Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vương gia nếm thử xem có vừa khẩu vị với ngài không? Đây chính là thần thiếp tự mình làm, chỉ không biết có hợp với tâm ý của Vương gia hay không?” Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nói.
Đại hoàng tử nhìn Nguyệt phi giống như chim nhỏ nép vào người mình, trong lòng nam nhân có một loại cảm giác thỏa mãn cùng tự cao một chút.
“Ái phi đích thân làm, bổn hoàng tử đương nhiên phải dùng.”
Khuôn mặt Kỳ Nguyệt đỏ hồng cũng nở nụ cười, ôn nhu ngồi sang một bên.
Trong lúc đó, đại hoàng tử phi đã tiễn Vương phu nhân trở về, sau đó cũng đi thử chuỗi dây chuyền trân châu quý giá.
“Thế nào? Ả đã ăn chưa?”
Ngụy Lâm Nhi đứng ở một nơi xa xa bên kia nói: "Không, nô tỳ mới vừa đi xem, đại hoàng tử liền đem toàn bộ thức ăn ném ra ngoài.”
Đại hoàng tử phi mạnh mẽ đập trên bàn nghe một tiếng “Rầm” nói: “Hừ! Tiện nhân này giả bộ đáng thương sao? Xem ta có lột da nàng được không?”
“Thưa nương nương” Ngụy Lâm Nhi khuyên nhủ “Nương nương tốt hơn vẫn không nên đi tìm Nguyệt phi, hiện giờ đại hoàng tử vẫn đang sủng ái nương nương, ngài cũng nói đêm nay sẽ đến chỗ của nương nương. Nương nương cũng nên chuẩn bị thật tốt, chỉ ăn một bữa cơm còn sợ có thể sinh ra hài tử được sao?”
Đại hoàng tử phi gật gù: “Ngươi nói cũng có lý, ngươi cũng đem dược do mẫu thân mang tới đưa cho bổn cung, đêm nay ta nhất định dùng đến nó.”
“Nương nương thật anh minh.”
Nguyệt các
Đại hoàng tử dùng cơm cùng Kỳ Nguyệt xong, Kỳ Nguyệt cũng sai người thu dọn bàn, lại đi tới rót một chén trà bưng đến trước mặt đại hoàng tử.
“Mời ngài dùng trà.”
“Ái phi thật hữu tâm.”
Đại hoàng tử nhận lấy nếm thử một miếng, có một luồng hương thơm nhàn nhạt bay ra.
"Hả? Sao ta lại ngửi thấy một luồng hoa mai lan toả?”
Kỳ Nguyệt nghịch ngợm cười cợt: “Đây chính là loại trà hảo hạng lần trước thiếp lấy ở Từ Vân Quan về. Thần thiếp nhìn hoa mai nở thật tươi đẹp trên lăng nên cũng bái lạy Phật tổ trước, sau đó cũng lấy về rất nhiều cố ý giữ lại cho đại hoàng tử dùng.”
Đại hoàng tử uống một hơi cạn sạch, ôm lấy Kỳ Nguyệt hướng về phía giường.
Kỳ Nguyệt đỏ mặt, thực ra trong nước trà là một mùi hoa mai có chứa thúc tình dược(1). Hừ, đại hoàng tử phi, đêm nay ngươi cứ ở một mình trong phòng mà đợi hắn đi.
(1) Thứ thuốc được mô tả là sẽ tạo ảo giác khiến đối phương thích mê và không thể nào rời xa bạn
Đại hoàng tử nhìn người trên giường e thẹn, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nữ nhân này càng ngày càng mê người.
Đưa tay tự cởi y phục của chính mình, vuốt làn da xinh đẹp mịn màng của Kỳ Nguyệt, hắn chậm rãi hôn lên khắp khuôn mặt nàng.
“Đại hoàng tử, tỷ tỷ còn đang chờ ngài.”
Giọng nói trong trẻo của Kỳ Nguyệt như tề mãnh dược (2), trong nháy mắt dục hoả(3) trong lòng đại hoàng tử bị nhen nhóm, không nhịn được hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng đang lải nhải kia: “Đêm nay, bổn hoàng tử sẽ ở lại đây cùng với nàng, ngày mai sẽ đi.”
(2) Biện pháp của y học cổ truyền, trong đó có việc xông, xoa, bôi, đắp… Ngày nay còn gọi là “Dược tề liệu pháp”
(3) lòng ham muốn mạnh mẽ đối với một việc gì đó, ở đây ý muôn nói đến lòng ham muốn tình dục.
