Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Lúc Thiên Đế về đến Cửu Uyển Điện, trong điện chỉ còn lại một mình Nguyên Tân Thiên Quân.
"Ai tới vậy?" Thiên Đế nhận ra một tia linh tức không thuộc về Nguyên Tân.
Nguyên Tân đang thu chén trà lại, nghe vậy liền nhướn mày nhìn Thiên Đế, nói: "Lăng Dương Thần Quân."
Thiên Đế sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tân, nghi hoặc nói: "Sao hắn lại đến chỗ ngươi?"
Nguyên Tân thở dài một tiếng, thuận tay đem nước trà còn thừa lại trong chén đổ xuống một gốc tiên thảo, nhìn lá tiên thảo giãn ra óng ánh như ngọc bích, theo gió lắc lắc cành lá giống như đang chắp tay thi lễ với hắn.
"Tới nói chuyện phiếm với ta."
Thiên Đế nghẹn một chút, ánh mắt vô cùng phức tạp khó tả, một lúc lâu sau mới nói: "Ta cũng không biết quan hệ giữa ngươi và hắn lại tốt như vậy."
"Ta cũng rất bất ngờ." Nguyên Tân sờ sờ lên mi tâm, đầu có hơi ẩn ẩn đau.
Thiên Đế đưa tay kéo Nguyên Tân vào trong lòng, giữ ở đầu vai hắn: "Vẫn vì chuyện của Thính Lan sao?"
"Ngược lại cũng không phải hoàn toàn, ngươi nên biết rõ tính cách của Thần Quân, hắn trước giờ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dây dưa."
Thiên Đế cầm một sợi tóc đen trên bờ vai của đạo lữ lên, để gần lên môi hôn một cái, vừa trấn an cảm xúc của Nguyên Tân, vừa dè dặt hỏi: "Vậy là vì chuyện gì?"
Nguyên Tân trầm mặc trong phút chốc, nói: "Hắn tới khuyên ta và Đế Quân sinh thêm một đứa."
Quả nhiên, Thiên Đế suýt nữa thì bị sặc đến đau sốc hông, khó hiểu nói: "Cái gì?"
"Ta nghĩ, đây không phải mục đích chân chính đến đây của hắn." Nguyên Tân sâu kín thở dài, từ trong lòng Thiên Đế ngồi thẳng người lên, nghiêm mặt nói: "Hắn gặp phải khó xử rồi."
Thiên Đế không hiểu, khó xử gì mà cần dùng đến cách này để giải quyết.
Nguyên Tân hơi hơi nhíu mày, cân nhắc rất lâu, mới ngẩng đầu lên nói với Thiên Đế: "Ta cảm thấy, có lẽ Thần Quân có thai rồi."
Thiên Đế: "..."
Nguyên Tân đẩy Thiên Đế ra, lạnh lùng nói: "Có cần lấy cho ngươi vài vò rượu không?"
Thiên Đế bị câu này của hắn dọa đến trong đầu không kịp xoay chuyển, chỉ ngơ ngác nói: "Lấy rượu làm gì?"
"Giải sầu."
"Nguyên Tân..." Thiên Đế dở khóc dở cười, lần nữa kéo người ôm vào trong lòng, chậm rãi nói: "Cho dù sầu, cũng là sầu thay cho Tiểu Nhị nhà chúng ta."
"Thần Quân không muốn nói thẳng với ta, ta chỉ hơi thăm dò một chút, hắn đã trốn về núi Lăng Dương rồi."
Đáy lòng Thiên Đế thở dài, đứng dậy nói: "Nhưng đó dù sao cũng là huyết mạch của Long Tộc."
"Ngươi đi đâu?" Nguyên Tân hỏi.
"Đi bắt tiểu tử Phong Thính Lan về, trói đi núi Lăng Dương."
Biên giới phía nam của đại hoang, dưới chân núi Thiên Kỳ có một hồ nước.
Hồ nước lạnh lẽo xanh thẳm, tuyết đọng bốn phía trắng trong suốt, thỉnh thoảng có mấy con hạc tuyết bay qua mặt hồ.
"Nơi này lại gọi là Tẩy Kiếm Hồ." Tễ Khinh Vân bạch y tung bay, tầm mắt xa xăm nhìn mặt hồ.
Phong Thính Lan cởi áo choàng huyền sắc kim văn trên người xuống, khoác lên cho hắn.
"Ngươi từng thấy có tiên nhân sợ lạnh sao?" Tễ Khinh Vân buông mắt nhìn huyền y trên vai một cái.
"Không có, nhưng trong thoại bản đều viết như vậy, nếu ta không làm như thế, sẽ tỏ ra không đủ quan tâm." Phong Thính Lan nói, lại ngớ ra một chút, nghĩ không ra mình đã xem qua loại thoại bản lộn xộn này từ lúc nào.
Tễ Khinh Vân khoanh chân ngồi xuống, linh lực quanh thân xanh nhạt trầm tĩnh như nước lưu động.
"Nơi này vì sao gọi là Tẩy Kiếm Hồ?" Phong Thính Lan ngồi xuống cùng Tễ Khinh Vân, nhìn phong cảnh phía xa xa.
Tễ Khinh Vân chụp được một sợi kiếm ý giữa thiên địa, khép mắt nhẹ giọng nói: "Vì từng có một thanh kiếm tắm rửa ở chỗ này."
Vậy phải là thanh kiếm thế nào chứ, Phong Thính Lan buồn bực nhìn Tễ Khinh Vân.
