Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Hàn Sơn xanh ngắt, nước thu lững lờ. Ngày đêm che nhật nguyệt, chẳng qua chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, Sư Yển Tuyết đã luyện tinh hóa khí đột phá đến luyện khí hóa thần. Trong màn xanh lầu trúc, trong phòng tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt, một cánh tay vô lực duỗi ra khỏi màn, vừa mới thò ra một đầu ngón tay, lại bị bắt lấy đè về. Một lúc sau, trong màn lại truyền đến tiếng thở dốc khe khẽ, giường trúc phát ra âm thanh lắc lư rất nhỏ.
Một hồi lâu sau, tiếng trên giường dần ngừng lại. Trong giường, lông mi dài của Sư Yển Tuyết ướt đẫm, hai mắt khép hờ, khàn giọng nói: "Đủ rồi... Đủ rồi..."
Phong Thính Lan thần thái hồng hào, nằm nhoài bên người Sư Yển Tuyết, môi hôn lên sau gáy đầy dấu vết của hắn: "Đủ chỗ nào?"
Sư Yển Tuyết vùi mặt vào gối, không nhịn được đau nhức bên hông nói: "Tu luyện cũng phải chú ý tiến hành theo chất lượng, nước đầy ắt tràn, trăng đầy ắt mệt, biết tiết chế mới là kế lâu dài."
Phong Thính Lan vừa nghe thấy một câu "Nước đầy ắt tràn", nhất thời trong lòng lại nóng lên, đỡ eo Sư Yển Tuyết, hỏi: "Đầy rồi sao? Cho ta xem thử nào."
Sư Yển Tuyết không thể nhịn được nữa, nhấc chân đá hắn, kết quả lại bị Phong Thính Lan dễ dàng tóm lấy mắt cá chân nhỏ gầy, thuần thục mà kéo cái chân đầy dấu vết kia ra.
"Phong Thính Lan!" Trong giọng nói của Sư Yển Tuyết tràn đầy ý cảnh cáo, đáy mắt đã mơ hồ nhìn thấy kiếm ý. Phong Thính Lan mấy ngày nay đã nắm được tính tình trên giường của Sư Yển Tuyết, vội vàng buông lỏng kìm chế ra, ngoan ngoãn cúi người hôn lên mi tâm của đối phương, giống như thành khẩn nhận sai nói: "Đừng giận, không làm nữa, ta cùng ngươi nghỉ ngơi một chút."
Sư Yển Tuyết xuôi cơn tức, nhắm mắt lẩm bẩm: "Ta muốn A Trì, ngươi đi bế tới đây."
Trong lòng Phong Thính Lan hơi chua xót, nhưng vẫn nghe lời xuống giường bế đứa con trai ngủ đến lật bụng lên ôm tới, nhét vào trong lòng Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết cảm thấy mỹ mãn ôm con xoay người, đưa lưng về phía Phong Thính Lan ngủ.
Phong Thính Lan sáp đến, vòng lấy eo Sư Yển Tuyết, gác cằm lên vai hắn. Sư Yển Tuyết một bụng nén đầy nước tinh, không chịu nổi hắn đưa tay xoa ấn, nhíu mi tâm giữ cổ tay của Phong Thính Lan lại, làm cho hắn thành thật một chút.
"A Tuyết..." Phong Thính Lan giãy giãy cổ tay, thấp giọng gọi hắn.
Sư Yển Tuyết bị giày vò phát phiền, hai mắt khép chặt nửa tỉnh nửa mê nói đùa: "Đừng động đậy, cẩn thận con của ngươi cũng bị ngươi ấn ra ngoài đấy." Lời vừa dứt, bàn tay ban nãy còn đang giãy dụa dưới lòng bàn tay nhất thời cứng ngắc.
Phong Thính Lan bỗng ngồi người dậy, tiếng động lớn đến mức giường trúc cũng rung ba lần theo. Sư Yển Tuyết mở mắt ra quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt Phong Thính Lan trắng bệch, trong con ngươi đen đến nổi mảng tím tràn đầy ngưng trọng.
