Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Màn xanh bị gió đêm thổi cuộn lên, lại lững lờ mà rơi xuống, che khuất đi lộn xộn khắp giường.
Sư Yển Tuyết che bụng ngồi thẳng người dậy, không nói một lời nhìn Phong Thính Lan mặt không còn giọt máu. Một lúc lâu sau, hắn vươn đầu ngón tay ra nâng cằm Phong Thính Lan lên, quan sát trái phải một phen, không nhịn được cười nói: "Sợ như vậy sao?"
Phong Thính Lan nắm chặt ngón tay hơi lạnh của Sư Yển Tuyết, cúi đầu xuống. Tóc dài đen rơi xuống sườn mặt, che đi đôi mắt của hắn, làm Sư Yển Tuyết nhìn không rõ thần tình lúc này.
Sư Yển Tuyết không đành lòng, chống eo đau nhức tiến đến gần, một tay ôm lấy Phong Thính Lan, nhẹ nhàng xuôi theo tấm lưng căng cứng của hắn, nói: "Ta có trách ngươi hả? Tinh thần sa sút thành cái bộ dạng này."
Phong Thính Lan lật tay ôm chặt Sư Yển Tuyết vào trong lòng, ngữ khí cố gắng trấn tĩnh: "Vẫn kịp, chúng ta về Tử Tiêu thiên đình đi tìm quân phụ. A Tuyết, ta không cần hậu nhân Thần Tộc nữa."
Sư Yển Tuyết không hề bất ngờ về quyết định này của Phong Thính Lan, cũng có thể hiểu phần tình ý đối đãi cẩn thận chu toàn đối với hắn của Phong Thính Lan, chỉ là lời dừng ở trong lòng, vẫn không khỏi có vài phần thất vọng. Hai đạo khí tức vốn nháo đến xoắn vào nhau giống như nghe hiểu, dần dần yên tĩnh xuống.
Phong Thính Lan thu chặt cánh tay lại, sự trầm mặc của Sư Yển Tuyết làm hắn bất an. Rất lâu sau, Sư Yển Tuyết mới vỗ vỗ sau lưng hắn, nói: "Buông tay ra, không hít thở được nữa. Nếu ngươi không muốn, vậy thì không cần nữa."
"A Tuyết..." Phong Thính Lan buông tay ra, ngẩn người nhìn hắn. Sư Yển Tuyết nằm xuống giường lần nữa, kéo chăn lộn xộn đắp lên người, đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại: "Để ta nghỉ ngơi một lúc, đợi ta tỉnh lại thì tùy ngươi đi tìm Thiên Quân."
Phong Thính Lan nhìn chằm chằm đôi vai mảnh khảnh của Sư Yển Tuyết, muốn nói lại ngừng: "A Tuyết, xin lỗi..." Sư Yển Tuyết giống như ngủ không nói chuyện, bàn tay dưới đệm chăn chỉ nhẹ nhàng che lên bụng, dưới lòng bàn tay lờ mờ có thể nhận ra hai đạo linh tức sống tươi mới kia, ngây thơ vô tri mà cắm rễ trong thân thể hắn.
Sương mù giữa núi tan hết, sắc trời sáng tỏ, lầu trúc đã không thấy tung tích.
Tử Tiêu thiên đình, thần điện của Thiên Quân, đầu ngón tay của Nguyên Tân đặt lên cổ tay của Sư Yển Tuyết, linh tức tinh khiết ôn hòa thuận theo kinh mạch dạo đến giữa đan điền.
Một lúc lâu sau, Nguyên Tân thiên quân thu tay lại, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Phong Thính Lan một cái, hơi nhíu mày nói với Sư Yển Tuyết: "Như Thần Quân dự liệu, đích thực là con nối dõi của Long Tộc hóa khí thành thai, hai đứa cùng căn cùng sinh."
Phong Thính Lan đặt A Trì lên đầu gối Sư Yển Tuyết, xoay người nói với Thiên Quân: "Quân phụ, thân thể của A Tuyết hiện giờ chỉ là một kiếm linh, không phải là Thần Tộc, nếu mang thai con của Thần Tộc sợ là quá mức gian nan. Chúng ta đã thương lượng rồi, không giữ nữa."
Bàn tay Sư Yển Tuyết xoa xoa trên sừng nhỏ của A Trì hơi khựng lại.
Nguyên Tân thiên quân tim trầm xuống thở dài, chỉ hỏi dò Sư Yển Tuyết: "Ý của Thần Quân là..."
"Nghe theo hắn." Sư Yển Tuyết ngẩng đầu miễn cưỡng mỉm cười: "Thái hòa vạn vật, thuận theo tự nhiên, thân thể của ta đã không chịu nổi phần khí vận biếu tặng này rồi, vậy thì không giữ nữa."
