Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Công tử, van vầu người xin đừng a! - Trong đám người, một thanh âm mềm mềm yếu yếu mang theo khóc nức nở nói.
- Cái gì mà xin đừng? Được bản công tử coi trọng là phúc khí của ngươi, cho ngươi làm nha hoàn ấm giường ngươi còn thấy ủy khuất phải không! - Nha hoàn ấm giường tức là ban ngày làm việc, buổi tối phải theo ngủ cùng chủ nhân, ngay cả thiếp cũng không bằng.
- Công tử xin người thương xót đi! Phụ thân ta còn chưa có chôn đâu!
- Bản công tử gọi hai người tùy tiện tìm một chỗ đem chôn không phải là được rồi sao? Đi mau! - Nói xong, lôi kéo nữ tử muốn đi, trong đám người xem diễn không phải là ít, nhưng chỉ là không ai dám đứng ra nói lời công đạo.
Đám người Dạ Mị vừa vặn đi qua nơi này, vừa nghe đoạn nói chuyện, Dạ Mị chỉ biết chính mình sợ là gặp phải tiết mục cũ bán mình táng phụ sau đó bị công tử có tiền coi trong mạnh mẽ cướp đoạt, hơn nữa tướng mạo của vị công tử này nhất định là rất kinh sợ, nếu không sao lại có người liều mạng khóc kêu như vậy?
Dạ Mị chen vào đám người nhìn xem, quả nhiên! Bộ dạng vị công tử kia là tai to mặt lớn, ngũ quan (miệng, mũi, mắt, tai, lông mày nói chung là cả gương mặt) đầy mỡ chen thành một đống, còn cả nguyên cái bụng to núc ních, rất giống anh em của Trư Bát Giới! Mà tên nữ tử kia đâu, dáng người cũng coi như có hứng thú, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, nước mắt không ngừng lăn dài xuống theo hai má, thật là có chút cảm giác lê hoa mang vũ! (mưa rơi xuống trên cành lê hoa)
Nguyên bản Dạ Mị không muốn xen vào chuyện của người khác, cho tới bây giờ nàng cũng không phải là người tràn đầy tình thương, nhưng là thời điểm nghe được cái công tử đầu heo kia muốn đem cha nàng kia tuỳ tiện tìm một chỗ chôn, nàng liền nhịn không được, nàng đoán đại khái người này là muốn trực tiếp đem người quăng ra bãi tha ma đi! Người chết lớn nhất cũng không biết sao? Cho dù lúc sống có ác độc bao nhiêu, một khi đã chết cũng phải được hưởng quyền lợi con cháu lo tang, huống chi đây vẫn là một lão nhân bình thường.
- Uy, đưa tiền đây! - Dạ Mị đối với Hiên Viên Thương vẫn che chở bên người nàng vươn tay nói.
- Đòi tiền làm chi? Ngươi muốn giúp nàng kia? - Kì lạ, nữ nhân này khi nào lại có ngày bộc phát thiện tâm rồi?
- Ân, đưa đây! - Dạ Mị đương nhiên biết ánh mắt quái dị kia của Hiên Viên Thương là có ý tứ gì, chẳng qua là mặc kệ thôi.
Hiên Viên Thương cũng không lại hỏi nhiều, trực tiếp quăng tờ ngân phiếu một ngàn lượng cho nàng , không phải hắn hào phóng, mà là ra khỏi cửa tất cả bạc vụn đều do tuỳ tùng mang theo, nhưng là lần này trừ bỏ ám vệ ở ngoài hắn là một người cũng không mang.
Dạ Mị tiếp nhận ngân phiếu tuỳ ý liếc nhìn một cái rồi đưa về phía nàng kia, này cũng không phải nàng phá sản, mà là nàng căn bản không biết giá trị bạc, chỉ là cảm thấy từ trên tay Hiên Viên Thương cầm đi ra hẳn là sẽ không ít đi?
- Ngân phiếu này cho ngươi, cầm rồi đem cha ngươi an táng đi. - Đối với người không liên quan, tới bây giờ Dạ Mị vẫn là lạnh nhạt.
Nữ tử kinh ngạc nhìn về phía Dạ Mị, sau đó ngơ ngác tiếp nhận ngân phiếu trên tay nàng, công tử đầu heo ở một bên thấy có người phá hư chuyện tốt của hắn, quay đầu đã nghĩ mở miệng mắng to, lại trong nháy mắt nhìn đến Dạ Mị liền mê dại!
