Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Xem ra gần đây ngươi cũng tiến bộ không ít, coi như cũng không phụ lòng ngàn tuổi ngươi sống này." Nam nhân hơi thở dài nói.
"..." Thiên Chi nhất thời im lặng.
Nam nhân tóc trắng trầm ngâm một hồi lâu, hỏi, "Chuyện Mặc Nhi trúng độc ngươi cũng đã biết?"
"Trúng độc?" Thiên Chi kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không thể tin được, "Chủ nhân trúng độc? Khi nào chứ?"
"Đoán chừng vào mấy ngày trước."
Lông mày Thiên Chi nhảy dựng lên, đột nhiên trong lòng dâng lên vài phần dự cảm xấu, "Mấy ngày nay chủ nhân luôn ở cùng với ta, nếu nói khi nào có thể trúng độc, cũng chỉ có... Một lần mê hương kia..."
Những ngày qua hắn luôn đi theo bên cạnh Tô Mặc Nhi, nếu như thật sự có người muốn hạ độc hại nàng, không thể nào mà hắn một chút gì cũng không phát hiện ra.
Ngoại trừ một đêm kia, có người lẻn vào quán trọ dùng mê hương với nàng, tuy lúc ấy hắn dùng pháp thuật khiến cho Tô Mặc Nhi mê mang đi, vừa suy nghĩ ẩn ý của hành động này.
Nhưng những chuyện xảy ra vào hôm nay, không thể không khiến hắn hoài nghi, mê hương kia chắc chắn có chứa đựng huyền cơ!
Người núp phía sau màn kia, chỉ sợ là đã sớm tính kế hết bọn họ...
Nam nhân tóc trắng kia cũng đoán được vài phần, bây giờ hắn còn không thể tìm ra cách chữa trị cho Tô Mặc Nhi, chỉ có thể xác định chính là, độc trên người nàng, không phải là vật phàm trần có thể có...
"Chủ nhân nàng... Trúng độc gì?" Thiên Chi có chút lo lắng hỏi.
"Dược Bạch Dạ Mạn Đà (đêm trắng xinh đẹp)." Vẻ mặt nam nhân ngưng trọng lại.
"Cái gì?" Thiên Chi "nhảy dựng" đứng lên từ trên ghế, không dám tin trừng to mắt, "Tại sao có thể như vậy?"
Loại độc này chỉ có ở thiên giới mới có, chủ tử nàng làm sao lại có thể trúng loại độc này chứ?
"Làm sao mà ngươi lại đi chung với Mặc Nhi đến quán rượu?" Nam nhân nhớ tới một vấn đề mấu chốt.
Mặc dù hắn sớm dự đoán là Mặc Nhi và Phong Đạc sẽ gặp nhau ở quán rượu, nhưng theo thời gian lại hoàn toàn không đúng.
Thời gian bọn họ gặp nhau so với cả dự đoán sớm ba ngày!
Thiên Chi nhíu lại mi suy nghĩ hồi lâu, "Ta và chủ tử ở một quán trà ven đường ngồi, nghe thấy lão bản quán trà và Tần lão bản quán rượu nói về 'Thiên Lý Phiêu Hương', ta muốn trở về tới thăm ngươi, cho nên mới kéo chủ tử đi đến quán rượu, nhưng không nghĩ rằng vậy mà thật sự đụng phải tiểu tử kia."
Nam nhân tóc trắng nghe vậy, sắc mặt có chút trầm xuống, chậm rãi nói, "Xem ra, người mà người nọ muốn nhằm vào cũng không phải là Mặc Nhi, mà chính là Phong Đạc!"
"Hắn?" Người trúng độc rõ ràng là chủ nhân, tại sao lại nói người nọ nhằm vào Phong Đạc chứ?
"Người nọ nắm chắc thời gian vô cùng chuẩn, đầu tiên là dụ Phong Đạc đi mua rượu, rồi tiếp đó hạ độc Mặc Nhi, sau này lại thuận lý thành chương dẫn các ngươi tới quán rượu, chính là vì vào một giây Tô Mặc Nhi nhìn thấy Phong Đạc kia, lại bị độc phát mà bỏ mình ngay trước mặt Phong Đạc!"
"Gặp lại tức là vĩnh biệt, người nọ dụng tâm, thật đúng là hiểm ác!" Trong con mắt nam nhân lóe qua một tia tàn khốc.
"... Khoảng cách độc phát, chỉ còn mấy ngày?" Thần sắc Thiên Chi ảm đạm hỏi.
"Ba ngày." Nói đến đây, giọng nói của nam nhân bình tĩnh lại, không mang theo một tia cảm xúc.
"..." Thiên Chi sững sờ tiêu hóa tin tức này.
Chỉ còn ba ngày thôi?
"Sư phụ, ngươi nhất định có cách cứu chủ nhân có đúng hay không?"
"Khó nha." Nam nhân ngầm thở dài.
Mặc dù biết số mệnh của nàng tất phải có một đạo kiếp nạn, nhưng kết quả cuối cùng, hắn làm sao cũng không biết trước được. Điều này cũng khiến cho hắn lo lắng.
"Chỉ tiếc nội đan của nàng đã bị phá vỡ vào ngàn năm trước rồi, nếu không phải vậy..."
"Chỉ là nội đan mà thôi, trên đời này, chỉ sợ là không có người nào có nội đan thích hợp hơn so với ta." Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm của nữ tử.
Sắc mặt nam nhân tóc trắng thay đổi không ngừng, nhìn xem người nọ từ từ đi vào gian phòng, bất đắc dĩ nói, "Sư muội, ngươi đã nghe thấy được."
"Ân."