Kỳ Nguyệt e thẹn gật gù, chuẩn bị chịu đựng cơn sóng to gió lớn từ người đại hoàng tử ập xuống.
Mà bên ngoài lại là một cảnh tượng khác.
“Lâm nhi, ngươi đi xem sao đại hoàng tử vẫn chưa đến?”
Đại hoàng tử phi cẩn thận nhìn dung mạo của chính mình, chỉ là dù có trang điểm dung mạo của mình cách nào đi nữa cũng không thể làm mờ đi vết sẹo trên mặt, lòng nàng nhất thời sinh oán hận nói: “Hừ, con tiện nhân kia lại dám đối xử như thế với bản cung, ngươi xem mặt của bổn cung này.”
“Nương nương, người nên nhẫn nhịn một chút, hiện tại đại hoàng tử đang có sự hiểu lầm với nương nương, nếu nương nương không nhẫn nại một chút sẽ làm hỏng đại sự. Phu nhân cũng nói rồi, hiện tại lão gia cũng đang kiên quyết lắm, nếu lão gia có ý muốn chống đỡ cho Nguyệt phi thì e rằng địa vị của nương nương cũng khó giữ được.”
Nghe vậy, đại hoàng tử phi hung tợn cắn môi.
“Ta biết điều này, ngươi yên tâm, chỉ cần trong bụng ta mang thai hài tử, tiểu tiện nhân kia cũng chỉ càn rỡ không bao lâu.”
Ngụy Lâm Nhi gật gù.
“Trời cũng sắp tối rồi, ngươi mau đi xem, sao đại hoàng tử còn chưa tới?"
“Dạ, được, nô tỳ đi vậy."
“Nương nương, lão nô có chuyện cầu kiến.” Giọng nói của quản gia bên ngoài vang lên.
“Cho hắn vào.”
Quản gia với gương mặt khắc khổ bước vào nói: “Nô tài bái kiến nương nương!”“Quản gia, đại hoàng tử sai ngươi tới sao? Sợi dây chuyền này, bổn cung rất yêu thích, Lâm Nhi hãy ban thưởng cho quản gia.”
“Không dám, không dám.” Quản gia cũng nhanh chóng lắc tay nói.
“Vậy đại hoàng tử đâu? Đại hoàng tử nói đêm nay sẽ ghé qua bổn cung mà tại sao không đến?"
“Việc này…” Quản gia khó khăn nói: “ Tâu nương nương, đại hoàng tử nói, ngày hôm nay do thân thể Nguyệt phi nương nương không thoải mái nên sẽ không đến chỗ của nương nương. Ngài ấy sai ta đến bẩm báo rằng nương nương nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nàng vốn vẫn còn đang sờ sợi dây chuyền trên tay bỗng sững sờ, trong thoáng chốc nỗi tức giận lấp đầy khuôn mặt nàng.
“Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Quản gia cũng mau mau quỳ trên mặt đất nói: “Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận, đại hoàng tử nói thân thể Nguyệt phi nương nương không tốt lắm nên ngày hôm nay ngài ấy sẽ ở lại đó chăm sóc nàng.”
Ngụy Lâm Nhi lặng lẽ đụng một cái vào cánh tay của đại hoàng tử phi ra hiệu, cũng ngầm liếc mắt nhìn quản gia. Người quản gia này chính là người bên cạnh đại hoàng tử, nếu đắc tội với hắn, e rằng chính mình cũng không tốt.
Nét tức giận trên khuôn mặt đại hoàng tử phi cũng hơi chùng xuống: “Ngươi đứng lên đi, chỉ là bổn cung sốt ruột, lo lắng muội muội không thoải mái sẽ truyền nhiễm cho đại hoàng tử cũng không tốt. Ngươi lui xuống trước đi.”
Sau lưng quản gia chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, cũng nhanh chóng nói câu xin cáo lui liền lui ra ngoài.
“Nương nương, xin người bớt giận.”
Làm sao Nguỵ Lâm Nhi lại không biết tính khí của chủ nhà mình, nàng chính là nha đầu thân cận bản lãnh lớn bên cạnh phu nhân nhưng cuối cùng lại bị đưa tới làm quân sư nghĩ kế sách cho đại hoàng tử phi. Lại nói, đại hoàng tử phi này quá ngang ngạnh lại không để nàng sống yên ổn ngày nào.
