Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tử Sắc Y
Phong Đạc trào phúng nhếch nhếch môi cười, "Lần này, phụ hoàng cũng không còn mặt mũi để bảo vệ Phong Mục rồi!"
"Chính xác. Hoàng đế một lòng hướng về Phong Mục, lại không nghĩ rằng cuối cùng Phong Mục lại bị bại thảm đến như vậy!" Tô Mặc Nhi vừa nghĩ tới dáng vẻ âm trầm của hoàng đế, đã cảm thấy rất buồn cười.
Lần này nàng thật sự thấy được, cuối cùng hoàng đế có bao nhiêu thiên vị với Phong Mục!
Dường như theo lời Phong Mục nói, hắn ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, mà mù quáng làm theo.
Nếu không phải Phong Kỳ sớm chuẩn bị, thì chỉ sợ trong vòng kiểm tra thứ hai, hắn sẽ bị hoàng đế trực tiếp giáng tội!
Lần này, hoàng đế không thể không hạ quyết tâm trừng phạt Phong Mục, nhưng lần này hắn cũng bị mất hết mặt mũi!
Mấy người cười cười nói nói một hồi, rất nhanh trời đã chuyển sang hoàng hôn.
Hoàng đế đi trước một bước trở về hoàng cung, còn tất cả mọi người thì từ từ tản ra đi về.
Sắc trời dần tối, mấy người Phong Đạc cũng rời khỏi bãi săn, nhưng lại không hồi phủ.
Mà đi đến tửu lâu lớn nhất trong đế đô, kêu một nhã gian, ba nam nhân, tranh luận với nhau một hồi.
Tô Mặc Nhi nghe một hồi lâu, mà số lần ngáp lại càng tăng thêm.
Bọn họ nói không gì khác ngoài phân tích thế cục của triều đình, thật sự là một tí hứng thú nàng cũng không có.
Phong Đạc nhìn nàng đang nhàm chán, liền sai Nguyệt Bích với Vân Phàm đi dạo với nàng ở ngoài đường cái.
Tô Mặc Nhi vui vẻ đáp ứng, không thể chờ đợi được mà rời khỏi tửu lâu.
Trăng sáng treo cao, trong bầu trời đêm chỉ treo trơ trọi vài chấm nhỏ sáng rực rỡ.
Tô Mặc Nhi dường như là người lần đầu tiên mới vào thành, đối với vật gì cũng vô cùng tò mò. Một cái bóp tượng đất nho nhỏ, cũng có thể làm nàng dừng chân hơn một phút.
Chợ đêm ở đế đô này, cũng không khác gì so với hiện đại. Chỉ là thiếu những thứ trang trí xa hoa truỵ lạc, thêm nhiều một ít nét thuần phác tự nhiên hiếm có ở hiện đại.
Tô Mặc Nhi đã lâu chưa có thả lỏng mình, không hề biết nàng đã đi ra rất xa.
Nguyệt Bích và Vân Phàm theo sát bên người nàng, một tấc cũng không rời bảo vệ nàng.
Một lát sau, Tô Mặc Nhi đang có hứng thú dừng ở trước một tiệm nhỏ bán ngọc thạch.
Nàng nghĩ tới, ở Phong Lan này có thể là tim được khối ngọc bội mà nàng đã từng thấy ở trên sách của sư phụ hay không, có lẽ nàng còn có thể dựa vào nó để trở về hiện đại.
Nơi này tốt hơn, nhưng cũng không bằng chỗ nàng từ nhỏ lớn lên...
"Không biết vị tiểu thư này muốn trang sức ngọc gì?" Lão bản tuổi trên năm mươi đi lên trước khách khí hỏi.
Tô Mặc Nhi cẩn thận nhớ lại hình dáng của khối ngọc bội kia, chậm rãi miêu tả, "Ta muốn tìm ngọc bội có một màu xanh lục bích, hai mặt của nó đều có khắc mấy hoa văn phức tạp."
"Tiểu thư, khối ngọc bội như ngài nói, trong tiệm nhỏ của chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều. Không biết tiểu thư nhìn trúng một khối nào?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi ửng đỏ, lúng túng bổ sung nói, "Theo lời ta là khối ngọc bội kia, trên mặt nó khắc hoa văn, khi để dưới ánh mặt trời, sẽ phát ra hào quang màu xanh bích. Không biết lão nhân gia có thấy qua hay không?"
Lão bản trừng to mắt bất khả tư nghị (không thể tin được), nhìn chằm chằm Tô Mặc Nhi, run rẩy hỏi, "Cô nương đã thấy qua khối ngọc bội kia?"
Tô Mặc Nhi hơi chần chờ gật đầu nhẹ.
Còn chưa chờ lão bản nói thêm lời gì nữa, thì Nguyệt Bích với Vân Phàm trực tiếp kéo nàng rời khỏi tiệm nhỏ.
Mà vẻ mặt hai người, đều rất quỷ dị!
Lúc này Tô Mặc Nhi mới phát hiện ra hình như nàng đã nói lời không nên nói, đang lúc muốn mở miệng hỏi thăm.
Thì không ngờ, phía trước có một nhóm người đột nhiên vọt tới, trực tiếp tách các nàng ra!
Trong lòng Vân Phàm đánh chuông cảnh báo, không có nửa phần do dự, nhanh chóng nhảy ra từ trong đám người kia.
Lại đi tìm Tô Mặc Nhi, phát hiện, bóng dáng nàng đã hoàn toàn biến mất!
Nguyệt Bích cũng nhanh chóng tránh thoát đám người kia, sau khi thấy Vân Phàm, vài bước lập tức đi tới bên người nàng.
Vân Phàm vội vàng hỏi, "Có thấy vương phi không?"
Nguyệt Bích ngẩn người, sau đó, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, lập tức hoảng hốt.
Vẻ mặt Vân Phàm trầm xuống, tỉnh táo nói, "Ngươi cứ đi về trước hồi bẩm với chủ tử, còn ta sẽ ở lại chỗ này tìm vương phi, có lẽ vương phi chỉ là bị đám người đẩy đi đến nơi khác rồi!"
"Được. Tỷ, ngươi phải cẩn thận, có chuyện gì thì phải bắn đạn tín hiệu!" Nguyệt Bích như toát mồ hôi dầm dề.
Nếu nàng nói cho gia mình biết, là các nàng để thất lạc chủ tử, vậy hậu quả...