Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
  3. Chương 1: Cứu vị nhân huynh (1)
Trước /244 Sau

Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 1: Cứu vị nhân huynh (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tô Mặc Nhi là bị một trận mưa tưới tỉnh.

Hai tròng mắt mông lung, bàn tay nhỏ bé theo bản năng hướng bên cạnh đỡ đi, cũng không ngờ vồ hụt một cái, trực tiếp từ ba thước trên cây cao ngã xuống.

Cảm thấy lập tức cả kinh, tinh thần thanh tỉnh vài phần, khó khăn điều chỉnh lại tư thế, liền trực tiếp rớt xuống mặt đất. Hoàn hảo, cuối cùng không có bị thương nặng.

Nếu không nàng liền thật sự phải chết ở chỗ này rồi.

Chỉ là bây giờ nàng, cũng tương đối chật vật.

Tóc tơ trước trán dán thật chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt, một đôi mắt đẹp như mang theo hơi nước, hiện ra khói sương mù, cánh môi nhưng mang theo sắc đỏ, sa y vốn là trắng thuần, lúc này toàn bộ cũng lây dính nước bùn.

Cả người thoạt nhìn, tựa như hồn oán quỷ Diêm la điện sách.

Lúc này oán quỷ này, còn quỳ rạp trên mặt đất.

Mặc dù khống chế được tư thế, không đến mức xảy ra nội thương gì, nhưng dù sao nàng cũng từ địa phương ba thước té xuống, trình độ thảm thiết cũng có thể nghĩ tới.

Tô Mặc Nhi dừng thật lâu, mới dị thường thong thả đứng lên.

Tìm một gốc cây cành lá tương đối sum xuê gần đó, tạm thời tránh né trận mưa này.

Nàng đi tới bên trong nơi này đã hai ngày rồi, lại thủy chung tìm không ra đường đi trong một mảnh rừng cây tràn đầy sương mù này, nàng đã chưa từng thấy mặt trời, càng không thể nhìn thấy người khác rồi.

Nơi này giống như là hàng năm tràn đầy sương mù, cây cối có cành lá có thể dài ra như loại này thật sự là ít lại càng ít.

Duy nhất may mắn chính là, sương mù nơi này không có độc.

Hơn nữa cách địa phương nàng nghỉ ngơi đó không xa, có một cái đầm nhỏ. Cho nên việc không có bất kỳ thức ăn để đầy bụng, nhưng thân thể nàng vẫn còn chút khí lực.

Một lát sau, rốt cục mưa to cũng có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Tô Mặc Nhi cũng không hề tránh né, trực tiếp đi về hướng đầm nhỏ kia, cũng làm cho nước mưa thuận tiện cọ rửa bẩn ô trên người nàng.

Lấy nước uống, nàng liền một khắc cũng không dừng lại, hướng về chỗ rừng sâu đi đến.

Phải rời khỏi địa phương quỷ quái này, chỉ có thể dựa vào chính nàng.

Mỗi một khoảng cách đi, nàng liền ở trên một thân cây dùng tảng đá mà khắc ký hiệu lên.

Nhưng dần dần, nàng phát hiện, mặc kệ nàng quấn như thế nào, cuối cùng vẫn còn trở lại nơi đầm nhỏ này.

Tình huống như thế, nàng chưa bao giờ gặp.

Một ngày trước nàng còn ở trong rừng cây, mới tới nơi đầm nhỏ này, vốn tưởng rằng nghỉ ngơi một chút, tiếp theo liền tìm ra đường đi, hiện giờ ở cái tình huống này như thế nào?

Tô Mặc Nhi lại đi về phía trước một chút, sau lại tìm kiếm ở xung quanh cây cối ký hiệu mà lúc trước nàng lưu lại.

Lại quỷ dị, một chỗ ký hiệu đều không tìm ra được.

Chẳng lẽ đó cũng không phải chỗ tiểu đầm lúc trước nàng uống nước?

Dọc bờ đầm còn lưu lại một mảnh vải vụn trên váy áo, đó là nàng vừa mới kéo xuống lau mặt, tiện tay ném xuống đó!

Tô Mặc Nhi vẫn trấn an lòng mình, trong đầu nghĩ tới vô thần luận* nàng học từ tiểu học...

[*Vô thần luận: chủ nghĩa vô thần, muốn tìm hiểu rõ rang, xin tra gg ca ca]

Sau đó, lần nữa thử dò xét cầm lấy tảng đá bén nhọn trong tay, hướng lên trên cành cây một cây vạch tới, giống như ký hiệu lúc trước nàng lưu lại.

Nàng nhìn chằm chằm ký hiệu kia, một hồi lâu cũng không thấy ký hiệu biến mất, liền ngay cả độ sâu một chút cũng chưa từng giảm nhạt.

Rốt cục, Tô Mặc Nhi khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ hướng về ở bên trong chỗ sâu lần nữa đi.

Mà sau lúc nàng xoay người rời đi, ký hiệu mới nàng dùng hết sức lưu lại, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, thân cây trong khoảng cách khôi phục thành trạng thái như cũ.

Tô Mặc Nhi vẫn tựa như trước, vừa đi vừa làm ký hiệu.

Mà những thứ ký hiệu kia, cũng sẽ nháy mắt biến mất sau khi nàng xoay người.

Lần này thời gian đi so với mấy lần trước dài hơn một chút, cũng không có quay trở lại chỗ tiểu đầm đó, Tô Mặc Nhi trong lòng hy vọng sâu hơn.

Chỉ là, lại đi về trước vài bước, đột nhiên Tô Mặc Nhi bị một vật nặng từ trên trời giáng xuống trực tiếp vừa vặn đập vào người.

"..."

Vật nặng ở trên lưng nàng giật giật, Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì cảm nhận được một cỗ dòng nước ấm đang từ từ thấm ướt phía sau lưng của nàng.

Vật nặng này, sơ lược là một người

Quảng cáo
Trước /244 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Copyright © 2022 - MTruyện.net