Nguyên Tân Thiên Quân thấy Sư Yển Tuyết thản nhiên thoải mái nói ra lời này, ngược lại cũng không nhiều lời thêm. A Trì ngồi trên đầu gối Sư Yển Tuyết, nghiêng đầu nhỏ nhìn một hồi lâu, vươn đầu ngón tay trắng noãn ra chỉ vào bụng của hắn, nói: "Mẫu thân, là muội muội nè."
Sắc mặt Sư Yển Tuyết khẽ biến, sống lưng cứng đờ. A Trì nhắm mắt lại, đối với khí tức cùng căn nguyên có cảm giác thân cận tự nhiên, bé tiếp tục nói: "Có muội muội, còn có đệ đệ..."
"A Trì!" Phong Thính Lan khẽ quát một tiếng, mặt trầm xuống.
A Trì hoảng sợ, bỗng mở to hai mắt ra, lo sợ bất an nhìn cha. Phong Thính Lan trước nay yêu thương bé, chưa bao giờ phát giận với bé, một tiếng quát nghiêm khắc này thật sự đã dọa sợ bé rồi.
Sư Yển Tuyết vội ôm lấy A Trì, nhẹ nhàng sờ sờ sừng rồng, dỗ dành nói: "Không sợ, cha không phải hung dữ với con đâu." Phong Thính Lan cũng nhận ra bản thân phản ứng quá mức kịch liệt, vội vàng quỳ nửa người xuống, thả giọng hòa hoãn nói: "Cha sai rồi, cha dọa A Trì rồi."
A Trì chịu ủy khuất nước mắt lưng tròng, ngọ nguậy vươn đầu nhỏ ra từ trong lòng Sư Yển Tuyết, cố gắng duỗi bàn tay nhỏ ra kéo góc áo của Phong Thính Lan: "Cha đừng khóc."
Phong Thính Lan không khóc, chỉ là tim như bị dao cắt, tự tay dứt bỏ cốt nhục của mình sao mà không đau, lại nghe A Trì khuyên như vậy, nhất thời đuôi mắt phiếm hồng. Sư Yển Tuyết thở hắt ra, nhét A Trì vào trong lòng Phong Thính Lan, đứng dậy kéo hai người ra ngoài. Đợi đi tới trước cửa điện, một tay đẩy Phong Thính Lan ra ngoài, nhanh nhẹn đóng cửa lại.
"Thính Lan, bế A Trì ở bên ngoài chơi một lúc, chuyện còn lại không cần ngươi lo." Sư Yển Tuyết nói xong, lại nhìn về phía Nguyên Tân thiên quân: "Đừng để hắn vào đây, chỉ thêm phiền phức."
Nguyên Tân thiên quân nâng tây hạ kết giới, để Phong Thính Lan ở bên ngoài gõ cửa.
Sư Yển Tuyết hướng về phía giường mây ngồi xuống, chống trán thở dài, không dấu được vẻ mệt mỏi giữa lông mày: "Nguyên Tân, ý trời trêu đùa ta như vậy, có được lại mất đi, tự nhiên lại khiến Thính Lan buồn khổ một hồi."
"Xác định là không cần sao?" Nguyên Tân hỏi lại.
Sư Yển Tuyết lắc đầu: "Không cần nữa, Thính Lan lần trước xem như đã bị ta dọa sợ rồi, đừng để hắn cả ngày nơm nớp lo sợ nữa."
"Đại hoang chưa từng có tiền lệ bỏ thai." Nguyên Tân rót trà đưa cho Sư Yển Tuyết. Thần Tộc ít ỏi, người người ai không trông mong có hậu nhân chứ, chỉ là Thiên Đạo không cho phép.
"Thử đi." Sư Yển Tuyết buông mắt, hơi trà che nửa vẻ mặt của hắn.
Trong hư đỉnh Càn Khôn của đại điện Nguyên Tân có giấu mấy vạn tiên thảo, hắn cân nhắc lấy ra một phần, mở lò sắc thuốc. Sư Yển Tuyết ở một bên uống trà nhìn hắn bận rộn, hai đạo khí tức vốn kiêu ngạo bướng bỉnh ồn ào trong bụng hoàn toàn bất động, tội nghiệp co lại thành một đoàn, chờ đợi xử trí cuối cùng.
Nước thuốc đen sì đậm đặc, lúc bưng đến trước mặt Sư Yển Tuyết hắc đến dạ dày hắn cuộn lên.
"Ngươi đã nghĩ kĩ rồi?" Nguyên Tân thiên quân hỏi lần cuối. Sư Yển Tuyết nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, thở dài một hơi: "Coi như ta có lỗi với bọn nó."