"Sao vậy?" Sư Yển Tuyết hỏi.
Trên môi Phong Thính Lan rút đi một nửa huyết sắc, đưa tay quơ Sư Yển Tuyết vào trong lòng, ôm lên muốn đi.
Trên người Sư Yển Tuyết không có lấy một chiếc áo che đậy thân thể, hắn ôm A Trì vững chắc trong lồng ngực, cong tay vòng qua vai lưng của Phong Thính Lan, hỏi: "Đây là làm gì?"
Phong Thính Lan không nói lời nào, ôm hắn xuống lầu, ra khỏi cửa thùy hoa(*) trúc xanh đến hậu viện.
(*) Cửa thùy hoa 垂花门: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ trạm trổ sơn màu.
Bấm để xem
Cửa thùy hoa
"Cái giường đó còn không dung được ngươi sao?" Sư Yển Tuyết nâng tay triệu bạch y tới khoác lên trên vai Phong Thính Lan, không đành lòng thấy hắn mông trần chạy lung tung.
Dưới chân Phong Thính Lan đạp một cái, hơi nước chỗ đất trống mờ mịt, một suối nước nóng nhỏ đã hiện ra trước người. Hắn khom eo xuống, cẩn thận đặt Sư Yển Tuyết vào trong nước suối.
Nửa người Sư Yển Tuyết ngâm trong nước, nheo hai mắt lại phát ra một tiếng thở thoải mái, đầu ngón tay khua khua trong nước, hóa ra một mảng lá sen xanh, nhẹ nhàng đặt A Trì vẫn đang trong giấc mộng lên trên, thuận theo mặt nước đẩy đẩy lá sen đi, nhìn lá sen chở A Trì du đãng ra xa xa.
Phong Thính Lan đi cùng theo xuống nước, một tay đặt phía sau ôm lấy Sư Yển Tuyết, một tay men theo đường eo xoa xuống dưới. Sư Yển Tuyết vừa muốn nghỉ ngơi một lát không muốn cho hắn chạm, muốn tránh khỏi bàn tay của hắn. Ai ngờ Phong Thính Lan lại dùng sức, hung hăng ấn người vào trong lòng, đầu ngón tay lại muốn sờ xuống dưới.
"Ngươi phản rồi." Sư Yển Tuyết trở tay tóm lấy cánh tay của hắn, chỉ muốn cho hắn một con dao.
Thanh âm của Phong Thính Lan vô cùng căng thẳng: "A Tuyết đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi thu dọn sạch sẽ."
Sư Yển Tuyết ngừng lại một chút, thả lỏng người dựa vào lòng hắn, ước chừng đã hiểu được hắn có ý gì, không nhịn được buồn cười nói: "Bây giờ biết sợ rồi, sao lúc bảo ngươi đừng dội tất cả vào trong lại không nghe?"
Sắc mặt Phong Thính Lan lại trắng hơn vài phần, tim cũng xiết chặt lại. Sư Yển Tuyết thấy hắn thật sự sợ rồi, không đành lòng nói: "Chúng ta là đạo lữ đã bái đường nghiêm chỉnh rồi, sao ngươi phải lo lắng đến ra thế này? Giống như hai ta yêu đương vụng trộm ấy."
"Ngươi biết rõ không phải như vậy, ta là đang sợ..." Mặt Phong Thính Lan không có huyết sắc, ôm chặt lấy Sư Yển Tuyết, câu tiếp theo cũng không dám nói ra, cho dù là nói thêm một từ, đều có thể nhớ tới nỗi đau mất đi người như dùi khoan thấu tim lúc trước.
