Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kéo Sở Mộ Hân đang bám lấy tay Tư Đồ Khắc Tai ra, Chương Trọng Phẩm mang cậu vào trong bếp. Sở Mộ Hân đi theo sau còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tư Đồ Khắc Tai và Lãnh Tường Vân.
“Má ơi, cậu ấy quá đáng yêu đi. Aiii, Tư Đồ, anh tìm được cậu ta ở đâu vậy?”
“Em ấy làm thuê trong một cửa tiệm nhỏ, vừa vặn gặp tôi.”
“Cậu ấy tên gì?”
“Mộ Hân, Sở Mộ Hân”
Tư Đồ Khắc Tai đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, hắn bắt lấy tay của Lãnh Tường Vân.
“Lãnh, thay tôi làm một việc”
“Anh…anh muốn làm gì?”
Lãnh Tường Vân bị hành động của Tư Đồ Khắc Tai làm cho ngạc nhiên cùng chút sợ hãi.
“Hân, em ấy…trí não của em ấy có chút khiếm khuyết”
“A?”
Đối với biểu cảm kinh ngạc của Lãnh Tường Vân, Tư Đồ Khắc Tai nhíu mày rồi mới nói tiếp.
“Cho nên tôi hi vọng cậu có thể dạy em ấy. Việc của tôi rất nhiều. Tôi muốn tự mình dạy em ấy nhưng không có thời gian. Vừa đúng lúc cậu quay trở về, cậu thay tôi dạy Sở Mộ Hân, cũng vừa vặn bảo vệ em ấy.”
Lãnh Tường Vân nhìn bóng dáng của Sở Mộ Hân cùng Chương Trọng Phẩm ở trong bếp, trong lòng thoáng tính toán một chút, tiểu gia hỏa này thật đáng yêu, chính mình còn bị sự ngây thơ kia làm cho đổ, chẳng lẽ…
Môi nở nụ cười anh tuấn, Lãnh Tường Vân nhìn Tư Đồ Khắc Tai.
“Không thành vấn đề, chỉ là anh….không sợ tôi cướp mất sao?”
Nghe nói thế, trong nháy mắt đôi mắt Tư Đồ Khắc Tai trở nên lạnh băng, ngay sau đó lại tràn đầy kiêu ngạo.
“Tôi có tự tin. Hơn nữa tôi tin cậu.”
Chỉ hai câu nói nhưng lại khiến cho Lãnh Tường Vân á khẩu. Hảo tiểu tử, ngay thời điểm này mà dám đem tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm qua ra dọa ta, rõ ràng biết ta sẽ không phản bội anh… Xem như anh lợi hại!
Đang lúc nói chuyện, Sở Mộ Hân vui vẻ mang mấy cái bánh dâu tây mà Chương Trọng Phẩm làm cho cậu tới trước mặt Tư Đồ Khắc Tai.
“Tai, Tai, anh xem! Trọng Phẩm đại ca giúp em làm đấy, chúng ta trở về rồi cùng ăn được không?”
Tư Đồ Khắc Tai vuốt vuốt mái tóc Sở Mộ Hân, ôn nhu mà đồng ý với cậu, lại thấy bên kia Lãnh Tường Vân đang ngẩn người chết lặng. Tư Đồ Khắc Tai đâu rồi? Khuôn mặt diện vô biểu tình lúc nào cũng như núi băng ngàn năm giống người chết nay đi đâu rồi? Ta…Người này trước mặt ta nhất định là giả mạo đúng không? Nếu không thì…vẻ mặt vạn năm không đổi của Tư Đồ Khắc Tai trong ấn tượng của ta suốt hai mươi năm qua đã đi đâu? Cứu mạng a, ai, ai tới đánh thức ta đi, ta nhất định là đang nằm mơ phải không? Là đang nằm mơ sao?
“….Lãnh…Lãnh Tường Vân!”
Thanh âm của Tư Đồ Khắc Tai xuyên qua màng nhĩ của Lãnh Tường Vân khiến y phục hồi tinh thần trở lại.
“Đi, cậu còn ngồi đây làm gì? Ngu ngốc!”
Đôi mắt to tròn của Sở Mộ Hân đang tò mò đánh giá Lãnh Tường Vân. Lãnh Tường Vân nhìn cậu cười một cái, Sở Mộ Hân giống con thỏ nhỏ bị dọa sợ lập tức trốn phía sau Tư Đồ Khắc Tai, một lúc sau mới dám mới dám đem đôi mắt to đen nhìn trộm y.
