Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tử SắcY
Phong Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, "Là có người mật báo cho bọn họ!"
Phong Đạc chỉ lạnh lùng cười một tiếng, chẳng nói đúng hay sai.
"Người nọ thật sự rất đáng giận!" Phong Kỳ nói.
"Xem ra, trong chốc lát quốc sư đi ra, còn phải làm phiền hắn đi xem Tuyết Ngao một chút rồi!" Sắc mặt Phong Đạc hơi trầm xuống, chuyện này, hắn tuyệt đối tra ra từng manh mối!
"Tam ca, Tam tẩu đến cùng là bởi vì cái gì mới có thể..."
"Độc." Phong Đạc nhẹ nhàng nói, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta khó có thể nhìn thấu.
Phong Kỳ cau lại lông mày xinh đẹp, trăm mối như tơ vò, "Tam tẩu không phải là bị Tuyết Ngao làm bị thương sao, thế nào lại trúng độc? Trong phủ ta có thị vệ cũng đã từng bị Tuyết Ngao làm bị thương, cũng không thấy hắn trúng độc gì nha."
"Bản vương cũng còn chưa rõ ràng lắm, quốc sư chỉ lược sơ ra. Nhưng mà, Tiểu Thất, chuyện Tô Mặc Nhi thân trúng kịch độc, tuyệt không thể nói cho bất cứ kẻ nào, nhất là nàng!" Phong Đạc nhắc nhở.
"Ta biết rõ." Phong Kỳ gật đầu nhẹ.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt quốc sư mệt mỏi từ trong phòng đi ra.
Phong Kỳ nóng lòng hỏi hắn, "Tam tẩu như thế nào rồi?"
"Vương phi đã không còn đáng ngại gì nữa." Sắc mặt quốc sư vẫn bình tĩnh như cũ.
Phong Đạc biết rõ quốc sư nói Tô Mặc Nhi chỉ là tạm thời không có việc gì, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, yên lòng."Đa tạ quốc sư."
"Vương gia khách khí." Quốc sư nhàn nhạt trả lời, "Nếu như không có chuyện gì khác, vậy thần trước hết hồi phủ."
"Quốc sư không cần đi vội vã. Quốc sư đã mệt nhọc dài như vậy, kính xin tới phòng khách nghỉ ngơi trước, bản vương còn có một chuyện, cần quốc sư hỗ trợ."
"Không cần nghỉ ngơi, vương gia chính là muốn hỏi chuyện vì sao Tuyết Nga nổi điên?" Quốc sư nói thẳng.
"Quốc sư quả nhiên liệu sự như thần." Phong Đạc cười khẽ, chấp nhận lời quốc sư nói.
"Thời điểm mới trị liệu cho vương phi, thần đã biết độc trên người Tuyết Ngao là từ đâu đến rồi."
"A?" Phong Đạc có chút kinh ngạc, sau đó lập tức yêu cầu quốc sư ngồi xuống, từ từ nói chuyện.
Quốc sư nói, "Độc trong người vương phi, tên là mỉm cười. Loại độc này khi phát tác lòng sẽ thống khổ như đao cắt, rất nhiều người đều giữ nụ cười trên mặt mà chết đi, vì vậy mới được gọi là mỉm cười."
"Lúc trước bản vương nghe quốc sư nói, độc trên người vương phi là vì độc của Tuyết Ngao cùng với thuốc cầm máu dung hợp với nhau mới sinh ra độc, chẳng lẽ loại độc này chỉ có thể hạ ở tình huống như vậy mới có thể sinh ra sao?" Phong Đạc có chút nghi ngờ hỏi
Quốc sư gật gật đầu, giải thích nói, "Dược vật tương sinh tương khắc, sinh ra độc, cũng không kỳ lạ khó thấy."
"Vậy thì tại sao Tuyết Ngao lại đột nhiên nổi điên?" Phong Kỳ rất quý Tuyết Ngao, nghe quốc sư nói mỉm cười lợi hại như vậy, cảm thấy có chút lo lắng cho Tuyết Ngao.
"Mỉm cười này có một cách dùng." Quốc sư không nhanh không chậm thay hắn giải thích nghi hoặc.
Phong Đạc lại đột nhiên lên tiếng, chắc chắc nói, "Chính là mê, huyễn, dược? Mỉm cười nếu đã tương khắc với thuốc cầm máu, biến thành độc, vậy có phải hay không cũng có thể kết hợp với dược khác mà sinh ra mê, huyễn, dược?"
"Vương gia thông tuệ hơn người, có thể nghĩ tới những thứ này thật sự là làm cho vi thần bội phục. Theo lời Vương gia, đúng là thần phải nói." Quốc sư lắng nghe, tiếp tục nói, "Có thể mỉm cười sinh ra mê, huyễn, dược không phải là thứ gì khác, chính là gốc cây hợp hoan trong nội viện kia!"
Phong Kỳ trợn to hai mắt, không thể tin lần nữa, "Cây hợp hoan?"
"Là." Quốc sư đạo.
Phong Đạc cũng có chút kinh ngạc, khóe môi lạnh lùng lập tức cong lên, "Xem ra người nọ đã chuẩn bị thập toàn rồi! Nếu đã dám ở trong vương phủ bản vương ngầm mưu, vậy thì cũng đừng trách bản vương không khách khí!"
"Vương gia còn nhớ nha hoàn vừa mới nãy thần đã hỏi?" Quốc sư đột nhiên hỏi hắn.
Sắc mặt Phong Đạc trong nháy mắt âm trầm lại, vào lúc này quốc sư hỏi đến chuyện này, rất rõ ràng là muốn ám hiệu cho hắn, trên người Nguyệt Bích dẫn theo độc!