Sư Yển Tuyết đưa tay ôm lại hắn, nhẹ nhàng xuôi theo vai hắn, trấn an nói: "Đừng sợ, nghĩ chuyện tốt gì thế, hậu duệ của Thần Tộc nào có thể dễ dàng nói có là có như vậy chứ. Phụ hoàng của ngươi và quân phụ của ngươi kết làm đạo lữ mấy chục vạn năm cũng chỉ có ngươi và ca ca ngươi. Nghĩ xem Long Tộc các ngươi cộng vào mới có vài con, chuyện tốt đều cho ngươi chiếm toàn bộ, ngươi coi bản thân là Thiên Đạo thân sinh sao?"
Phong Thính Lan suy xét một chút, cân nhắc đúng là đạo lí này, lúc này mới thoáng an tâm. Sư Yển Tuyết gột rửa mệt mỏi trên người, khôi phục lại chút tinh thần, ôm A Trì đứng dậy. Hắn ngược lại không ngờ đến lời của mình đã làm Phong Thính Lan yên tâm một phen, làm sau đó hai người càng triền miên suốt ngày suốt đêm trên giường.
Tu vi tinh tiến đương nhiên là chuyện tốt, nhưng làm một thanh kiếm, phải khắc chế bản năng. Trái lại là Phong Thính Lan, phát huy tính cách của rồng đến nhuần nhuyễn. Tu vi của Sư Yển Tuyết được ích lợi, miễn là nháo nhưng không được quá phận, để cho hắn chút thời gian ôm A Trì, thời gian còn lại đa số đều dung túng cho Phong Thính Lan thích làm gì thì làm.
Hai người sống ở tiểu lâu giữa núi bất phân năm tháng, đông hạ cùng sương tuyết, cũng thỉnh thoảng có lúc nhàn hạ, sẽ đi dạo một chút về phía phố xá náo nhiệt. Ngày hôm đó, Phong Thính Lan đánh thức Sư Yển Tuyết mệt mỏi rã rời ngủ gật dậy, đề nghị: "Trong hầm rượu kia của ngươi đã rỗng rồi, ta và ngươi vào thành đi mua thêm chút đi. Nghe nói hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ở nhân gian là một ngày rất náo nhiệt, tiện đường đi loanh quanh một chút."
Sư Yển Tuyết mở mắt ra, dáng vẻ mệt mỏi uể oải, ôm A Trì nằm sấp chơi đùa lung tung trên người, lẩm bẩm nói: "Trên đường đều chơi đèn rồng, nếu ngươi nhìn quen được, ta sẽ đi cùng ngươi."
Phong Thính Lan cũng không phải nhất định muốn chen vào chỗ đông người, chỉ là thấy Sư Yển Tuyết dạo này dường như đối với cái gì đều có dáng vẻ không để tâm, suốt ngày mệt mỏi ham ngủ, hắn nhìn khó tránh trong mắt có chút lo lắng, liền muốn kéo hắn ra ngoài đi lại.
Trong lầu trúc xanh nhỏ ấm áp hơn xuân, ra trước kết giới, bên ngoài vẫn là băng tuyết chất chồng. Sư Yển Tuyết nâng tay khoác lên người A Trì một chiếc áo choàng màu đỏ, mấy ngày nay bé lớn lên không ít, bế lên nặng trịch rồi, nói chuyện cũng lưu loát hơn, suốt ngày nói ta ta ta ta không ngừng.
Bàn tay trắng nõn mềm mại kéo kéo áo choàng trên người, A Trì vui vẻ ôm cổ Sư Yển Tuyết, giọng sữa mềm mại hỏi: "Mẫu thân, chúng ta đi đâu?"
Sư Yển Tuyết không thể sửa lại cách xưng hô cho A Trì, buồn bực trong một thời gian sau cũng nghe thuận tai, mẫu thân thì mẫu thân đi, chính mình sinh còn có thể thế nào, đợi lớn lên đánh một trận là tốt rồi.
"Chúng ta đi Kinh Thành xem rồng." Sư Yển Tuyết buộc chiếc mũ nhỏ ở trên chiếc áo choàng lên, dành ra một bàn tay dắt Phong Thính Lan, mang hai con rồng đi lên phố xem người chơi rồng.
***
Editor: *Cười khóc*