Hai người cứ như vậy, một người ngồi trước lái xe, một người ngồi phía sau. Lãnh Tường Vân nhìn Sở Mộ Hân qua kính chiếu hậu, Sở Mộ Hân ở phía sau Tư Đồ Khắc Tai lén nhìn Lãnh Tường Vân. Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta suốt cả quãng đường đến khu nhà của Sở Mộ Hân, đến nỗi Tư Đồ Khắc Tai cũng cảm thấy thú vị mà nhìn hành động của Sở Mộ Hân.
Sở Mộ Hân nhảy nhảy, bàn tay nhỏ bé kéo Tư Đồ Khắc Tai vào phòng thu dọn đồ đạc.
Lãnh Tường Vân cười cười đi theo phía sau, xem ra vật nhỏ này không phải ngây thơ bình thường a, mà cậu hình như sợ y a? Nếu sợ người lạ vậy tại sao lại ở cùng một chỗ với Tư Đồ Khắc Tai? Bình thường Tư Đồ cũng không bao giờ tùy tiện làm thân với người khác, huống chi là một tiểu tử sợ người lạ như thế này? Haha, quan hệ của hai người thật đúng là thú vị. Từ lúc đi theo bảo vệ Tư Đồ Khắc Tai, hắn luôn xếp đặt y. Thế nhưng Sở Mộ Hân thì sao? Dù cậu không sợ, không kháng cự nhưng cậu cũng không nói là muốn cùng một chỗ cả đời với Tư Đồ Khắc Tai a! Cậu ấy hiểu thế nào là yêu sao? Cậu ấy phân biệt được thích với yêu sao? Aii, xem ra con đường ai tình của bạn tốt kiêm ông chủ y sẽ rất khó khăn đây.
“Kia… Anh ta cũng ở cùng nhà với anh sao, Tai?”
Vừa tùy tiện lấy quần áo cùng đồ dùng hằng ngày vừa nhìn ra ngoài cửa, Sở Mộ Hân nhỏ giọng hỏi. Tư Đồ Khắc Tai cười, đem đống quần áo lộn xộn sửa sang lại rồi bỏ vào túi.
“Cậu ta là Lãnh Tường Vân, em có thể gọi là Lãnh đại ca hoặc tùy em thích gọi thế nào thì gọi. Sau này cậu ấy sẽ ở cùng với chúng ta, còn có, từ nay về sau, nơi đó là nhà của chúng ta, đừng nói cái gì nhà của anh, hiểu chưa?”
Tư Đồ Khắc Tai kéo khóa, nhìn Sở Mộ Hân đang sững sờ bên cạnh nở nụ cười. Nhà của chúng ta…Chúng ta….Nhà….
Sở Mộ Hân suy nghĩ lời nói của Tư Đồ Khắc Tai, luôn cảm thấy mỗi khi hắn nói “nhà của chúng ta” thì trong lồng ngực sẽ xuất hiện một cảm giác kì lạ. Cảm giác rất trướng không có chỗ thoát nhưng cũng không thấy đau khổ, trái lại còn thấy rất ngọt ngào, ngọt đến tận cổ họng, ngọt cả trong đáy mắt.
“Hân….?”
Sở Mộ Hân còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tư Đồ Khắc Tai liền kinh ngạc phát hiện, vật nhỏ của hắn khóc. Bỏ hành lí trong tay xuống, Tư Đồ Khắc Tai hốt hoảng ôm lấy cậu.
“Hân, Hân, xảy ra chuyện gì? Đang tốt đẹp sao lại khóc? Tôi nói gì khiến em khó chịu sao? Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin lỗi, Hân, đừng khóc, đừng khóc…!”
Tư Đồ Khắc Tai chân tay luống cuống, không ngừng nói xin lỗi. Sở Mộ Hân lắc đầu, nước mắt không biết sao lại rơi càng nhiều.
“Không phải…Em khôn g biết tại sao lại khóc, trong lòng có cảm giác rất lạ. Lúc anh nói nhà của chúng ta, ngực em liền căng đầy nhưng không đau, rất ngọt ngào, trước nay chưa từng có a. Em rõ ràng không muốn khóc a, em không biết, anh không cần phải xin lỗi em…”
Tư Đồ Khắc Tai nghĩ lại lời nói của Sở Mộ Hân, cuối cùng hắn hiểu ra ý nghĩa trong lời nói ấy. Lông mày vốn nhíu chặt liền giãn ra, Tư Đồ Khắc Tai nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đẫm mưa của Sở Mộ Hân, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ôn nhu nhìn cậu.
