Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi trở về, Ôn Gia cũng xoa dịu được Lam Bác đôi chút, bị tìm ra không quan trọng, dù sao thoát được một lần thì có thể trốn lần thứ hai thứ ba, quan trọng nhất là tuyệt đối đừng gây thêm phiền toái cho Bành Vũ, hắn cũng không ngại năn nỉ anh tha thứ cho Lam Bác. Hành vi của y đã cấu thành tội phạm, nếu lúc đó hắn không đến kịp để Lam Bác phạm sai lầm, tự tay hắn sẽ xử lý Lam Bác, dù cho đây là cháu trai mình.
Lúc đầu, cách giám sát của Lam bác đối với Ôn Gia là ở mức độ đi WC cũng phải theo sau, may là Ôn Gia phối hợp, chẳng đến vài ngày sau Lam Bác liền thả lỏng cảnh giác.
Lén lút trốn ra ngoài được rồi, việc đầu tiên Ôn Gia làm là chạy đến nơi ở Bành Vũ, vừa lúc hôm đó là chủ nhật, không thì hắn khẳng định công toi một chuyến.
Khi mở cửa, Ôn Gia trợn to mắt kinh hãi, hẳn là nhìn lầm số phòng rồi, mấy ngày nay bị Lam Bác giam cầm trong nhà đã choáng váng đến mức xuất hiện ảo giác.
Nhưng mà, hắn có thời gian sững sờ, Hứa Minh Trạch lại không có thời gian nhìn hắn sững sờ, “Cậu đến làm gì?” Giọng điệu Hứa Minh Trạch không thân thiện lắm, gã không bao giờ quên xém chút Bành Vũ đã bị người trước mắt này hại đời.
Ánh mắt dao động, tâm tư trăm ngàn chuyển biến, rốt cục Ôn Gia cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Sắc mặt Hứa Minh Trạch càng thêm đen, trước kia gã ngớ ngẩn mới cho rằng Ôn Gia là loài động vật ăn cỏ vô hại.
“Hừ, tôi cũng đâu nói tại sao cậu không thể ở đây……” Ôn Gia vui cười, “Bành Vũ có nhà không? Để tôi vào.”
Hứa Minh Trạch vững như bàn thạch, đứng sừng sững bất động ngay cửa, Ôn Gia lách qua bên kia thì gã liền chặn bên kia.
“Anh ấy không có nhà.”
Quỷ mới tin cậu! Ôn Gia như dốc toàn lực ứng phó với gã, hai người hết sức ấu trĩ chơi trò mày bên trái tao cũng bên trái, mày bên phải tao cũng bên phải ngay ở cửa ra vào.
Mãi đến khi Bành Vũ trong nhà chờ hoài không thấy Hứa Minh Trạch vào, anh bước ra ngoài xem mới rõ nguyên nhân.
“……” Việc này phải trẻ con đến mức nào mới thấy vui vẻ như vậy, Bành Tiểu Quách nhỏ thế mà còn khinh thường loại trò chơi này. Suy nghĩ một chút, anh quay đầu nhìn người đang cư xử còn thua cả Bành Tiểu Quách. “Các cậu làm gì thế?”
Vừa nghe anh cất giọng, hai người vội dừng lại động tác —- đáng tiếc chậm rồi, thứ không nên nhìn đã bị nhìn thấy, Bành Vũ quan sát được hết —- cả hai cùng đưa mắt liếc sang Bành Vũ, lúc này lại đồng thanh trả lời hết sức ăn ý, “Không làm gì.”
“Không làm gì thì vào nhà đi.” Nói xong, anh xoay người trở lại nhà bếp tiếp tục nấu nướng.
Hứa Minh Trạch thấy thế bèn bám theo, ừm…… gã cũng đang phụ anh lặt rau.
Ôn Gia ngồi trên sô pha nhàm chán đủ kiểu, lúc nhìn cái này, lúc thì nhìn cái kia, rồi lại động đến Bành Tiểu Quách đang ngồi một bên chơi xếp gỗ, cậu bé không nhịn được lườm hắn một phát, “Chú đừng cử động nữa, cháu chóng mặt quá.”
Nghe Bành Tiểu Quách nói xong, Ôn Gia ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Được rồi được rồi, tôi không làm phiền cháu.” Sau đó liền ngồi nghiêm chỉnh lại.