- Đẹp, thật sự là quá đẹp! Bộ dạng vị công tử ngươi còn hoàn mỹ hơn so với vị mỹ nhân này, không bằng ngươi theo bản công tử hồi phủ đi! - Hai mắt công tử đầu heo biến thành trái tim hồng, khoé miệng ẩn ẩn còn có chất lỏng khả nghi, một móng heo thế nhưng hướng khuôn mặt Dạ Mị sờ soạn đi. Lại ngay một giây sau kêu thảm một tiếng cả người bay ra ngoài.
Nguyên lai, tại một khắc móng heo hướng về Dạ Mị, bốn đạo khí kình đồng thời đánh trúng vị công tử đầu heo kia! Trong đó một đạo tự nhiên là Dạ Mị đánh ra, nàng làm sao có thể cho phép người đáng khinh như vậy chạm vào nàng, không trực tiếp giết chết đã xem như nhân từ, kia còn không phải hôm nay tâm tình tốt không muốn chọc phiền toái sao! Còn ba đạo khác trừ bỏ nhất kích tràn ngập tức giận của Hiên Viên Thương dĩ nhiên là hai người Nam Cung Ly và Phàm Trần đánh ra, Dạ Mị nghi hoặc nhìn hai người kia một cái, một cái gặp mặt qua vài lần nhưng vẫn cãi nhau nam nhân táo bạo, còn có một cái là nam nhân băng sơn căn bản là không có gì cùng xuất hiện! Hai người bọn họ thế nhưng sẽ ra tay vì chính mình?
Đối diện ánh mắt tràn ngập nghi vấn của Dạ Mị, Nam Cung Ly trả lại một nụ cười tràn ngập mị hoặc và cộng thêm mị nhãn điện lực mười phần, làm Dạ Mị nhìn ác hàn. Mà Phàm Trần vẫn duy trì gương mặt băng sơn ngàn năm không biến kia thản nhiên liếc mắt nhìn Dạ Mị một cái liền chuyển hướng về chỗ khác.
Dạ Mị còn không có lo lắng tiếp tục rối rắm suy nghĩ trong đầu, bên tai liền truyền đến âm thanh dường như heo bị thọc tiết của nam nhân đầu heo kia:
- Các ngươi có biết bản công tử là ai hay không? Dám động thủ với ta, ta thấy chắc là các ngươi chán sống thôi!
Dạ Mị không kiên nhẫn nhíu mày, thật là phiền toái! Bọn họ vài người đều là muốn nho nhỏ giáo huấn hắn một chút, cho nên căn bản không có hạ thủ ác độc, chỉ là tuỳ ý làm gãy mất vài căn xương cốt của hắn, bằng không sao hắn còn có thể ở chỗ này cãi lộn?
- Nga, kia ngươi nói một chút ngươi rốt cục là ai? - Dạ Mị nhíu mày thản nhiên hỏi.
- hừ! Các ngươi nghe rõ cho bản công tử! Bản công tử chính là cậu em vợ của đương kim hoàng thượng, tỷ tỷ của ta là Như quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất!
Dạ Mị vừa nghe liền ngây ngẩn cả người. Trần Tinh Như cũng là mỹ nhân hiếm có, vì cái gì đệ đệ của nàng lớn lên lại là bộ dáng này? Chẳng lã bị đột biến gien rồi?
Mà vị Trần công tử kia gặp Dạ Mị ngây ngẩn cả người còn tưởng rằng là nàng sợ, cực kỳ cao ngạo nói:
- Thế nào? Sợ rồi? Hừ, nếu bốn người các ngươi ngoan ngoãn theo bản công tử trở về có lẽ bản công tử còn có thể lo lắng một chút tha cho các ngươi một mạng!
Nghe vậy, Dạ Mị bị tức vui vẻ. Quay đầu nhìn lại ba tên nam nhân đang xem diễn kia, không ra ngoài đoán trước, quả nhiên nhìn đến mặt bọn họ đều biến sắc. Ba người bọn họ đều là nhân trung chi long (rồng trong loài người), thói quen cao cao tại thượng, khi nào thị chịu quá vũ nhục như thế này rồi? Mặt của Hiên Viên Thương và Nam Cung Ly đều đen, mà mặt Phàm Trần tuy không biến, nhưng là hàn khí toàn thân lại phát ra nặng hơn, đều là dự triệu trước bão táp a!