"Chủ của thần binh thiên địa, thanh kiếm đẹp nhất đại hoang." Tễ Khinh Vân nâng tay lên, kiếm ý nhàn nhạt nổi lên mặt hồ, như một sợi tơ trắng bạc, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
"Sư Yển Tuyết."
Phong Thính Lan mở mắt trừng trừng nhìn Tễ Khinh Vân vừa lòng thỏa mãn đem kiếm ý cất giấu kĩ lại, chua nồng nặc nói: "Sư phụ, người dẫn ta xa xôi vạn dặm tìm đến chỗ này, chính là vì để nhìn nơi trước kia Lăng Dương Thần Quân từng tắm rửa một cái thôi sao?"
(Editor: Fan cứng của Sư Yển Tuyết đây rồi :> )
"Làm sao? Cảnh sắc ở đây không đẹp sao?" Tễ Khinh Vân hỏi ngược lại.
Phong Thính Lan cười khổ nói: "Nhưng sư phụ, chúng ta một đường đi tới, dãy núi Tây Xuyên, Đông Thắng Thần Châu, Bắc Câu Lô Châu, đến cả Nam Cảnh Thiên Kỳ, người đều vì tìm kiếm chút kiếm ý năm đó Thần Quân lưu lại."
"Ý định ban đầu chuyến đi này của ta vốn là như thế." Tễ Khinh Vân để kiếm ý tìm được cất vào xong, nói: "Điện hạ, ta là một kiếm tu. Mọi thứ trên thế gian với ta đều là hư vọng, chỉ có nơi kiếm hướng đến mới là chốn đạo tâm ta ở."
"Sư phụ..." Phong Thính Lan nhíu mày, đưa tay bắt lấy cổ tay của Tễ Khinh Vân, không muốn hắn nói tiếp.
Tễ Khinh Vân giống như nhìn không ra sự kháng cự của Phong Thính Lan, tiếp tục nói: "Điện hạ, kiếm tu yêu kiếm, đạo lí hiển nhiên."
Lồng ngực Phong Thính Lan nghẽn lại, nhíu mày nói: "Sư phụ, người không nên gọi ta là điện hạ, người trước kia không gọi ta như vậy."
"Ngươi cũng không nên gọi ta là sư phụ, ta căn bản không có một đồ đệ như ngươi." Tễ Khinh Vân nói thẳng.
Hồ nước băng lạnh xanh thẳm trong như gương sáng, chiếu ra bóng ngược của hai người, người kéo dài đến cực gần, lại cũng có thể xa như vậy.
Tễ Khinh Vân đứng dậy, vạt áo quét qua quỳnh tuyết như cát, hắn khoanh tay mà đứng: "Điện hạ, ngươi thật sự không tin lời ta nói, hay là đang sợ hãi?"
"Vì sao ta phải sợ?" Phong Thính Lan nhắm mắt lại, che đi cảm xúc trong con ngươi, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Ngươi sợ nếu ngay cả ta cũng không phải, vậy ngươi sẽ thật sự không tìm được người đó nữa rồi." Tễ Khinh Vân lấy áo choàng huyền sắc trên người xuống, để vào tay Phong Thính Lan: "Ngươi chỉ là không nỡ buông xuống mà thôi."
"Sư phụ." Phong Thính Lan cố chấp mà gọi một tiếng.
Ngược lại mặt mày của Tễ Khinh Vân ôn hòa hơn rất nhiều, nhẹ giọng nói: "Không sao, trên đời này ai không có chấp niệm chứ. Ta đã đồng ý với điện hạ không rời đi, vậy sẽ không rời đi, ta ở bên điện hạ, cho đến khi ngươi buông xuống hoặc vứt đi."
Phong Thính Lan còn muốn nói gì đó, nhưng tiếng nói chợt ngừng lại, có một thần niệm xa xôi vạn dặm đổ ập xuống nện vào trong thức hải của hắn. Thanh âm nổi giận của Thiên Đế nổ ầm trong thức hải: "Phong Thính Lan, còn không mau cút về núi Lăng Dương ấp trứng!"
Phong Thính Lan bị nổ đến mất hồn mất vía, trong đầu vang vọng thật lâu tiếng nói của Thiên Đế.
"Sư, sư phụ..." Phong Thính Lan vịn vào cánh tay của Tễ Khinh Vân ổn định cơ thể, kinh hãi không bình tĩnh nói: "Ta phải đi núi Lăng Dương một chuyến."
Đôi mắt Tễ Khinh Vân sáng lên: "Đi núi Lăng Dương làm gì? Ta cũng đi."
Cánh môi trắng bệch của Phong Thính Lan hơi động đậy, trong đầu không ngừng vù vù, hồi lâu sau mới nói: "Đi... Đi ấp trứng."
Hồ nước chấn động, tuyết đọng bên hồ theo gió mạnh nổi lên bốn phía, Tễ Khinh Vân nghi ngờ tai mình có vấn đề, hít vào một ngụm khí lạnh, từ trong kẽ răng phun ra vài chữ: "Ngươi nói cái gì?"
Đầu Phong Thính Lan hỗn loạn, bị Tễ Khinh Vân giữ chặt bả vai lắc đến phát choáng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Sư Yển Tuyết... Sư Yển Tuyết hắn có con của ta rồi... Đợi đã, sư phụ, người rút kiếm làm gì? Đừng..."
Nửa canh giờ sau, đầu Phong Thính Lan nhô lên một cái u, kéo tay áo Tễ Khinh Vân nói: "Sư phụ, người đừng tức giận mà."
Tễ Khinh Vân lạnh lùng nhìn khoét Phong Thính Lan một cái, nói: "Đi, đi núi Lăng Dương."