So với phòng khách yên tĩnh, trong phòng bếp trái lại còn có ít hơi người. Bành Vũ đứng một bên chỉ đạo Hứa Minh Trạch xào rau – người từ trước đến giờ chưa động mười đầu ngón tay vào công việc bếp núc. Dù là lần đầu tiên, nhưng cũng may Bành Vũ nói gì Hứa Minh Trạch đều hiểu, không đến nỗi làm cháy khét nồi chảo như những người mới. Tuy nhiên vẫn không được hoàn hảo lắm —- rau lang xào quá lâu nên lá hơi nhừ, song mùi vị coi như không tệ.
Bành Vũ ăn một miếng, ngẩng lên nhìn Hứa Minh Trạch, chàng trai đang nhìn anh với bộ dạng chờ đợi khen thưởng.
“Không tệ.” So với anh, lần đầu tiên nấu được vậy là ngon lành rồi.
Nghe anh nói xong, hai con mắt Hứa Minh Trạch bừng sáng lên như đèn pha, nếu có đuôi, hẳn là nó đang ngoe nguẩy thật vui thích.
Đồ trung khuyển! Ôn Gia trề môi khinh bỉ, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, câu nói này cũng sẽ không áp dụng trên người gã.
Hứa Minh Trạch nghe thấy hắn nhỏ giọng lầm bầm, mặt tối sầm quay sang lườm hắn một cái, sau đó biểu tình biến đổi như điện xẹt xoay qua Bành Vũ tươi cười.
Quả thực trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Ôn Gia buồn bực không vui, hắn vốn muốn tìm Bành Vũ để cải thiện tâm tình phiền muộn do mấy ngày nay bị Lam Bác giam cầm, kết quả không ngờ có Hứa Minh Trạch ở đây.
Sao lại thế này? Gã chỉ mới biến mất vài ngày thôi, Bành Vũ đã bị Hứa Minh Trạch cưa đổ? Mang nặng ý nghĩ ấy, gương mặt Ôn Gia cau có nguyên một buổi chiều, cả người toát lên dáng vẻ ‘tôi đang rất khó chịu’. Bành Vũ đối xử thân mật với Hứa Minh Trạch nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác xa cách như có thể rời đi bất cứ lúc nào, biết rằng đây là đáng đời Hứa Minh Trạch, ai bảo xưa kia gã không trân trọng gìn giữ, tự tay mình chôn vùi tất cả. Thế nhưng…… trong lòng vẫn không kìm nén bực dọc, có được trong tay một người đàn ông biết vun vén lo cho gia đình, tay nghề cơm nước trên cả tuyệt vời, tại sao không phải là Ôn Gia hắn! Nếu có được anh, nhất định hắn sẽ vô cùng nâng niu như châu báu, sau đó vứt thằng nhỏ Lam Bác kia sang nước ngoài cho tự sinh tự diệt, giảm bớt được một nhân tố gây rối thì thật tốt biết bao.
Tiếc thay, mơ ước là mỡ, thực tế lại là xương. Không bàn đến việc Lam Bác từng bị hắn tống ra nước ngoài nhiều lần, mà Bành Vũ có nguyện ý yêu đương với hắn không mới là chuyện không chắc chắn.
Ôn Gia thở dài, hắn ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, thời gian đã hơn mười giờ, lần này đến đây nếu không làm điều cần phải làm, về sau hẳn sẽ hối hận vô cùng. Cả đời hắn xác định không thoát khỏi tên điên Lam Bác rồi, nhưng bản thân mình mặc cho người ta định đoạt là không thể nào. Chính vì thế, không được để mình phải hối hận, không được uổng công chuyến thăm viếng này, hắn phải làm gì đó để Bành Vũ khắc sâu ấn tượng trong lòng.
Ngồi bên cạnh, Bành Vũ thấy Ôn Gia khi thì cau mày, lúc lại nhếch miệng mỉm cười, anh cảm thấy kỳ quái, tuy trong phòng khách còn có Bành Tiểu Quách và Hứa Minh Trạch, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn vẫn là có chút khủng bố. Bất cứ ai trông thấy một người vừa cười vừa nhăn nhó đều cho rằng tinh thần hắn nhất định đang bị kích động rồi.
Sau đó, xuất phát từ chỗ quan tâm bạn bè, anh không nhịn được mà đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Gia quơ tay qua lại mấy lần, dịu dàng hỏi: “Cậu làm sao vậy?” Anh nghĩ có lẽ hắn đang rối rắm chuyện với Lam Bác.
Ôn Gia lắc đầu, cố áp chế ý nghĩ phát sinh từ nãy giờ, “Không có gì, muộn rồi, tôi phải về.” Nói xong, người đã đứng lên.
“Để tôi đưa cậu xuống lầu, đèn cảm ứng ở cầu thang đang hỏng, vẫn chưa gọi thợ đến sửa.”
