Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tử SắcY
Tô Mặc Nhi yên tĩnh nằm lỳ ở trên giường, miệng vết thương sau lưng đã không còn chảy máu nữa, hô hấp đều đều, không yếu ớt giống như lúc trước nữa, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất yếu ớt.
Trái tim Phong Đạc từ trong lơ lửng trầm tĩnh lại, ngồi ở bên giường Tô Mặc Nhi, lặng im một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói, "Nếu đã đã tỉnh thì không cần giả bộ."
Lông mi Tô Mặc Nhi rung động hai cái, thầm nói quả nhiên không thể gạt được hắn, chậm rãi mở mắt.
"Chúng ta nói ngươi đều nghe thấy c?" Ý tứ Phong Đạc hàm xúc không rõ hỏi.
Tô Mặc Nhi giật mình, không biết trả lời như thế nào. Nàng xác thực cũng nghe được hết rồi.
Hai gian phòng chỉ cách một đạo bình phong, thanh âm bọn họ nói cũng không đè thấp, nàng đương nhiên là có thể nghe được, chỉ là nàng không xác định được Phong Đạc hỏi chuyện này đến cùng là trách nàng hay là không trách nàng...
"Yên tâm, nếu tính nghe được cũng không liên quan gì" Phong Đạc thản nhiên nói, " bản vương chỉ muốn biết rõ, ngươi nghe được bao nhiêu, lại nghe được cái gì?"
"Ngươi muốn cho ta nghe được cái gì?" Tô Mặc Nhi suy yếu cười cười.
Vừa mới vượt qua sốt cao, miệng vết thương sau lưng còn chưa che nàng vừa kéo đã đau rồi, nàng chỉ cảm thấy mệt chết đi, trước mắt đã mơ hồ một mảnh.
Nếu như vừa vặn Phong Đạc không nhìn thấu nàng, thì nàng đã trực tiếp ngủ mất rồi. Hiện tại hoàn toàn là do tinh thần mãnh mẽ chống lại cùng hắn nói chuyện.
Một hồi lâu không thấy Phong Đạc mở miệng, Tô Mặc Nhi có chút bất đắc dĩ, nói ra, "Từ lúc ngươi gọi Nguyệt Bích đi vào ta đã tỉnh."
Phong Đạc suy nghĩ một chút, sau khi Nguyệt Bích đi vào bọn họ cũng không có nói đến chuyện Tô Mặc Nhi bị trúng độc, vậy vốn là nàng không biết đi?
"Các ngươi thực sự hoài nghi Lâm Sơ Tuyết sao?" Tô Mặc Nhi đột nhiên hỏi.
Phong Đạc hừ một tiếng, cho là cam chịu.
"Nữ nhân đó đã bị dọa thành bộ dáng kia rồi, nếu là ta không thay nàng cản, vậy nàng trực tiếp đã bị hủy khuôn mặt, một nữ nhân quan tâm dung mạo của mình như thế, nàng sẽ mạo hiểm như thế sao?" Tô Mặc Nhi đem nghi ngờ trong lòng nói ra.
"Ngươi ngược lại rất quan tâm nàng?" Phong Đạc quái dị nhìn nàng một cái.
Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, quan tâm sao? Nàng chỉ là muốn không thông mà thôi.
Những thứ này Phong Đạc cũng nghĩ tới, nếu thật sự là Lâm Sơ Tuyết làm, như vậy điều giải thích duy nhất, chính là Lâm Sơ Tuyết cũng bị người tính kế !
Hắn có chút nhìn không quen bộ dáng này của Tô Mặc Nhi, mọi chuyện cần thiết đều phải nghĩ về phía tốt.
Thế sự vốn phức tạp, huống chi là ở Hoàng gia bọn họ, "Ngươi bảo vệ nàng như vậy, bản vương sẽ cho rằng chuyện này chính là mưu kế của các ngươi, dùng khổ nhục kế tranh thủ sự đồng tình của bản vương! Dù sao, ngươi trước kia là người ủa Phong Mục, có lẽ, mọi chuyện sau khi thành thân hết thảy đều nằm ở trong kế hoạch của các ngươi rồi?"
Tô Mặc Nhi mờ mịt sững sờ trong chốc lát, tiếp theo trực tiếp nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Nàng không nghĩ sẽ tiếp xúc với những đấu tranh quyền lực này, đáng tiếc nếu tính nàng thật sự làm không làm được, thì vẫn như cũ có thể làm cho người hoài nghi nàng. Cũng không biết là nên nói nàng quá may mắn hay là quá xúi quẩy.
Im lặng là vàng, nàng hôm nay cũng coi như hiểu, không thể giải thích, càng giải thích càng đen!
Phong Đạc thấy nàng một câu nói cũng không nói, hơi kinh ngạc.
Một lát, Tô Mặc Nhi có chút mệt mỏi nói, "Ta mệt mỏi, ngươi đi đi."
"..." Hắn đây là bị đuổi đi?
Bên ngoài, đột nhiên truyền đến thanh âm Nguyệt Bích, cung kính nói, "Chủ tử, Lâm tiểu thư đến đây."
Phong Đạc nhíu nhíu mày, hắn không phải là đã nói với nữ nhân kia hiện tại đừng tới Thủy Vân Các sao?
Bỗng nhiên, hắn giống như là nghĩ tới điều gì, nói một câu cho Tô Mặc Nhi nghỉ ngơi thật tốt, rồi đi ra ngoài.
