Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tử SắcY
"Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi suy yếu kêu hắn một tiếng, "Đừng gấp, ta đã không sao rồi."
Phong Đạc cúi đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi vẫn trắng tái như tờ giấy, giữa lông mày còn tràn đầy nét mệt mỏi, nhưng lại không có vẻ như thống khổ.
Hắn hơi yên lòng một chút, nhưng bước chân vẫn như cũ không ngừng, vội vàng đi về phía đỉnh núi.
Lại chỉ trong chốc lát, Phong Đạc mới tới ngoài cửa sân chùa ánh sáng.
Bởi vì nơi này là chùa chiền của Hoàng gia, nên vào ngày thường không có khách hành hường bình thường tới nơi này, cho nên xung quanh rất là thanh tịnh.
Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi đang muốn đi vào, thì hai vị tăng giữ cửa ngăn hắn lại, "Đứng lại! Người từ phương nào lại dám xông vào chùa ánh sáng!"
Phong Đạc cảm thấy lo lắng, trực tiếp lấy ngọc bài tượng trưng cho thân phận của hắn ra, nhẫn nại giải thích, "Bản vương là Phong Đạc, trước tiên muốn tìm đạ sư trụ trì đến."
Vị tăng giữ cửa nhìn ngọc bài xong, thì chắp tay trước ngực thi lễ với hắn một cái.
Một vị tăng kia nói, "Đại sư trụ trì đang tụng kinh ở phật đường, mời Tam vương gia tới phòng khách trước nghỉ ngơi một lát, tiểu tăng sẽ đi bẩm báo với trụ trì."
"Không cần." Phong Đạc trầm giọng nói, "Bản vương sẽ an bài tốt cho vương phi, tự ta sẽ đi gặp đại sư trụ trì."
"Vậy trước tiên mời vương gia đi theo tiểu tăng đến sau vườn phòng khách."
"Tốt." Phong Đạc gật gật đầu, theo hắn đi về sau vườn.
Phong Đạc thả Tô Mặc Nhi xuống trên giường của phòng khách, mới rót cho nàng một chén nước rồi đưa tới bên môi, sau khi đút nàng uống xong, mới dặn dò, "Ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi ở chỗ này một chút đi, bản vương sẽ đi đến phật đường gặp đại sư Tuệ Ngạn, nếu cần chuyện gì, thì ngươi cứ phân phó cho bọn họ đi làm."
"Ân." Tô Mặc Nhi cực kỳ mệt mỏi, toàn thân một chút khí lực cũng không có.
Phong Đạc đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mới rời khỏi phòng khách.
Trong Phật đường, Phong Đạc ở một bên chờ đại sư Tuệ Ngạn tụng hết kinh mới lên tiếng nói, "Đại sư Tuệ Ngạn, nhiều năm không gặp, còn nhớ ra bản vương?"
Đại sư Tuệ Ngạn cười hiền lành, khẽ khom người với hắn, vái chào, nói, "Tam vương gia."
"Đại sư rất dễ nhớ."
"Lần này Tam vương gia đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?" Đại sư Tuệ Ngạn nghi hoặc hỏi.
Khóe môi Phong Đạc khẽ gợi lên một cái, có chút tán thưởng với trí tuệ của lão nhân này, hắn nói thẳng, "Không dối gạt đại sư, bản vương lần này đến đây, quả thật là có chuyện muốn làm phiền đại sư."
"Vương gia mời nói."
"Vương phi bản vương lúc trước có bị người hãm hại, trúng một loại độc tên là 'Mỉm cười'. Quốc sư nói loại độc này rất khó giải, hơn nữa mỗi lần phát độc cũng như chịu đựng thống khổ vạn tiễn xuyên tim. Từ chỗ ta đến đây, độc này còn phát tác qua một lần. Nhưng chỉ trong thời gian một phút, dược tính đã biến mất. Không biết đại sư có nghe qua loại độc này chưa?"
"Vương phi phát độc đã mấy lần rồi?"
"Đã là lần thứ hai." Phong Đạc nghĩ đến tình cảnh lần trước Tô Mặc Nhi bị độc phát, trước đó sau khi định đứng lên, độc phát cũng chỉ trong thời gian một phút.
Nghĩ đến chỗ này, Phong Đạc nói hết những sự tình lần trước.
Đại sư Tuệ Ngạn nghe xong, lại suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, "Bần tăng từng đến phương tây đất Phương Nhung du lịch, thấy ở chỗ đó có một nhóm người, gọi tên là Vu sư. Bọn họ am hiểu nhất là độc thuật vu cổ khống chế người. Người hạ cổ độc một khi có lệnh sử dụng pháp khí, thì người trúng độc sẽ hoàn toàn bị hắn khống chế."
Phong Đạc đang lúc nghi hoặc lý do tại sao đại sư Tuệ Ngạn lại nhắc tới những thứ này.
Lại nghe đại sư Tuệ Ngạn tiếp tục nói, "Thế gian không có loại độc dược nào kỳ lạ như lời vương gia nói, vạn vật tương sinh sẽ có tương khắc*, dược vật cũng như vậy, không có độc khó giải, cũng như không có chuyện độc lại đột nhiên phát tác, lại đột nhiên không có chuyện gì. Nếu như bần tăng đoán không lầm, từ theo như lời vương gia nói độc mỉm cười này, không phải chỉ là độc dược đơn giản như thế."
Lông mày Phong Đạc nhíu chặt lại, trong lòng từ từ trầm xuống, "Chẳng lẽ mỉm cười là một loại cổ độc?"
"Bần tăng không dám xác định, chỉ có thể chờ thấy vương phi mới có thể biết được."