Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trứng rồng vân lửa màu đen hấp thu long tức nồng đậm cùng linh khí cung cấp giữa trời đất của núi Lăng Dương, vui sướng mà không thể tự mình, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn ra đời. Thần sắc Sư Yển Tuyết trắng bệch, môi dưới cắn ra một vết dấu răng thật sâu, lung lay sắp đổ mà bám vào cánh tay Phong Thính Lan.
Trong lòng Phong Thính Lan nhất thời giận dữ, trách quả trứng cuối cùng này lại giày vò người như thế, lập tức quát lên một tiếng rồng ngâm mang ý cảnh cáo. Long tức vốn ôn hòa nồng đậm bỗng nhiên cũng thay đổi, lộ ra sự uy áp nghiêm khắc.
Trứng rồng béo ụ bị tiếng rồng ngâm dọa sợ, nhất thời ngẩn người. Một lúc lâu sau lại nghe răng rắc một tiếng, trên vỏ trứng màu đen nứt ra một khe hở.
Sư Yển Tuyết đau đớn kêu ra tiếng, đỡ bụng quỳ một gối xuống, mồ hôi lạnh từ thái dương tuôn xuống ào ào. Phong Thính Lan cũng trợn tròn mắt, không ngờ một tiếng này của mình lại khiến trứng rồng sợ nứt ra, tay chân luống cuống đỡ lấy Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết bất chấp trong bụng đau đớn từng trận, khuôn mặt trắng bệch, che bụng tức giận nói: "Ngươi... Gào nó làm cái gì." Bên tai hắn vù vù, trong đầu một mảng trống rỗng, chỉ dư lại một ý nghĩ, hài tử nứt rồi thì phải làm thế nào?
Phong Thính Lan nâng mặt Sư Yển Tuyết lên, mắt thấy vị thần minh chưa bao giờ từng lộ ra vẻ sợ hãi cùng chịu thua kia trong mắt lại tích một tầng hơi nước. Trái tim Phong Thính Lan đau đau thắt lại, tay run run xoa lên đuôi mắt của Sư Yển Tuyết, lắp ba lắp bắp nói: "Không sao đâu, sẽ không sao đâu, A Tuyết ngươi đừng khóc."
Sư Yển Tuyết nắm lấy cổ tay Phong Thính Lan, cố gắng trấn định lại, nói: "Gọi quân phụ của ngươi tới đây." Trứng rồng đã nứt ra không biết còn có thể tu bổ lại không, bây giờ sợ là chỉ có Nguyên Tân mới có thể giúp hắn.
Phong Thính Lan lúc này mới nghĩ tới xin trợ giúp của Thiên Quân, vội kết một câu thần niệm đưa tới Tử Tiêu thiên đình. Vết nứt trên trứng rồng giống như lại to thêm một chút, cuộn cuộn không dứt mà hấp thu linh khí, dường như đang nổi lên cái gì đó. Sư Yển Tuyết gắt gao chống đỡ đáy bụng trĩu căng ra, linh lực căn nguyên còn lại chẳng có mấy trên nguyên thần gần như bị trứng rồng rút đến khô cạn, ngoài sự đau đớn kéo dài không ngừng trong bụng thì còn có sự suy yếu vô lực trong nguyên thần.
Hình như Phong Thính Lan không ngừng gọi hắn ở bên tai, chỉ là Sư Yển Tuyết không nghe rõ nữa, hắn dựa trên vai Phong Thính Lan, đầu hoa mắt choáng váng lại bị cơn đau đớn xiết lại trong bụng quấy nhiễu đến không thể yên ổn. Mồ hôi lạnh từng đợt từng đợt thấm ướt y phục trên vai hắn, Sư Yển Tuyết vùi mặt vào trong ngực Phong Thính Lan, cố hết sức thở hổn hển, nỗ lực mượn chút linh lực an ủi từ trên người đạo lữ.
Phong Thính Lan khom người vòng lấy khuỷu chân của Sư Yển Tuyết, bế hắn từ trong nước ra, ổn định tâm trạng nói: "A Tuyết, quân phụ sắp đến rồi, ngươi chống đỡ một chút, sẽ không có chuyện đâu." Trứng rồng sắc vàng đang lượn vòng trong nước ở bên cạnh sáp đến gần, Phong Thính Lan vớt trứng rồng vàng nhỏ lên, bế Sư Yển Tuyết liền muốn đi. Trứng vàng nhỏ chỉ có thể tự mình lăn lộn đuổi theo phía sau phụ thân.
---------------------
Editor: Còn 2 chương nữa là kết thúc rồi, edit xong thật sự mình cảm thấy có lẽ đây là bộ truyện mà nhân vật chính khổ nhất trong số những bộ truyện mình đã đọc, cả 1 bộ mình chỉ nhớ Sư Yển Tuyết đau đớn chảy mồ hôi các thứ thôi oiiiii~