Lâm Sơ Tuyết đang đứng ở cửa phòng ngủ, y phục trên người đã được đổi qua, ăn mặc trang dung cũng rất đúng mực. Vừa thấy hắn đi ra, lập tức dính đến, có chút u oán hỏi, "Phong Đạc ca ca, ngươi liên tục ở trong phòng với Tô Mặc Nhi sao?"
"Nàng là vương phi bản vương, bản vương tự nhiên phải ở chỗ này." Phong Đạc không để lại dấu vết kéo ra khoảng cách.
Lâm Sơ Tuyết trên người tràn đầy hương phấn, xem ra là tìm không ra chứng cứ độc mỉm cười mang trên người nàng rồi, chỉ có thể...
"Vậy Tô Mặc Nhi hiện tại như thế nào?" Lâm Sơ Tuyết lo lắng hỏi.
"Đã không còn gì nữa, đang nghỉ ngơi." Phong Đạc thản nhiên nói, tỉ mỉ quan sát đến vẻ mặt Lâm Sơ Tuyết.
Lâm Sơ Tuyết ngốc trệ chớp mắt một cái, đáy mắt lo lắng không giảm trái lại còn tăng thêm.
Phong Đạc không biến sắc nói, "Ngươi nếu muốn thấy nàng, cứ vào thôi."
"Thật vậy chăng?" Lâm Sơ Tuyết tỏ ra rất hưng phấn.
Phong Đạc nhìn chằm chằm nàng, Lâm Sơ Tuyết cũng cảm giác mình có chút cao hứng quá mức, thoáng thu liễm chút ít, "Phong Đạc ca ca, vậy ta đi xem nàng một chút."
Phong Đạc gật gật đầu, đối với một bên Nguyệt Bích nói, "Nguyệt Bích, cùng bản vương đến thư phòng, bản vương có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Là."
Lâm Sơ Tuyết thấy bọn họ rời đi, nhìn nhìn về phía bốn phía, xác định không người nào mới đi vào gian phòng, thuận tiện khép cửa phòng lại.
Nguyệt Bích đi theo đằng sau Phong Đạc, chỉ là càng đi càng cảm thấy không đúng, con đường này vốn không phải là đường đi thư phòng!
Nàng lên tiếng, muốn nhắc nhở Phong Đạc, "Vương gia..."
Phong Đạc trực tiếp cắt đứt lời nàng, "Nguyệt Bích, còn nhớ rõ chuyện vừa rồi bản vương hỏi ngươi sao?"
"Vương gia nói là độc mỉm cười?" Nguyệt Bích hỏi dò.
"Ân." thanh âm Phong Đạc trầm thấp, hỏi, "Ngoại trừ Lâm Sơ Tuyết bên ngoài, hôm nay ngươi còn có tiếp xúc với những người khác?"
Nguyệt Bích suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lại lắc đầu.
Phong Đạc bổ sung, "Bản vương chỉ hỏi người tiếp xúc thân cận trong thời gian dài."
Nguyệt Bích kiên định lắc đầu, "Thời điểm thuộc hạ đi phủ Thừa tướng thỉnh Lâm tiểu thư, đã từng ngồi cùng nàng ở trong một chiếc xe ngựa. Vương gia hỏi chuyện này là muốn làm sao?"
"Tô Mặc Nhi trúng độc mỉm cười, quốc sư nói trên người của ngươi có mang theo loại độc này, chỉ là liều lượng rất ít, cho nên bản vương hoài nghi là mùi vị ngươi từ trên người người khác dính sang." Phong Đạc lạnh lùng nhếch nhếch môi cười.
Nguyệt Bích đột nhiên hỏi, "Vậy vương phi nàng hiện tại có sao không?"
"Độc này tạm thời giải không được, chuyện nàng trúng độc, không thể để cho nàng biết rõ."
"Là."
"Ngươi rất thích Tô Mặc Nhi?" Phong Đạc yên lặng hỏi.
Nguyệt Bích tuy ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng thì nhấc lên sóng to gió lớn, gấp rút quỳ một chân trên đất, nói bảo đảm, "Thuộc hạ đối với vương gia vĩnh viễn trung thành không hai lòng!"
"Bản vương biết rõ, đứng lên đi. Chỉ là bản vương thuận miệng hỏi thôi." Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi Nguyệt Bích, nếu không chuyện Tô Mặc Nhi trúng độc, hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết rõ.
Nguyệt Bích đứng lên, dè dặt giải thích, "Thuộc hạ chẳng qua là cảm thấy vương phi cùng với những nữ nhân thuộc hạ gặp qua không giống nhau, rất đặc biệt, cho nên mới..."
"Đừng quên, ngươi cũng là nữ nhân."
"..." Nguyệt Bích khóe môi kéo ra, không trả lời.
"Ngươi đoán, Lâm Sơ Tuyết hiện tại sẽ làm gì?" Bên trong mắt phượng Phong Đạc xuất ra hào quang nguy hiểm.
Nguyệt Bích mê hoặc một hồi lâu, rốt cục mới ý thức được cái gì, thay đổi sắc mặt triệt để.
"Vương gia hoài nghi Lâm tiểu thư hạ độc vương phi?"
"Là." Phong Đạc dừng lại, không hề đi về phía trước.
Nguyệt Bích hiện tại hận không thể trực tiếp bay trở về bên cạnh Tô Mặc Nhi!
"Nếu vương gia đã hoài nghi nàng, vì cái gì còn cho nàng ở riêng với vương phi..."
"Bản vương còn chưa xác định có phải là nàng hay không, cho nên, bản vương cho nàng cơ hội này. Nếu thật sự là nàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ đối với Tô Mặc Nhi làm cái gì?" Nhất là hiện tại Tô Mặc Nhi không hề có lực đánh trả!