Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở dưới lầu còn giả vờ say bí tỉ, vừa về phòng một cái là Trịnh Thừa Diễn đã khôi phục thần sắc tỉnh táo, hai mắt sáng ngời, vẻ say rượu biến mất không thấy tăm hơi.
Không thể xem thường mấy lạng rượu trắng, rượu làm tăng tốc độ lưu thông máu trong cơ thể, Trịnh Thừa Diễn thấy trong người nóng bừng lên, hắn dứt khoát cởi áo len dày cộp ra, tiện tay gỡ luôn hai cúc áo sơ mi, để một vùng da thịt hình tam giác nhỏ dưới cổ tiếp xúc với không khí mới thấy dễ chịu hơn chút.
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, cô giúp việc mang túi xách hắn để quên trên ghế sofa ở phòng khách lên, Trịnh Thừa Diễn đặt nó ở cuối giường, dựa vào cặp tài liệu của Văn Nhạn Thư.
Đang kiểm tra xem có quên mang theo thứ gì hay không thì cửa phòng tắm bỗng phát ra tiếng động nhẹ, Trịnh Thừa Diễn ngẩng đầu, đụng phải tầm mắt của Văn Nhạn Thư thò ra ngoài.
“Trịnh Thừa Diễn.” Văn Nhạn Thư gọi hắn.
Trịnh Thừa Diễn đi qua: “Đừng nói là van nước lại hỏng đấy nhé?”
Chiều nay trước khi đi, Văn Nhạn Thư chỉ lo xách theo mấy thứ khác nên quên mất không cầm quần áo để thay giặt: “Em không có quần áo mặc.”
“Anh mang cho em rồi.” Trịnh Thừa Diễn cầm lấy cổ tay của Văn Nhạn Thư qua khe cửa mở rộng: “Đi ra xem có mặc vừa không.”
Văn Nhạn Thư che người bằng chiếc áo dài tay anh thay ra trước khi đi tắm, sau khi chắc chắn cửa phòng đã khóa thì mới yên tâm ra ngoài.
Trịnh Thừa Diễn ngồi ở cuối giường, dắt tay anh đi đến trước mặt, rút chiếc áo trong tay Văn Nhạn Thư ra vắt sang một bên: “Nếu anh chưa về phòng thì em gọi ai mang quần áo cho em? Mocha à?”
Mocha đã được cô giúp việc đưa đến phòng chơi dành riêng cho mèo, có lẽ lúc này nó cũng không rảnh để nhớ thương hai người họ. Văn Nhạn Thư nhìn Trịnh Thừa Diễn lấy ra một cái quần lót màu đen từ trong túi đựng đồ, nói: “Thế thì em sẽ tự ra ngoài lật tung tủ quần áo của anh lên, em không ngờ anh sẽ về phòng sớm như thế.”
“Ở dưới đó lão Trịnh cứ trăn trở mãi mấy chuyện ở công ty, chán chết đi được, so với việc đó, anh muốn lên đây xem quà sinh nhật của mình hơn.” Trịnh Thừa Diễn hơi cúi người xuống, dạng hai đầu quần lót đưa đến bên chân Văn Nhạn Thư: “Nhấc chân lên.”
Văn Nhạn Thư vịn vào vai Trịnh Thừa Diễn: “Em tự mặc.”
Trịnh Thừa Diễn ngửa mặt nhìn anh, khóe miệng ẩn chứa ý cười: “Cũng đâu phải chưa từng hầu hạ em việc này. Không phải ở nhà hay ở phòng làm việc, em đều rất hưởng thụ hay sao?”
Làm sao giống với những nơi khác được chứ? Ở đây lúc nào Văn Nhạn Thư cũng phải giữ gìn dáng vẻ dè dặt.
Hai bên giằng co mãi không thôi, Trịnh Thừa Diễn thở dài một tiếng: “Nhạn Thư, anh không bắt nạt em.”
Lời này vẫn luôn hữu dụng hơn câu nói “em ngoan ngoãn chút đi”, Văn Nhạn Thư nhấc chân lên rồi lại hạ xuống: “Bây giờ có ai chịu tin anh.”
Trịnh Thừa Diễn nắm lấy hai bên cạp quần lót rồi kéo lên trên, cười nói: “Thế mà em còn tin.”
Đợi đến khi Văn Nhạn Thư nhận ra có gì đó khác thường thì chiếc quần lót màu đen đã bao lấy thân dưới của anh, quần dã chiến mặc vào chẳng khác gì không mặc, khoảng trống ở giữa để lộ ra không sót một chút nào.