Dạ Mị đi đến bên người Hiên Viên Thương trêu tức nói:
- Uy, cậu em vợ thân ái của ngươi muốn đem tất cả chúng ta đều mang trở về làm nam sủng đâu, ngươi nhìn rồi chính mình làm đi. - Được rồi, Dạ Mị thừa nhận, chính mình là cố ý chọc giận hắn! Ai kêu cái nam nhân đầu heo kia vừa nói Trần Tinh Như là phi tử Hiên Viên Thương sủng ái nhất rồi? Độ lượng của nữ nhân ở phương diện này rất nhỏ!
Hai người Nam Cung Ly và Phàm Trần nghe vậy, gương mặt bình tĩnh lại nhìn về phía Hiên Viên Thương, hiển nhiên là chờ hắn cho bọn họ một cái công đạo. Hiên Viên Thương bất đắc dĩ nhìn Dạ Mị một cái, điểm tâm tư nhỏ này của nàng hắn xem một cái liền hiểu rõ, trong lòng có chút đắc ý nhưng càng nhiều là phẫn nộ, mặt âm trầm hướng về phía bên cạnh nam nhân đầu heo kia đi đến.
Lúc này, cho dù người lại ngu ngốc cũng biết sự tình có chút không thích hợp, nam nhân đầu heo run run nhìn mặt âm trầm Hiên Viên Thương nói:
- Ngươi....ngươi muốn làm gì? Ta cảnh....cảnh cáo ngươi không được....xằng bậy!
- Hừ!
Hiên Viên Thương hừ lạnh một tiếng, rất nhanh đánh ra một đạo kình khí tại chỗ các đốt ngón tay chân của hắn, theo mỗi tiếng kêu thảm thiết thống khổ kia, cả người nam nhân đầu heo liền mềm như bông ngã xuống đất. Nguyên lai, Hiên Viên Thương kia vừa lúc xuất thủ mọi nơi đã trực tiếp dập nát xương cốt của hắn! Cái này cho dù được đến thuốc tiên trong truyền thuyết cũng khó có thể đứng lên!
- Công tử! Công tử người thế nào rồi? - Gã sai vặt bên cạnh thấy công tử của mình ngất xỉu qua, một đám khẩn trương la lớn lên. Vừa nãy không phải là bọn họ không muốn hỗ trợ, mà là bọn họ không có đường sống để nhúng tay vào, bốn người kia động thủ lưu loát nhanh chóng, làm sao là vài người bọn hắn có thể ngăn cản được. hơn nữa cho dù bọn họ có xông lên hỗ trợ đi nữa cũng chẳng qua là lại thêm vài người nằm trên mặt đất thôi!
- Cầm cái này trở về nói cho Trần Thanh Vân, đã nói mạng con trai bảo bối của hắn bản công tử trước nhớ kỹ! Cút! - Hiên Viên Thương cầm ra một cái ngọc bội trong người quăng cho bọn sai vặt Trần gia lạnh giọng nói. Bọn người đó nghe vậy đều là bộ dáng vẻ mặt thấy quỷ nâng lên công tử của chính mình bỏ chạy, người kia dám nói chuyện như vậy cùng Trần đại tướng quân thân phận tự nhiên không phải là người mà bọn họ có thể chọc được!
Đám người vây xem thấy nam tử đầu heo bị đánh chạy vui mừng nở nụ cười, nghĩ hẳn là cũng bị ức hiếp đã lâu nhưng giận không dám nói gì đi!
- Chúng ta đi thôi.
- Công tử xin chờ một chút! - Nữ tử bị đùa giỡn bên cạnh vội vàng ngăn cản đường đi của bốn người.
- Cô nương ngươi còn có chuyện gì? - Dạ Mị nhăn mày hỏi.
- Công tử dùng tiền mua tiểu nữ, kia tiểu nữ chính là người của công tử, mong rằng công tử nói cho biết tên phủ đệ, chờ sau khi tiểu nữ an táng phụ thân rồi đi tìm công tử!
- Không cần! Ta ra tay là xem trên mặt mũi người chết, về phần cứu ngươi, chẳng qua là thuận tiện. - Dạ Mị nói lời này tuy có chút quá đáng, nhưng cũng là sự thật. Nữ tử bi thảm trên đời cả ngàn vạn người, nàng còn không có chí lớn làm thánh mẫu cứu vớt thế giới!
