Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tuyết Lâm
Beta: Tuyết Lâm
“Phương Quân Càn!!”
Làn môi dây dưa quấn quít cùng nụ hôn nồng thắm say lòng người bị dứt ra một cách thô bạo! Tiếu Khuynh Vũ hung hăng đẩy Phương Quân Càn ra khiến hắn một thân lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống sàn...
“Khuynh… Khuynh Vũ?”
Thật vất vả để có thể miễn cưỡng đứng vững, Phương Quân Càn quay tới quay lui thử thăm dò hỏi, có ai có thể nói cho hắn biết là chuyện gì đã xảy ra không???
“Phương Quân Càn, ngươi …ngươi giỏi lắm!!”
Tiếu Khuynh Vũ hít sâu một hơi dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không nổi cơn thịnh nộ, y cố gắng trầm tĩnh, nhưng cũng không thể không nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén như dao!
“Giải thích đi.” thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ mặc dù trong trẻo dễ nghe nhưng lúc này đây lại mang theo sát khí, quả thật chỉ có thể dùng từ đáng sợ như Tu La để hình dung, khiến cho Phương Quân Càn không tự giác mà kịch liệt run rẩy!
Khuynh Vũ của hắn, dường như…dường như là cực kỳ mất hứng thì phải?!
“Cái này… Khuynh Vũ à, ngươi bây giờ thực sự là Khuynh Vũ chứ?” – Phương Quân Càn nhẹ nhàng thấp giọng hỏi, ngữ khí vô cùng thận trọng rụt rè.
“Thiếu soái tưởng rằng giả ngây giả dại có thể trốn tránh vấn đề hay sao?”
Hừ, cư nhiên lại còn giả bộ nói năng lung tung để pha trò trêu trọc người khác, Phương Quân Càn, hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Phương Quân Càn thấy thế mồ hô lạnh lập tức tuôn ra ròng ròng: “Khuynh… Khuynh Vũ à, xin ngươi bớt giận mà nghe ta giải thích...”
Phương Quân Càn một mặt khép nép với Khuynh Vũ của hắn, một mặt lại không ngừng đối với Vô Song và Hoàn Vũ đế lớn giọng rủa thầm: Vô Song! Hoàn vũ! Các ngươi khỏe rồi! Tự tiện chiếm lấy thân thể của bọn ta cũng không nói đi, cớ sao lại đột ngột xuất ra để lại một cục diện rối rắm cho ta thu dọn chứ!!
“Nói! ” – Tiếu Khuynh Vũ bây giờ cảm giác được chỉ cần dây dưa với hắn thêm một câu cũng có thể khiến y nổi điên lên mà nhào tới đánh chết hắn!
『 một lúc sau 』
“Ý ngươi muốn nói, mấy ngày nay linh hồn của vô song đã chiếm giữ cơ thể ta, sau đó Hoàn Vũ đế của y cũng vội vã chạy tới nhập vào cơ thể ngươi, sau đó bọn họ khó kiềm chế nổi nên đã…và kế tiếp là chúng ta đã tỉnh lại trong tình trạng còn sót lại của hai người kia, ngươi muốn nói như thế có đúng không?”
Tiếu Khuynh Vũ trừng mắt nhìn Phương Quân Càn mỉm cười băng lãnh: “Phương Quân Càn, trí tưởng tượng của ngươi cũng phong phú quá đó...”
Phương Quân Càn mếu máo khóc không ra nước mắt, tình ngay lý gian, hắn thực sự là hết đường chối cãi!
Cũng đúng, chỉ cần là người bình thường chắc chắn không thể nào tin vào những chuyện quái quỷ như thế, nhưng hắn thực sự bị oan mà!!
“Đúng rồi! Tìm Liễu Trần đại sư!” Phương Quân Càn mừng rỡ đến mức sắp nhảy cẩng lên, thật là…một nhân chứng sờ sờ ra đấy mà sao lúc nãy hắn không nghĩ ra chứ!
“Đi, Khuynh Vũ, gặp ông ấy rồi ngươi nhất định sẽ hiểu rõ!” Phương Quân Càn nắm tay Tiếu Khuynh Vũ chạy vội về phía cửa, hắn nhất định phải nhanh chóng lên núi để tìm Liễu Trần đại sư, chỉ có ông ta mới có cách làm cho Khuynh Vũ tin tưởng những điều hắn vừa nói.
Vừa đến nơi, xung quanh lửa cháy hừng hực, nhiễm đỏ một bầu trời đêm, hệt như trong hồ mực tăm tối nở ra một đóa hồng liên yêu diễm mị hoặc …
Tiếu Khuynh Vũ bất chấp những ngọn lửa hung hãn cháy cao mà chạy vào trong phật tự đã gần như bị thiêu rụi, tiếng gọi thê lương tuyệt vọng không ngừng vang lên thổn thức.