Văn Nhạn Thư vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, lại luống cuống tay chân. Ngày thường nhã nhặn lịch sự quen rồi, cử chỉ thô lỗ vô lễ nhất đối với Trịnh Thừa Diễn cũng chỉ là túm cà vạt, hiện giờ trên cổ của hắn trống rỗng, không có bất cứ phụ kiện đi kèm nào, hai tay anh khựng lại cả nửa ngày cuối cùng cũng chỉ đành khoác lên gáy Trịnh Thừa Diễn: “Không phải em đã bảo anh trả về chỗ cũ rồi sao?”
Trịnh Thừa Diễn không nói lý lẽ: “Trả về thì hôm nay em mặc bằng gì?”
Văn Nhạn Thư đưa tay gãi vào cổ áo đối phương mà không hề có tính uy hiếp: “Anh đúng là đồ cầm thú.”
“Em không quen thì vào phòng treo quần áo tìm một cái phù hợp mà mặc, nếu em không ngại việc anh đã từng mặc mấy cái đó.” Trịnh Thừa Diễn giữ lại đường lui cho anh. Hắn vồ lấy chiếc áo ngủ vốn dĩ lấy ra cho mình mặc ở cuối giường rồi buộc vào thắt lưng Văn Nhạn Thư, cách một lớp vải lụa mát lạnh vỗ nhẹ lên đùi người kia: “Anh đi tắm đây, tránh để mùi rượu trên người làm em khó chịu.”
Đợi đến khi cửa phòng tắm được đóng lại thì Văn Nhạn Thư mới cởi áo ngủ quấn quanh eo ra mặc vào, cúi đầu nhìn giữa hai chân, anh quay mặt đi, chỉnh lại vạt áo, sau đó buộc dây áo ngủ thật chặt.
Quần lót size nhỏ siết chặt đến mức mất tự nhiên, Văn Nhạn Thư xách cặp tài liệu đến đầu giường rồi cho hai chân vào trong chăn.
Anh lấy laptop ra đặt lên đùi, đầu tiên là đăng nhập vào trang web làm việc thường dùng rồi duyệt qua một lượt, để ý thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại bèn thoát web, mở một bộ phim tiếng Pháp không phụ đề đã được lưu trong bộ nhớ trước đó.
Trịnh Thừa Diễn lau tóc đi ra, mang theo hơi nước ẩm ướt trèo lên giường, ngồi xuống bên cạnh anh: “Xem gì vậy?”
“Chín Cái Mạng.” Văn Nhạn Thư ngồi dịch vào trong nhường chỗ cho hắn, tay gõ lên phím cách.
Đây là một bộ phim hài được Trung Quốc và Pháp hợp tác sản xuất, mở đầu với một con mèo rừng Siberia gắn liền với nhân vật chính.
Văn Nhạn Thư thường xem thể loại phim văn nghệ và hồi hộp kịch tính, anh tự nhận tính cách của mình khá trầm lắng, lúc này xem phim hài cũng chỉ nổi lên mấy ý cười vô hình, chẳng may bị Trịnh Thừa Diễn bắt gặp, hắn thấp giọng hỏi: “Thích à?”
“Thích cái gì?” Văn Nhạn Thư ấn tạm dừng quay đầu nhìn hắn.
Vừa hay dừng lại tại hình ảnh con mèo rừng mắt xanh, Trịnh Thừa Diễn hất cằm về phía màn hình máy tính: “Con mèo này.”
Từ trước đến nay Văn Nhạn Thư vẫn luôn bày tỏ quan điểm của mình về nhân vật trên màn ảnh mà không hề bàn luận quá sâu về việc có thích hay không: “Nó rất dễ thương.”
Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Nuôi một con nhé?”
Văn Nhạn Thư lắc đầu: “Có Mocha là đủ rồi.”
Trịnh Thừa Diễn hỏi lại: “Có Mocha là đủ rồi sao?”
Văn Nhạn Thư ôm chặt máy tính trong người, biết chắc kế tiếp ắt sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đây không phải nhà của hai người họ nên anh cũng hơi đắn đo, vì thế nên chỉ có thể im lặng không nói.
Ánh đèn tối mờ trên đầu giường không hẳn sẽ tạo ra một bầu không khí thích hợp để xem phim hài, ngược lại còn làm tăng sự mập mờ khi cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau. Văn Nhạn Thư muốn nhìn đi nơi khác cũng không kịp nữa rồi, khoảng không trước mắt tối sầm lại, Trịnh Thừa Diễn nghiêng người hôn lên môi của anh.
Laptop trượt xuống một bên, Văn Nhạn Thư co hai chân lên, tay trái ở dưới chăn bông ấn chặt vạt áo.