Nữ tử vừa nghe, lúc này trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ, chỉ là vì điểm tính toán nhỏ nhặt trong lòng, nàng vẫn là cười nói:
- Mặc kệ thế nào, công tử dùng tiền mua tiểu nữ là sự thật, tiểu nữ tự nhiên là phải làm theo hứa hẹn đi theo bên người công tử.
- A! Ta xem ngươi cũng là người thông minh, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chính mình dựa vào một kẻ có tiền là có thể hạnh phúc vui vẻ cả đời sao? Cho dù ngươi thật sự theo một kẻ có tiền, lấy thân phận của ngươi chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một người trong phần đông tiểu thiếp của hắn đi? Cái loại ngày chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc ngươi thật sự có thể chịu đựng sao? Nữ nhân cũng không phải không có nam nhân liền sống không nổi, đừng lãng phí chính ngươi! - Sỡ dĩ hôm nay Dạ Mị đặc biệt nói nhiều như vậy với người xa lạ tất cả đều là vì nhìn trúng ánh mắt kiên định (bền vững kiên cố) của tên nữ tử kia, nếu không nàng sẽ mặc kệ không quan tâm! Nói xong, đi khỏi cũng không quay đầu lại, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt quái dị khiếp sợ của mấy người Hiên Viên Thương.
Mà tên nữ tử kia liền đứng ngốc tại chỗ, nàng thật là nhìn ra thân phận bốn người họ không phú cũng quý, hơn nữa người người tuấn mỹ phi phàm, cho nên mới có điểm tâm tư nhỏ như vậy. Nhưng là nghe Dạ Mị nó chuyện xong, lại nhìn ngân phiếu trong tay, ánh mắt ngốc lăng dần dần trở nên kiên định, nhìn bóng dáng Dạ Mị tràn ngập cảm kích.
Lúc này chỉ sợ Dạ Mị căn bản không nghĩ đến, buổi nói chuyện hôm nay thế nhưng sẽ vì Long Việt quốc sau này tạo nên một nữ cường nhân của đệ nhất thương nghiệp.
Vừa ra náo loạn như vậy, mấy người Dạ Mị cũng không có tâm tư lạị đi dạo, vì thế liền quyết định dẹp đường hồi phủ.
- Qua hai tháng nữa là tân niên, đến lúc đó sẽ có đại tái muôn hoa đua thắm khoe hồng phi thường nổi danh của Long Việt quốc ta, hai vị nếu không có việc gì sao không lưu lại cùng nhau thưởng thức rồi về nước đâu? - Hiên Viên Thương nói xong còn ý vị thâm trường (ý nghĩa sâu xa) nhìn Nam Cung Ly một cái, thấy trong mắt hắn toát ra vẻ hướng tới liền vừa lòng thu hồi tầm mắt.
- Quả nhiên vẫn là Hiên Viên huynh hiểu tại hạ nhất, sự kiện như thế tại hạ làm sao có thể bỏ qua đâu? - Người đời đều biết Nam Cung Ly này không có khác ham mê, lại duy độc thích đi về phía đám mỹ nhân, loại trường hợp muôn hoa đua thắm khoe hồng này tự nhiên hắn không chịu bỏ lỡ!
- Như vậy Phàm huynh nghĩ như thế nào đâu?
- Kiến thức một chút cũng tốt.
- Ha ha, Phàm Trần huynh rốt cục cũng thông suốt! - Nam Cung Ly nghe vậy ái muội liếc nhìn Phàm Trần một cái nói, nhưng là người ta căn bản sẽ không để ý đến hắn, ngay cả ánh mắt thản nhiên cũng không có, hắn chỉ có thể sờ sờ mũi không thú vị vọt qua một bên đường tiếp tục thưởng thức mỹ nhân.
- Tiểu thư, người đã trở lại!
- Ân, mau chuẩn bị giùm ta chút điểm ăn, đi dạo nguyên ngày ta đều sắp chết đói, gì đó bên ngoài cũng không ăn ngon như ngươi làm! - Dạ Mị nóng vội nói với Thúy Y. Vừa trở về trong cung Hiên Viên Thương liền vội vàng về xử lý tấu chương của hắn, chính nàng thì lại vội vàng đi tìm ăn trấn an bụng nàng.
- Dạ, tiểu thư chờ chút! - Thúy Y nghe vậy cười lên tiếng trả lời chạy ra ngoài.
Một lát sau, Thúy Y liền trở lại:
- Tiểu thư, đây là cháo tổ yến Thúy Y đã làm nóng, người mau ăn trước đi, chờ một chút sẽ dùng bữa tối.
