở lại cho cô, “Còn cô, không phải cũng giống nhau sao?”
Khương Đường bật cười, ngón tay non mịn nâng ly rượu, “Vì sự nghiệp trâu già gặp cỏ non của chúng ta, cụng ly?”
Tiếng thủy tinh va chạm lanh lảnh vang lên, Khương Đường ngửa đầu muốn uống cạn, bỗng nhiên khuỷu tay bị cái gì đó va trúng, một dòng rượu lạnh lẽo sánh ra ngoài, không sai không lệch tưới thẳng lên cổ áo của cô.
“Xin lỗi.” Giọng nam trong sáng vang lên trên đỉnh đầu cô, phía sau ghế sô pha đột nhiên lõm xuống, cả người cô bị kéo về phía sau nghiêng về một phía.
Một đôi tay đúng lúc đỡ lấy bả vai cô, mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái đột nhiên bao phủ cô. Khương Đường đang bận ngây người, Tiêu Tắc đã đưa khăn giấy đến, “Không sao chứ?”
Khương Đường tiếp nhận khăn giấy, cúi đầu lau chùi. Vị trí bị ướt có chút xấu hổ, áo sơ mi trắng bị ướt có thể nhìn xuyên thấu, áo ngực ren kiểu dáng che nửa bầu ngực căng mềm lộ rõ ra như muốn dụ hoặc.
Lương Ngạn Văn vô cùng lịch sự đưa mắt nhìn nơi khác. Trên người anh ta chỉ có duy nhất chiếc áo thun polo, không có áo khoác đế giúp Khương Đường che lại.
Kẻ đầu sỏ không biết lấy từ đâu ra chiếc khăn tơ lụa mỏng, tuy rằng không thể hoàn toàn che lại nhưng tốt xấu gì cũng có thể tránh đi tầm mắt của người khác.
Những người khác đang bận vui chơi náo nhiệt không hề chú ý đến khúc nhạc đệm nhỏ bên này, Khương Đường chỉ đơn giản nói, “Vậy tôi về trước đây, đúng lúc bà già như tôi không thể thức đêm.”
Nghe cô nói như vậy, Lương Ngạn Văn lại lần nữa bật cười, nhưng lại chậm nửa nhịp đã bị Tiêu Tắc đi trước một bước đề nghị: “Tôi đưa chị về.”
Khương Đường không để ý lắm vung vung tay, “Không cần, không cần, tự tôi về được.”
Chàng trai trẻ tuổi bỏ ngoài tai lời của cô, đứng dậy đến gần người đại diện, ghé lỗ tai anh ta nói nhỏ hai câu sau đó vòng trở lại, cách Lương Ngạn Văn mỉm cười nhìn cô, “Chị, mình đi thôi.”
Rõ ràng ngữ điệu lễ phép vô cùng, lại có thể bộc lộ cảm giác không cho người đối diện từ chối.
Khương Đường mím mím môi, sau đó xoay người nói tạm biệt Lương Ngạn Văn, đứng dậy rời đi.
Câu lạc bộ này thường xuyên tiếp đón nghệ sĩ lớn nhỏ, vì vậy có sẵn bãi đậu xe chuyên dụng. Lúc đợi xe đến, Khương Đường mới sực nhớ hỏi, “Cậu uống rượu sao có thể lái xe?”
Tiêu Tắc quay đầu nhìn cô, lại mỉm cười, dùng ngữ khí như đang nói chuyện đương nhiên trả lời cô, “Tôi không uống rượu.”
Khương Đường gật gù, rơi vào trầm mặc.
Hai người không nói một lời đứng sóng vai nhau, Khương Đường không lên tiếng, Tiêu Tắc cũng không có ý lên tiếng.
Lên xe, tiếp tục không nói gì. Thật vất vả đến cửa nhà, Khương Đường mới mở miệng nói cảm ơn, “Cám ơn cậu đã đưa tôi về, đi đường cẩn thận.”
Tiêu Tắc không ngờ lại tắt máy, cùng cô xuống xe, “Tôi đưa chị lên lầu.”
Người đã xuống xe, cự tuyệt lại không thể được, cô chỉ có thể nhập password, cùng Tiêu Tắc tiến vào thang máy.
Hai người đến cửa nhà Khương Đường, cô tìm thế nào cũng không tìm ra chìa khóa, buổi trưa lúc cô đi gấp nên tiện tay lấy túi, bỏ vào lung tung một đống đồ vật, chìa khóa cũng không biết ở nơi nào.
Tiêu Tắc chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn cô, không giục, cũng không có ý muốn đi.
Khương Đường có chút gấp, tay cầm không chắc nên không cẩn thận để túi rơi xuống đất, đồ vật bên trong ầm một cái đổ ào ra hết.
Son môi, gương, khăn giấy, tai nghe... Còn có một cái hộp hình vuông màu đen nhỏ, không sai không lệch văng ngay dưới chân chàng trai đứng cạnh đó.
Là áo mưa an toàn.
Khương Đường mơ hồ nhớ tới kỳ nghỉ mùa xuân của cô ở Pháp, Quách Thắng Nam đã đùa giỡn cho cô thứ này, cô lúc đó tiện tay bỏ vào túi, cũng đã quên mất sự tồn tại của nó.
Trong đầu ong lên, lúng túng vô cùng. Cô đằng hắng vài tiếng, đang định giả vờ bình tĩnh đi nhặt về, chàng trai bên cạnh đã cong eo, ngón tay đẹp đẽ cầm đồ vật đó lên, đưa cho cô, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa gì.
“Cảm ơn.” Khương Đương nhận lấy, thoải mái hào phóng bỏ lại vào túi.
Cũng may lần rơi túi này, chìa khóa cũng văng ra.
Người đã đứng ở cửa nhà, cô đơn thuần chỉ khách khí hỏi,” Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, có muốn vào nhà uống gì đó không?”
Không nghĩ đến chàng trai kia cong môi, mắt hoa đào hơi nheo lại, nói: “Được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");