Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
13.
Tiếng kèn xe, tiếng gió thổi, tiếng thắng xe đan chéo ở bên tai tôi.
Có người lớn tiếng mắng tôi bị điên.
Tôi điên rồi, sao có thể không điên được.
Tôi nguyện ý đổi hết tất cả để đổi lấy một thông báo với mọi người là tôi vô tội, tôi trong sạch.
Chỉ cần bọn họ biết, tôi không phải là người xấu là được rồi.
Thật sự, chỉ cần mẹ không thiên vị cho chị gái là tốt rồi.
Tôi vẫn là băng thẳng qua đường.
Người đàn ông có vóc dáng thấp đó thấy tôi liền ngây người, đứng im bên đường.
Hắn giống như nói cái gì đó, nhưng mà tôi không nghe thấy.
Tôi chỉ biết là tôi phải bắt được hắn, bắt hắn đem bức ảnh chứng cứ ra.
Một ánh đèn xe tải, xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tiếng thắng xe, tiếng la hét hòa vào nhau. Kì quái là ban đầu tôi không đau, sau đó đau đớn kéo tới, bởi vì tôi bị đụng văng lên trời rồi rớt mạnh xuống đất.
Tôi vẫn có thể mở mắt, vẫn thấy được, trên mặt đất có một bãi máu.
Máu chảy hướng về ánh đèn bên đường, chảy trên nhựa đường, loang lổ như hoa văn.
Chính là dù nhẹ nhàng giải thích hay phản kháng quyết liệt.
Thì bây giờ tôi phát hiện một việc:
Tôi không thể thay đổi được bất cứ điều gì.
14.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lâm Ức Thần cùng với đồng nghiệp vừa mới trò chuyện xong.
Nhìn thấy mẹ Lục khóc bất tỉnh nhân sự ở ngoài cửa.
Cũng thật là, rõ ràng vừa nãy, bà ấy còn mắng chửi con gái mình.
Lâm Ức Thần nhíu mày, bắt đầu không hiểu rõ cảm xúc khủng hoảng trong lòng là vì cái gì.
Trong phòng giải phẫu, là em gái không cùng huyết thống với hắn, Lục Hữu.
Có lẽ là thêm một chức danh, hung thủ hại chet mẹ hắn, là tội nhân.
Hắn cảm thấy hắn không nên có tâm tình gì với cô, tuy rằng trước đây hắn thật sự thích cô.
Có người vội vàng chạy tới, chính là Lục Tiện, hắn cảm thấy người chị gái này đáng tin hơn người em gái kia.
“Em ấy còn ở trong phòng giải phẫu sao?”
Lục Tiện giống như rất nôn nóng, lải nhải nói liên tục
“Em ấy cũng thật là, sao mà phải như vậy..”
“Có chet đi thì cũng không thể thay đổi được những việc đã làm nha”
Trước cửa phòng giải phẫu chỉ còn tiếng khóc của mẹ Lục.
Lâm Ức Thần có chút bực bội, mặc dù biểu hiện của hắn không lo âu, nhưng mà hắn cứ nhìn chằm chằm bảng hiệu.
Đồng nghiệp vừa nói cho hắn, có chuyện tốt và chuyện xấu.
Chuyện tốt là thân thể của Lục Hữu không có trở ngại gì, chuyện xấu là đại não của cô chịu tổn thương nghiêm trọng.
Nếu không thể khôi phục được thì sẽ biến thành người thực vật.
Sự hoảng loạn bắt đầu xâm nhập vào lòng hắn, hắn nghĩ bản thân không ổn rồi tự tát mình một cái.
Sức lực người đàn ông rất mạnh, mà người con gái này bị hắn tát đến nỗi chảy máu mũi, khi thấy máu chảy xuống, ngực hắn đau một chút.
Đau lòng? Hối hận? Áy náy?
Sao hắn lại có những cảm xúc này?
Đó là kẻ thù đã hại chet mẹ hắn.
Nhưng mà hắn nhớ tới có rất nhiều lần cô liên tục nói không phải cô phóng hỏa.
Mà không phải cô thì còn có ai?
Chị gái cô ưu tú như vậy, sao lại muốn phóng hỏa?
Ngược lại là cô, ngốc như vậy, rất có khả năng làm thí nghiệm không đúng thao tác nên dẫn đến cháy, mà cô lại chet không chịu thừa nhận.
“Ey! Chú cảnh sát! Chính là cô ta! Chính là cô ta!”
Có người kêu to làm phiền suy nghĩ của hắn.
Một người đàn ông thấp bé bị đưa tới trước mặt họ.
Không biết vì cái gì mà vẻ mặt đầy lo lắng của Lục Tiện liền vặn vẹo.
“Tôi muốn tố giác người phụ nữ đó!”
Người đàn ông thấp bé túm lấy cảnh sát chỉ vào Lục Tiện.
“Năm đó là cô ta phóng hỏa!”
Cái gì....Lửa? Lâm Ức Thần sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông đã mở di động, đem ảnh chụp đưa cho bọn họ xem.
Lục Tiện muốn chạy lại xóa ảnh, bị người khác ngăn cản.
Hình ảnh là chụp Lục Hữu đang đứng trên đường phố.
Này ảnh chụp là bình thường nhưng trùng hợp là mặt kính ở phía sau cô, xuất hiện một đồng hồ điện tử.
Chiều hôm đó, khi lửa lớn thiêu đốt phòng thí nghiệm, em gái không có ở hiện trường vụ án.
Vẻ mặt vô thố của Lục Tiện còn muốn giải thích.
“hahahah, đây là tôi nha, khi đó tôi ở trên phố..”
Nhưng mà mẹ Chu đang khóc nức nở, đánh gãy lời cô ta.
“Con bé mặc bộ quần áo này, là đồ của con không cần.”
“Con nói quần áo khó coi chet đi được nên mẹ đã đưa quần áo này cho em gái con mặc.”