Dạ Mị nghe vậy, vội vàng nói câu cám ơn liền khẩn cấp ngồi xuống ăn lên. Vừa ăn vài miệng, Dạ Mị liền cảm giác trái tim tựa hồ bị cái gì đó gặm cắn, đau đớn tan lòng nát dạ làm nàng không có sức lực bỏ rơi cái thìa (muỗng) trên tay, trên trán đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, lập tức phun một ngụm máu đen ra ngoài!
- Tiểu thư người làm sao vậy? Người đừng dọa Thúy Y a! Ô...ô... tiểu thư! - Thúy Y nước mắt lưng tròng nhìn Dạ Mị đau đến ngất xỉu trước mắt, vội vàng hô lớn - Người đâu! Thỉnh thái y! Nhanh đi thỉnh thái y! Còn có, nhanh đi bẩm báo hoàng thượng, nói với hoàng thượng hoàng hậu nương nương hộc máu té xỉu!
Nghe được tiếng la mang theo khóc nức nở của Thúy Y vài tên thái giám cung nữ đều ngây ngốc xem hết thảy trước mắt, không rõ vì cái gì một khắc trước hoàng hậu nương nương còn tốt đẹp lúc này lại hộc máu té xỉu. Phản ứng được trước hết là Hải Đường và Tiểu Thuận Tử, hai người nôn nóng liếc nhau lập tức chạy ra ngoài.
Hiên Viên Thương đang ở ngự thư phòng xử lý tấu chương vừa nghe được Hải Đường bẩm báo, tim đập chậm nữa nhịp. Đau, ở trong lòng lan tỏa ra. Khi Hiên Viên Thương lòng nóng như lửa đốt chạy tới Loan Phượng cung, lại thấy được cái bóng dáng tuyệt sắc lúc trước còn nói chuyện cười đùa cùng bản thân kia giờ lúc này sắc mặt trắng bệch chết ngất trên giường, giống như tùy thời sẽ rời khỏi chính mình, đôi mày xinh đẹp tuyệt trần còn không tự chủ được gắt gao nhăn thành một chỗ, giống như đang thừa nhận thống khổ rất lớn. Trong nháy mắt, Hiên Viên Thương cảm giác trong lòng trống rỗng, lần đầu tiên, hắn biết đến nguyên lai chính mình cũng sẽ sợ hãi. Sợ rốt cục sẽ nhìn không tới nữ nhân mạnh mẽ này cùng hắn cãi nhau, sợ rốt cục nhìn không tới khuôn mặt tươi cười long lanh sáng lạn của nàng, sợ rốt cục nghe không được nàng ôn nhu gọi hắn Thương....
- Khởi bẩm hoàng thượng, thái y tới rồi! - Âm thanh thở hổn hển của Tiểu Thuận Tử bên cạnh rốt cục đem Hiên Viên Thương đang trong suy nghĩ kéo lại.
- Thái y, mau nhìn xem đến cùng hoàng hậu là thế nào! - Hiên Viên Thương vội vàng nói với đám thái y bên cạnh, liền ngay cả cơ hội để thở dốc cũng không cho.
- Là, chúng thần tuân mệnh! - Thái y có y thuật cao nhất trong Thái Y Viện đều bị Tiểu Thuận Tử kêu lại đây, mọi người vừa nghe hoàng hậu nương nương mà hoàng thượng sủng ái nhất bị bệnh, ai còn dám chậm trễ một lát, đều cầm lên hòm thuốc bỏ chạy.
Hiên Viên Thương ngồi trên giường gắt gao cầm đôi tay lạnh như băng của Dạ Mị, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm thái y đang chuẩn đoán cho nàng, nhìn thấy sắc mặt thận trọng của các thái y sau khi thay phiên chuẩn đoán kia, hắn cảm thấy âm thanh của mình đều run run:
- Thế nào? Đến cùng là hoàng hậu bị làm sao vậy?
- Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương là trúng độc, chúng thần vô năng! - Vài tên thái y run rẩy quỳ trên mặt đất xấu hổ nói.
- Vô năng? Vô năng là có ý gì!
- Là....chính là tra không ra là độc gì, cũng không thể hốt thuốc đúng....đúng bệnh! - Nhìn đến sắc mặt Hiên Viên Thương càng phát ra âm trầm, thủ tọa Thái Y Viện Vương thái y gian nan trả lời, sợ hoàng thượng đang trong cơn giận dữ chém đầu của chính mình.