“Đi thôi, chúng ta mau đến xem ả kia đã dùng thủ đoạn gì để quyến rũ đại hoàng tử khiến hắn quên trời quên đất mà chấp nhận ở lại nơi đó.” Đại hoàng tử phi khó chịu nói.
Ngụy Lâm Nhi thở dài liền biết không khuyên nổi nàng, lòng ghen tỵ của nữ nhân thực sự rất đáng sợ.
Đại hoàng tử phi mang người đến với khí thế cuồn cuộn mãnh liệt rời khỏi Vương Nguyệt các nhưng mới vừa đi tới hoa viên liền không biết bị cái gì đánh vào mặt mình.
“A!”
“Bảo vệ hoàng phi!”
Ngụy Lâm Nhi cũng mau mau che chở đại hoàng tử phi.
“Nương nương, người có sao không?”
Ngụy Lâm Nhi sốt ruột nhìn khuôn mặt của đại hoàng tử phi, phát hiện trên mặt nàng không có gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng không có chuyện gì, ta luôn có cảm giác là lạ, thật giống như có cái gì đánh ta một cái.”
“Nhưng nương nương, trên mặt người cũng không có gì."
Ngụy Lâm Nhi cầm đèn giơ lên trước mặt đại hoàng tử phi, đúng là trên mặt nàng cũng có gì khác thường.
“Quên đi thôi, có khả năng là bổn cung đã qúa đa nghi rồi.” Tĩnh Nguyệt vung tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục đi theo.
Mà ở trên cây, U Nhược giống như u linh dị dạng (âm hồn bất tán) nằm ôm thân cây, nhìn toàn bộ đồ vật trên tay mình đã chạy sượt qua trên khuôn mặt của đại hoàng tử phi thì cảm thấy rất hài lòng. Cuối cùng, nàng xoay người nhảy vào bóng tối.
Nguyệt các
Trong phòng truyền đến âm thanh XXOO, nha hoàn đứng bên ngoài mặt không đỏ tim không đập bảo vệ. Âm thanh này kéo dài rất lâu mà hai người bên trong lại cũng không biết mệt. Lại nói, các nàng chính là nha hoàn của thiếp thân Vương gia nên bị đưa vào đây phục vụ người phi tử này, dù muốn hay không các nàng cũng không thể làm gì khác được. Tuy rằng người phi tử này được Vương gia sủng ái nhưng rốt cuộc cũng chỉ là thứ nữ.
“Vương Phi giá lâm!”
Nha hoàn cũng mau mau quỳ trên mặt đất hành lễ: “Bái kiến Vương Phi.”
“Vương gia đâu?”
Sắc mặt của đại hoàng tử phi cũng khó nhìn.
Nha hoàn mới vừa muốn nói chuyện thì bên trong lại truyền đến một âm thanh yêu kiều tiếp theo như để trả lời câu hỏi của nàng. Sắc mặt của đại hoàng tử phi vốn đã đen mà hiện giờ lại càng đen thêm rất nhiều.
“Bẩm nương nương, mời ngài trở về đi thôi, e rằng đêm nay Vương gia cũng không thể đến chỗ của người được.”
Lúc này sắc mặt của đại hoàng tử phi trở nên dữ tợn, giơ tay tát một cái vào mặt người nha hoàn.
“Ngươi tính là thứ gì mà dám ăn nói hàm hồ với ta như vậy? Bất quá cũng chỉ là một con chó trong phủ đại hoàng tử chúng ta thôi, lại dám nói với ta những lời như thế. Lâm Nhi lại đây.”
Ngụy Lâm Nhi thở dài, biết rằng đại hoàng tử phi lại muốn trút cơn giận lên đầu người nha hoàn này đây mà.
“Đại hoàng tử phi, nàng ta là người của đại hoàng tử đấy.” Ngụy Lâm Nhi nhỏ giọng nói.
Người nha hoàn đang quỳ trên mặt đất đắc ý nhìn đại hoàng tử phi, nàng đúng là người của đại hoàng tử, không phải chỉ là một nha hoàn bình thường mà chính là một nha hoàn làm ấm giường cho đại hoàng tử. Dù đại hoàng tử phi nhìn nàng không hợp mắt nhưng cũng đều phải cho nàng mặt mũi, bằng không cũng coi như không xem đại hoàng tử ra gì.
“Thì sao? Ngươi và ta đều không thể dạy dỗ ả?”