Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sư Yển Tuyết ra tay nhìn như tàn nhẫn, thật ra nắm bắt rất đúng mực. Phong Thính Lan ngoài kiện y phục đẹp đẽ bị rách một góc ngoài thì không có một chút thương tích nào. Ngược lại là Tễ Khinh Vân đón một đạo kiếm ý, câu đầu tiên sau khi nhìn thấy Phong Thính Lan chính là: "Ta phải về Lan Khê bế quan rồi."
"Sư phụ!" Phong Thính Lan vội vàng giữ chặt lấy Tễ Khinh Vân đang muốn đi.
Trong lòng trong mắt Tễ Khinh Vân chỉ còn lại kiếm ý của Sư Yển Tuyết, sốt ruột quay về bế quan lĩnh hội, không thể lãng phí thời gian, chỉ nói: "Lần này ta đi bế quan không biết bao lâu mới có thể xuất quan, phía Thần Quân còn cần ngươi đi nói, kiếm ý của tiên thiên thần binh mặc dù tuyệt diệu vô song, nhưng rõ ràng thần hồn của hắn suy yếu, ngươi phải khuyên nhủ hắn nhiều một chút."
Phong Thính Lan cười khổ nói: "Sư phụ cũng nhìn thấy rồi, lần này sợ là Thần Quân thật sự nổi giận rồi." Sư Yển Tuyết thấp giọng hơn mười vạn năm, ngoài lần từ chối mấy vị lão thần tộc đồng lứa trước lượng kiếp ra, không có ai nhìn thấy vị Thần Quân này phát giận. Cho dù là khi đó hắn cuốn lấy Sư Yển Tuyết giày vò hắn ở trên giường thành bộ dạng đó, Sư Yển Tuyết cũng không thật sự nổi giận với hắn.
Lần này không giống, mặc dù khi cuối cùng Sư Yển Tuyết đánh hắn cũng vẫn mang theo ý cười, nhưng hắn nháy mắt cảm thấy sự thất vọng và tức giận của hắn.
Chuyện này khiến lồng ngực Phong Thính Lan có chút đau đớn, không hiểu vì sao, cũng không thể nói rõ.
Tễ Khinh Vân hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ đem sợi kiếm ý kia thật cẩn thận đặt vào trong thức hải, cấp bách mà muốn giao lưu mấy vạn năm với nó.
"Tóm lại, ngươi không cần nghe theo hắn. Phải biết trên đời này chỉ có một Sư Yển Tuyết." Trong suy nghĩ của Tễ Khinh Vân, mặc dù huyết mạch Long Tộc trân quý, thậm chí liên quan tới khí vận tương lai của Thần Tộc, nhưng dù sao cũng không so được với Sư Yển Tuyết.
Trong lòng Phong Thính Lan rầu rĩ, nhưng cũng đồng ý: "Phía Thần Quân, ta tự sẽ tận lực khuyên nhủ."
Tễ Khinh Vân yên tâm: "Vậy ta đi đây."
"Sư phụ." Phong Thính Lan đưa tay kéo Phong Thính Lan vào lòng, ôm thật chặt. Hơi thở lạnh lẽo của kiếm tu khiến hắn có chút hoảng hốt, nếu mang theo thêm chút hương hoa mai thì tốt rồi, trong đầu hắn bỗng nhiên chui ra một ý nghĩ không nguyên do như thế.
Ngược lại Tễ Khinh Vân cũng không đẩy Phong Thính Lan ra, trong vạn năm này nhiều nhất Phong Thính Lan chỉ đòi được từ chỗ hắn cái ôm mà thôi, ngoài ra không vượt ranh giới.
"Sư phụ đi đi, ta chờ người xuất quan." Phong Thính Lan lưu luyến không rời mà buông tay ra.
Tễ Khinh Vân ho nhẹ một tiếng, có vài phần áy náy nói: "Điện hạ, đợi ta xuất quan, sẽ cùng ngươi đi nhiều nơi ở đại hoang một chút." Cũng vì để tìm người trong đáy lòng chân chính của Phong Thính Lan.
Phong Thính Lan nhìn bóng dáng Tễ Khinh Vân biến mất, trong lòng trống vắng một trận. Có điều một khắc sau, lại nghĩ tới chuyện của Sư Yển Tuyết, lập tức nhức đầu. Nếu để phụ hoàng biết hắn ép Sư Yển Tuyết phá bỏ trứng rồng, nhất định sẽ bị đè sống tại chỗ lên Tru Tiên Đài đánh chết.