“Không sao, tôi hiểu, tôi hiểu em nói gì. Không quan trọng.”
Nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ngấn nước của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai hiểu rõ, tiểu gia hỏa của hắn vì xúc động mà khóc. Có lẽ cậu chưa từng trải qua cảm giác này nên mới luống cuống như vậy, thật đáng yêu. Mà biểu hiện này cũng chứng tỏ, hắn có được lần cảm động đầu tiên của vật nhỏ. Suy nghĩ một chút, Tư Đồ Khắc Tai thỏa mãn nở nụ cười.
Sở Mộ Hân tùy ý để Tư Đồ Khắc Tai hôn lên mặt mình. Mỗi lần hắn hôn xuống, nước mắt cậu lại rơi càng nhiều, muốn kháng cự lại bị đôi tay mạnh mẽ của Tư Đồ Khắc Tai ôm chặt hơn.
“Ngoan, tôi rất vui, Hân. Em vì tôi mà rơi nước mắt. Tôi thật sự rất vui”
Sở Mộ Hân còn đang tỉnh tỉnh mê mê, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy dấu nghi hoặc ngẩng lên. Nghe thấy Tư Đồ Khắc Tai vui vẻ nói, môi không tự chủ nở nụ cười.
“Ừm…Em khóc làm Tai vui, vậy sau này em sẽ thường khóc cho anh xem…”
“Gì? Không phải, tôi không có ý nói thế…”
“Hahahaha…haha……”
Nghe vật nhỏ nói vậy, Tư Đồ Khắc Tai xém xỉu, vội vàng giải thích. Ngoài cửa truyền đến một trận cười điên cuồng. Tư Đồ Khắc Tai nhướng mày trừng Lãnh Tường Vân ngoài cửa.
“Cậu không muốn sống hả, Lãnh Tường Vân?”
Lãnh Tường Vân cười đến chảy nước mắt, vì muốn bày tỏ thành ý của mình, hắn cố sức nín cười nhưng thân thể không nhịn được mà co lại. Sở Mộ Hân lo lắng nhìn y.
“Tai, anh ta có khỏe không? Nhìn anh ta đang rất khó chịu…”
“Đừng để ý đến cậu ta, tất cả đồ đều mang rồi sao?”
Sở Mộ Hân gật đầu nhưng vẫn còn lo lắng nhìn Lãnh Tường Vân một cái. Nhìn thấy y vẫn còn khó chịu liền nhân lúc Tư Đồ Khắc Tai giúp cậu kiểm tra đồ đạc nhanh chân chạy đến bên cạnh Lãnh Tường Vân, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y.
“….Anh khó chịu sao? Em giúp anh vỗ lưng một chút xem có khá hơn không?”
Lãnh Tường Vân dù vẫn còn muốn cười nhưng nhìn thấy hành động chân thành của Sở Mộ Hân liền cảm động.
“Cám ơn, Mộ Hân, tôi khá hơn nhiều rồi.”
“Buông tay của cậu ra!”
Lãnh Tường Vân đang cầm bàn tay nhỏ bé của Sở Mộ Hân thì bị Tư Đồ Khắc Tai bắt tại trận, y liền khẩn trương buông tay. Tư Đồ Khắc Tai lạnh lùng nhìn y, Lãnh Tường Vân cảm giác một trận rét lạnh xông thẳng lên não.
“Ách, tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi? Hành lí cũng sắp xếp xong rồi, để tôi đem xe tới!”
Lãnh Tường Vân vội vàng né Tư Đồ Khắc Tai, chỉ sợ chậm một giây sẽ bị hắn ném ra ngoài cửa sổ. Hắn còn trẻ a, hắn chưa muốn còn trẻ mà đã sớm liệt!
Hừ! Coi như cậu thức thời!
Tư Đồ Khắc Tai cầm tay Sở Mộ Hân, một lần nữa kiểm tra lại đồ đạc. Lúc này, hai người mới ra ngoài.
“Em sau này sẽ không trở lại đây nữa đúng không?”
Lời nói của Sở Mộ Hân mang theo một chút không muốn, Tư Đồ Khắc Tai sờ sờ đầu tiểu gia hỏa này.
“Em muốn trở lại thăm nó một chút thì dĩ nhiên là được, nhưng phải có tôi cùng đi với em.”
Nhìn tiểu gia hỏa cười, Tư Đồ Khắc Tai cưng chiều ấn xuống một nụ hôn lên má cậu.