Nhưng anh có bày ra tư thế phòng bị đến mức nào cũng vô dụng, Trịnh Thừa Diễn đưa tay xốc phần chăn bông đang che kín nửa thân dưới của Văn Nhạn Thư lên: “Có thay quần không?”
Chóp mũi Văn Nhạn Thư vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm hương bạch trà của Trịnh Thừa Diễn. Anh khoác hai tay lên đầu gối của mình rồi nói: “Anh có thể kiểm tra thử xem.”
Mu bàn tay nóng lên, Trịnh Thừa Diễn phủ lên người anh, sau đó dẫn dắt anh mở hai đầu gối ra.
Quần lót dã chiến thật sự rất thuận tiện, nhưng cũng bởi vậy nên mới khiến Văn Nhạn Thư nhạy cảm hơn lúc bình thường. Hơi thở hổn hển bị chính anh vùi vào gối, bản thân mình còn không nghe rõ tiếng rên rỉ còn vì một nguyên nhân khác, đại khái là vì tiếng pháo hoa nổ rền trời ở phía xa xa, cũng giống như nhịp tim không ngừng nhảy lên dù chỉ một khắc.
Cố kỵ người nhà vẫn đang ở dưới lầu nên Trịnh Thừa Diễn cũng không làm gì quá ác liệt, hắn nằm trên lưng Văn Nhạn Thư, xoay mặt anh lại hôn một hồi, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có đi tắm không?”
Văn Nhạn Thư vẫn đang chờ cơn kích tình qua đi, anh nằm sấp trên gối nhắm mắt rồi lại mở ra. Bên ngoài cửa sổ, từng đợt pháo hoa bay lên rồi nổ tung dưới bầu trời đêm, theo đó rơi vào tầm mắt của anh.
Trịnh Thừa Diễn nhìn ra Văn Nhạn Thư đang buồn ngủ, hắn vuốt ve lưng của đối phương, cũng không thật sự cố chấp đòi quà sinh nhật vào lúc này, hai tay đã ôm Văn Nhạn Thư trong lòng thì làm gì còn mong cầu nào khác: “Anh đi tắm trước, lát nữa sẽ lấy khăn ướt lau người cho em.”
Vừa định đứng dậy thì đột nhiên Văn Nhạn Thư túm lấy cổ tay hắn đang chống trên giường: “Em muốn xem pháo hoa.”
Trịnh Thừa Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ một chốc lát đã quay lại hỏi: “Có đứng dậy được không?”
“Chân em có què đâu, lại cũng chẳng cần quỳ.” Văn Nhạn Thư đẩy hắn ra: “Anh ra ngoài trước đi, em tắt máy tính đã.”
Trịnh Thừa Diễn lấy một chiếc áo khoác khoác lên lưng Văn Nhạn Thư, hắn đứng dậy rời khỏi giường, trước khi đi còn tiện tay cầm theo miếng lót ở cuối giường, định lát nữa sẽ đặt lên xích đu ngoài trời cho Văn Nhạn Thư ngồi được thoải mái hơn chút.
Cửa sổ sát đất vừa được mở ra, một luồng gió mát lạnh tràn vào, mùi kỳ quái trong phòng trộn lẫn với hương bạch trà được xua tan, Văn Nhạn Thư khoác áo choàng ngồi dậy, nhấn nút mở giao diện chờ của máy tính, sau khi tắt máy mới cất vào trong cặp rồi lấy sổ ghi chép ra.
Dép bông giẫm lên sàn gỗ không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng lúc Văn Nhạn Thư đẩy cửa sổ sát đất phát ra động tĩnh thì Trịnh Thừa Diễn vẫn quay đầu lại, chỉ cách vài bước chân nhưng hắn vẫn đứng dậy kéo anh lại gần.
Xích đu đong đưa nhè nhẹ, rõ ràng là vị trí đủ rộng nhưng hai người nhất định phải ngồi sát vào nhau, dường như làm vậy có thể chống lại hơi lạnh thấu xương ngoài trời.
“Lại có linh cảm rồi à?” Trịnh Thừa Diễn rũ mắt nhìn cuốn sổ ghi chép Văn Nhạn Thư cầm chặt không buông.
Văn Nhạn Thư không cầm bút, lúc này dù có nhiều linh cảm đến đâu cũng không thể ghi chép lại, cho nên anh không mở cuốn sổ ra mà giương mắt nhìn pháo hoa ở phía xa: “Sao dạo này không thấy anh xịt nước hoa em tặng?”