Nhưng lời của Tễ Khinh Vân có lí, trên đời này chỉ có một Sư Yển Tuyết.
Độc nhất vô nhị, tuyệt thế vô song.
Phong Thính Lan thở dài, âm thầm nói: Không thể hại người. Đợi đến khi hắn xoay người đến núi Lăng Dương một lần nữa, lại phát hiện kết giới bên ngoài núi quấn dày đến tám tầng, vào trong là điều nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
"Thần Quân..." Phong Thính Lan truyền âm vào núi, lại bị kết giới chặn về.
Sư Yển Tuyết chìm trong hồ sâu, trên người có một đạo kiếm ảnh như ẩn như hiện, hồ sâu yên tĩnh, linh khí trong núi nhè nhẹ từng đợt từng đợt ngấm vào trong nước, quanh quẩn qua tóc hắn, cuối cùng dừng trên bụng nhô lên, rồi tan biến không thấy nữa. Trứng rồng mới lớn vô cùng kén ăn, tham lam năng lượng tinh túy nhất trong nguyên thần của Sư Yển Tuyết, giống như xé rách đường tơ mềm mại từ trên thân kiếm từng chút từng chút một bóc xuống, nuốt vào trong vỏ trứng. Khiến cho Sư Yển Tuyết đang ngủ sâu cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của tiêu hao linh lực căn nguyên, thần văn rực rỡ trên mi tâm dần dần tối xuống.
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời đất.
Xa xôi mà tới, cách núi vượt sông, rơi xuống hồ sâu, gọi tỉnh Sư Yển Tuyết. Lông mi dài mà đen dày run lên, Sư Yển Tuyết không mở mắt, mệt mỏi khiến hắn không chú ý đến tiếng rồng ngâm của người ầm ĩ kia. Nhưng Phong Thính Lan không hề như vậy mà im miệng lại, tiếng rồng ngâm vang tiếng này nối tiếng khác, làm cho trứng rồng trong bụng Sư Yển Tuyết vô cùng kích động, lăn qua lăn lại trong bọc linh lực căn nguyên, lăn đi lăn về...
Lăn đến Sư Yển Tuyết không thể chịu đựng được nữa, nhích nhích ngồi người lên từ giường băng ngọc, quanh thân toát ra tiếng vù vù của trường kiếm xuất vỏ.
Huyền long quấn mười tám vòng quanh núi, cuối cùng cũng nhìn thấy kết giới mở rộng ra. Phong Thính Lan thở ra một hơi, biết đây là Sư Yển Tuyết đã chịu gặp hắn rồi, hắn bước vào trong núi, hóa thành thân người, men theo nơi linh lực tuôn trào mà tìm đến, cuối cùng đến trước một hồ sâu, nhìn thấy Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết đi ra từ trong nước, giọt nước chảy từ trán men theo sườn mặt xuống dưới, tóc dài ướt đẫm dính vào bờ vai, bạch ý thấm nước dán vào cơ thể. Ánh mắt của hắn hơi lạnh, lần đầu khiến cho Phong Thính Lan cảm nhận được sự băng lạnh lại không có tình người của thanh kiếm này, có chút thú vị dị thế độc tuyệt. Hắn chưa thi pháp thuật che bụng, bạch y ướt đẫm cứ như vậy mà quấn vòng quanh vòng eo phình lên.
Phong Thính Lan liền nghĩ tới lần đè Sư Yến Tuyết ở trên giường, lúc đó giữ chặt trong lòng bàn tay vẫn là một đoạn eo nhỏ như liễu. Mà dưới cái bụng nhỏ mảnh khảnh trắng như tuyết trước kia lại giấu một quả trứng rồng, láu lỉnh mà trèo xuống đội ra một độ cong, hắn nhìn thấy, trong lòng đều run rẩy.
Sư Yển Tuyết đi đến trước mặt hắn, đứng không xa không gần, lạnh lùng như băng nhìn về hướng hắn, lại không mở miệng nói chuyện.
Đầu Phong Thính Lan trống rỗng phân nửa, những lời đã nghĩ trước đó đều quên sạch sẽ, chỉ dựa vào cảm giác nói: "Đừng nổi giận mà... Người đừng nổi giận mà..."
Sư Yển Tuyết sững sờ trong chớp mắt, đáy mắt lạnh lùng nhạt hơn một chút, lắc đầu nói: "Bổn tọa không nổi giận với ngươi."