“Sư phụ!! Sư phụ! Người ở đâu? Sư phụ!”
Đột nhiên, Tiếu Khuynh Vũ nhìn thấy xuyên thấu bên trong biển lửa mơ hồ chứng kiến một bóng người, người đó…không thể ngờ lại chính là Liễu Trần đại sư.
Tiếu Khuynh Vũ mừng rỡ đang muốn chạy tới lại bị Phương Quân Càn kéo ngược trở ra.
“Buông ra!” Y hét lớn cố hất tay hắn ra, Phương Quân Càn ngược lại càng ôm y thật chặt “Không được! Ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm!”
Hai người đang ở trong trạng thái giằng co thì đột nhiên âm thanh của Liễu Trần từ xa xa vọng đến.
“Vô song... con không nên qua đây. ”
Tiếu Khuynh Vũ sửng sốt: “Sư phụ! Tại sao?! ”
Liễu Trần đại sư im lặng giơ lên một quyển sách cổ rồi chậm rãi mở ra, trong miệng thầm niệm một thứ gì đó, trong nháy mắt, một thứ ánh sáng chói mắt từ những trang giấy ô vàng đột ngột bắn ra, sau đó có hai bóng người dần dần hiện rõ, xuất hiện ngay bên cạnh Liễu Trần đại sư...
“Vô Song!” Phương Quân Càn kinh hô! Hai người một bạch y một huyền bào kia chính là tuyệt thế song kiêu của thời đại Khuynh Càn thịnh thế!
Vô Song như trước vẫn là một bộ bạch y tuyết trắng, thanh lãnh kiêu ngạo, thần thái lãnh đạm thản nhiên…
Hoàn Vũ đế bên cạnh một thân long bào huyền sắc có hình bàn long uốn lượn, toàn thân phát ra khí chất vương giả cao quý, khuôn mặt anh tuấn luôn nở ra một nụ cười tà mị say đắm lòng người, và điều đặc biệt là người này lại giống hệt Phương Quân Càn!
Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên có một loại cảm khác hư ảo đan xen vào nhau không có cách nào giải thích...
“Ngươi là Khuynh Vũ của hắn có phải không?” – Hoàn vũ đế cười hỏi, trong lòng không khỏi cảm thán dù trải qua thời đại nào, dù là Khuynh Vũ của kiếp này hay kiếp trước thì vẫn hoàn mỹ như nhau...
Vô Song đột nhiên cất giọng lãnh đạm: “Các ngươi đang gặp phải kiếp nạn...Tiếu Khuynh Vũ, số mệnh của ta cùng ngươi giống nhau, dương thọ nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi bốn tuổi...”
“Không thể nào!” Phương Quân Càn hét lên cắt đứt lời Khuynh Vũ (kiếp trước) “Khuynh Vũ nhất định sẽ ở bên ta trọn đời!”
Hắn rống giận phản bác rồi dùng sức ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé mỏng manh của Khuynh Vũ đang đứng bên cạnh, giống như hễ hắn nới lỏng tay thì Khuynh Vũ của hắn sẽ lập tức biến mất...
Tiếu Khuynh Vũ khẽ cắn môi, quả nhiên là như thế sao? Số mạng của y cùng với Vô Song ở kiếp trước…là giống nhau sao…
Âm thanh già nua của Liễu Trần đại sư bất chợt vang lên hướng về phía Vô Song và Hoàn Vũ: “Công tử, bệ hạ, chúng ta phải đi thôi...”
Tuyệt thế song kiêu nghe vậy nhìn nhau cười, “Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, vận đạo thay đổi liên tục không phải bất biến… Hết thảy, cũng đều do các ngươi nắm giữ...”
Nụ cười của Vô Song bắt đầu trở nên hư ảo, lửa không ngừng lan ra, mãnh liệt, hung bạo, hệt như những con mãng xà đang tham lam nuốt trọn tất cả mọi thứ...
Liễu Trần nhẹ nhàng phất ống tay áo, một khoảng trời rực lửa đầy tro bụi mịt mù bỗng chốc được thay thế bởi những cánh đào hồng nhạt lả tả tung bay, thân ảnh ba người dần dần tan ra thành một vầng sáng ấm áp rồi hoàn toàn biến mất …
Đột nhiên từ trên cao một cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống, lất phất cuốn lấy những cánh hoa thơm ngát, lửa cũng dần dần lụi tàn..
Vô Song, ta đã hiểu rõ rồi….