Trịnh Thừa Diễn không nói thẳng ra rằng mình không nỡ dùng, nhưng lời hắn nói đã truyền đạt suy nghĩ thật lòng: “Anh sợ xịt mãi thành nghiện, đến ngày họp báo lại không còn gì để dùng.”
Câu này được thốt ra từ miệng của Trịnh Thừa Diễn quả thật có hơi thú vị. Văn Nhạn Thư ngẩn ra một hồi, quay sang nhìn mặt Trịnh Thừa Diễn rồi bắt đầu cười phá lên, cảm giác còn vui hơn cả bộ phim hài anh vừa xem.
“Em nhớ buổi giám định sản phẩm lần trước anh hỏi em có vé dành cho người nhà không.” Văn Nhạn Thư khoanh chân lại: “Lần đó anh muốn đến xem thật hay chỉ đơn giản là hỏi cho vui thôi?”
Bây giờ Trịnh Thừa Diễn nhớ lại lần đó vẫn thấy hơi khó chịu: “Anh muốn đến xem thật mà, nhưng em nói số lượt bị người ta giành hết rồi, hại anh phải tranh thủ thời gian đi làm để xem livestream chốc chốc lại bị ngắt quãng.”
Văn Nhạn Thư không biết có chuyện này: “Thế có muốn em ký tên cho anh làm quà bồi thường không?”
“Anh đóng cho em nhiều con dấu như thế mà em chỉ ký mỗi cái tên cho anh thôi à?” Trịnh Thừa Diễn nói: “Bùi Dương còn được em tặng hẳn một bộ tinh dầu thơm.”
Biệt danh cái loa của Bùi Dương thật đúng là không sai đi đâu được, Văn Nhạn Thư gảy sổ ghi chép công thức, biện giải: “Bùi Dương xin tinh dầu thơm là để gia tăng tình thú cho cuộc sống về đêm, cậu ta không đứng đắn.”
Trịnh Thừa Diễn không ngờ sẽ có một ngày bản thân hắn còn phải ghen tuông với bạn tốt của mình, hắn cầm tay vịn của xích đu lắc qua lắc lại: “Cũng có thấy em khen anh đứng đắn bao giờ đâu.”
Văn Nhạn Thư ngồi không vững, xích đu bị lắc lư với biên độ lớn, anh đánh vào người Trịnh Thừa Diễn: “Thời gian lưu hương đầu của loại nước hoa đó khoảng chừng 30 phút.”
Trịnh Thừa Diễn mới xịt thử hai lần: “Tầng hương đầu hơi nhạt.”
“Tầng hương giữa sẽ mạnh hơn một chút.” Văn Nhạn Thư ngóc cái đầu đang vùi vào khuỷu tay lên: “Lần sau trước khi làm tình với em hãy thử xịt một lần, dạo đầu xong là có thể cảm nhận được cảm giác mà tầng hương giữa mang lại cho anh.”
Pháo hoa cứ tự lộng lẫy phần mình, lúc này không còn ai có đủ tâm trí để chăm chú ngắm nhìn nữa, Trịnh Thừa Diễn liếc mắt nhìn sang, mơ hồ cảm thấy Văn Nhạn Thư lại mở cửa sau cho mình: “Nói thế nào?”
Văn Nhạn Thư nhẹ nhàng dúi cuốn sổ ghi chép đã bị mình cầm trong tay đến phát nóng vào ngực Trịnh Thừa Diễn, anh nói: “Tự tìm đáp án ở trong này đi.”
Trịnh Thừa Diễn còn đang ngẩn người tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Văn Nhạn Thư thì anh đã cởi dây buộc áo ngủ bên hông, quấn một vòng quanh cuốn sổ ghi chép rồi thắt nơ giao cho Trịnh Thừa Diễn: “Vừa hay em bắt đầu dùng cuốn sổ này kể từ khi em và anh kết hôn.”
“Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong hai năm qua, em không thể nhớ tất cả từng chi tiết nhỏ để chia sẻ với anh, nhưng anh hãy mở nó ra mỗi khi rảnh rỗi, nó sẽ cho anh biết tất cả.”
Trịnh Thừa Diễn đè lên chiếc nơ nằm chính giữa cuốn sổ, giống như đang cố kiềm chế một phần cấp bách trong lòng: “Vậy câu chuyện sau này thì sao?”
“Đương nhiên là sẽ do chính miệng em nói rồi.” Văn Nhạn Thư bước ra từ một gia đình không hoàn hảo, khát khao thông qua việc điều hương để học cách tạo ra sự lãng mạn cho bản thân, cũng không biết người bên cạnh có thể cảm nhận được hay không: “Trịnh Thừa Diễn, chúc mừng sinh nhật.”