Gạt người, Phong Thính Lan mím mím môi, do dự mà mở miệng: "Là ta không tốt."
Sư Yển Tuyết nhìn Phong Thính Lan, cảm thấy dáng vẻ hắn cúi đầu nhận sai giống hệt trước kia, vừa ngốc vừa ủy khuất. Cũng không biết rốt cuộc sợi Canh Kim kia bù đi đâu rồi.
Phong Thính Lan đến gần thêm hai bước, thanh âm hơi khàn khàn trầm thấp, mang theo chút thở dài khiến người ta xúc động: "Ta không muốn người vất vả vì Long Tộc ta, nhưng ta mắc nợ người, nói cho cùng cũng trả không hết được rồi."
Sư Yển Tuyết thầm nghĩ, ngươi nợ bổn tọa nhiều lắm, trả thì thật sự không kém một chút nhỏ này đâu. Nhưng hắn nâng mắt nhìn vào trong mắt Phong Thính Lan, Long Tộc đặc biệt có đôi đồng tử thẫm đen đặc như mực, giống như cất giấu thâm tình muốn nói lại thôi.
Cái này làm Sư Yển Tuyết nhớ đến một con huyền long không biết xấu hổ khác, lúc đó Huyền Uyên vẫn chưa ngồi lên vị trí Thiên Đế, cả ngày quấn lấy hắn, muốn sinh trứng với hắn, dùng lời của Huyền Uyên thì chính là: "Với thần lực của ngươi và huyết mạch Long Tộc cường hãn của ta, nhất định sẽ có thể sinh ra hậu sinh cường đại nhất Thần Tộc, đến lúc đó nhất định khí vận của Thần Tộc chúng ta sẽ cao hơn Ma Tộc một đoạn lớn." Sư Yển Tuyết khá phiền với bộ dạng tinh ranh lại tính kế đó của Huyền Uyên.
Mà bây giờ hắn chịu xả thân tăng thêm khí vận vì Thần Tộc rồi, cái con rồng ngốc Phong Thính Lan này lại không muốn.
Cũng rất phiền.
Dường như Phong Thính Lan nhận ra cơn nóng giận của Sư Yển Tuyết, chầm chậm quỳ một gối xuống, cái trán hơi cúi, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của Sư Yển Tuyết.
Cả thanh kiếm Sư Yển Tuyết đều cứng đờ.
Nhị điện hạ tôn quý của Thần Tộc lấy tư thế cực thấp thành kính mà nhắm mắt lại, lấy linh lực căn nguyên tinh túy mềm mại nhất nhẹ nhàng đưa vào trong bụng Sư Yển Tuyết. Trứng rồng vội vã nuốt xuống linh lực căn nguyên huyết thống, so với linh lực lạnh lẽo trên thân kiếm của Sư Yển Tuyết, thì linh lực hùng hậu nồng đậm của Long Tộc hợp với khẩu vị của nó hơn.
Trứng rồng vui sướng mà muốn lăn lộn.
Nhưng nó không lăn, bởi vì Sư Yển Tuyết không cho.
Phong Thính Lan mở mắt ra, vẫn quỳ như cũ ngẩng đầu lên, mắt đỏ lên nhìn về hướng Sư Yển Tuyết, sau một lúc lâu, thanh âm mới khàn khàn nói: "Thần Quân, ta không nỡ bỏ." Hắn không dám nghĩ giết chết vật nhỏ này thế nào, đem nó bóc từng chút từng chút một từ bụng Sư Yển Tuyết ra, cắt đứt hơi thở đó. Đây cũng là cốt nhục của hắn, Phong Thính Lan thấp giọng cầu xin: "Thần Quân, ta muốn dùng linh lực căn nguyên dưỡng nó, cho đến khi nó ra đời."
Sư Yển Tuyết trầm mặc trong giây lát, xoay người liền đi, đợi đến khi người chìm nửa vào hồ băng rồi, mới quay đầu lại nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Bổn tọa mệt rồi, muốn ngủ ít ngày, cái hồ sâu ba nghìn thước này, thiếu một thần thú trấn nước."
Phong Thính Lan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, mặt mày mang theo vui mừng, không cần nghĩ ngợi mà nhún người hóa rồng, chìm vào trong hồ cùng Sư Yển Tuyết.
***
Tác giả có lời nói:
Cuộc sống không dễ dàng, Đản Đản thở dài.
Editor: Đản Đản là bé trứng nha ^^