Trời, có phải con gái đâu mà đưa với tiễn, Hứa Minh Trạch hung dữ thổ tào trong bụng, Ôn Gia đến phá nát ngày cuối tuần tươi đẹp của hắn, làm tâm tư Bành Vũ không thể tập trung vào mỗi mình gã!
Ôn Gia cũng không biết hiện tại trong lòng Hứa Minh Trạch đang suy nghĩ những gì, đối với tình huống của Hứa Minh Trạch, hắn vừa mơ ước lại ghen tỵ —- tình cảm vừa chớm nở với Bành Vũ đã sớm tan thành mây khói —- khi nghe Bành Vũ bảo muốn tiễn hắn một đoạn, hắn giả vờ từ chối vài ba câu, sau đó sảng khoái đáp ứng, chuyện tiếp theo đương nhiên là cả hai sóng vai cùng nhau ra khỏi nhà.
Một đường im lặng —-
Ôn Gia bước đi bên cạnh Bành Vũ, ánh mắt không khỏi liếc nhìn người kia. Nhận ra được ánh mắt của đối phương, Bành Vũ cười hỏi, “Chuyện gì? Từ nãy giờ thấy cậu kỳ lạ thật.”
“Anh……” Đến lúc muốn hỏi ra, giọng nói Ôn Gia không nén được do dự.
“Sao cơ? Cậu muốn hỏi về chuyện Lam Bác?”
“Không, không phải.” Ôn Gia vội phủ nhận, “Anh và A Trạch đang yêu nhau? Anh tha thứ cho hắn rồi?”
Bành Vũ nghe xong, nở nụ cười tự giễu, “Có gì mà tha thứ, thấy hợp thì ở bên nhau thôi, cậu cũng biết tính tình em ấy, không chắc ngày nào đó sẽ chán tôi ngay.”
“Vậy à……” Ôn Gia trả lời vô vị, tuy không thích hai người bọn họ cùng nhau, nhưng hắn vẫn hy vọng Bành Vũ có thể sống bình an một chút. Tính tình Hứa Minh Trạch hắn cũng không phải không biết, có mới nới cũ, đổi tình nhân so với thay quần áo còn nhanh hơn, loại người như vậy vốn không nên dây dưa với Bành Vũ.
Bành Vũ không suy nghĩ nhiều như hắn, anh cho rằng hai người nếu có thể đến với nhau cũng là duyên phận, quý trọng được thì quý trọng, nếu không như mong muốn cũng chẳng cưỡng cầu làm gì.
Bước xuống dưới lầu, Bành Vũ mỉm cười mở miệng nói: “Đưa cậu đến đây thôi, tôi vào nhà nhé.”
“Chờ chút.” Ôn Gia vội nắm lấy tay anh, “Anh…… Nếu hắn chán anh, tìm đến tôi đi.” Nói xong, hắn tự ngẩn người một hồi, sau đó có chút thấp thỏp và chờ mong phản ứng từ Bành Vũ. Nhưng tiếc rằng Bành Vũ chỉ nói đúng một câu: “Tuy chỉ gặp qua một lần, tôi vẫn cảm giác cậu ta rất quan tâm cậu.”
Cậu ta là ai, hai người đều rõ trong lòng.
Ôn Gia lập tức im lặng, đương nhiên hắn biết Lam Bác quan tâm hắn, thằng bé trước giờ luôn thể hiện trắng trợn ham muốn chiếm hữu dục bất thường đối với hắn. Nhưng hai người là cậu cháu, trước tiên không bàn đến áp lực từ thế tục, chính là bản thân hắn không vượt qua được chướng ngại tâm lý này. Hơn nữa hắn không muốn Lam Bác cứ như vậy hỏng đi một đời.
“Này…… Cho tôi cái hôn an ủi đi!” Ôn Gia chỉ chỉ môi mình, một mặt cười vô hại. Bành Vũ lưỡng lự một chút, sau đó anh hôn nhẹ lên môi Ôn Gia. Kỳ thực hai người đều rõ, nụ hôn này không mang bất cứ ý nghĩa nào, chỉ là tượng trưng cho sự tiếc nuối những gì chưa bắt đầu đã liền kết thúc. Sự thật chứng minh Bành Vũ và Ôn Gia đều có tình cảm tốt đẹp dành cho nhau, tuy vậy cuối cùng vẫn không thể bước chung đường.
“Hai người đang làm gì?!”
Đột nhiên một giọng nói đầy kinh hoảng vang lên, Hứa Minh Trạch vì không yên lòng mà bám theo sau, ngẩn ngơ nhìn hai người gần như dính sát vào nhau kia.