Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người bình thường đi bộ với tốc độ 5 km/h, nhưng ở trong hoàn cảnh đồi núi, con người ta khó có thể đi đường với tốc độ ấy, nói chi là phải giữ vững trong thời gian dài. Nếu bắt buộc phải di chuyển với tốc độ như vậy, thể lực con người sẽ hao mòn rất nhanh, tụt dốc không phanh.
Trương Anh Hào là người có thân thể yếu hơn bốn người còn lại. Lần đầu đi trong ba giờ, hắn đã mệt lả, hai chân như rụng rời. Lưu Ân Tĩnh quyết định đi tiếp, ba người còn lại không có ý kiến gì thêm, Trương Anh Hào cũng đành chấp nhận tiếp tục lên đường.
Một lần ba giờ nữa trôi qua, khi cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi, Trương Anh Hào ngồi bệch xuống đất, khuôn mặt xanh xao, hô hấp dồn dập. Không chỉ có hắn, Triệu Lệ Nguyên và Phu Tân không khá hơn hắn bao nhiêu, dù sao tố chất thân thể của ba người không hơn kém gì nhiều.
Đến tận đây, Trương Anh Hào hiểu được phương án tiếp tục đi tới là không khả thi. Không chỉ vì ba người con trai đã không có bao nhiêu thể lực để tiếp tục cuộc hành trình gian nan, mà bởi vì nếu tiếp tục cuộc hành trình này, khi không may phải đối mặt với Quái thú, ba người họ làm gì còn sức chạy trốn, ba người họ chỉ có chết chắc.
Phu Tân tu một hơi hết cả nước trong đốt tre, thở phì phò, mở miệng nói: “Ân Tĩnh, Mộc Vận, mình không đủ thể lực để đi tiếp. Nếu hai cậu nhất định muốn đi tiếp, mình sẽ không cùng đi với hai cậu nữa, nhóm mình tách ra từ đây.”
“Mình cũng vậy.” - Triệu Lệ Nguyên góp lời. - “Mình nghĩ chúng ta nên tìm một nơi tương đối an toàn để ẩn nấp, chờ đợi cứu viện đến.”
Lạc Mộc Vận nghe Phu Tân và Triệu Lệ Nguyên nói thế, liền mỉa mai: “Quái thú đang đuổi theo phía sau chúng ta, dừng lại tìm nơi ẩn nấp khác gì chịu chết. Nếu các cậu vì một chút mệt mỏi mà muốn chết, mình và Ân Tĩnh sẽ không ngăn cản các cậu. Các cậu không cần phải kéo bọn mình đi chết chung với các cậu làm gì.”
Phu Tân lắc đầu: “Mình đã nói rồi, mình không đi được nữa. Nếu các cậu muốn đi tiếp, mình sẽ rời nhóm, các cậu cứ đi tiếp.”
Trương Anh Hào im lặng, thời khắc này hắn cảm thấy để Triệu Lệ Nguyên và Phu Tân nói thay suy nghĩ của mình là được, hắn không muốn dính líu gì đến những cuộc tranh luận, cãi vã vô bổ làm gì. Hắn có quyết định của riêng mình, và chín phần mười là quyết định của hắn sẽ không bị người khác ảnh hưởng mà thay đổi.
Lạc Mộc Vận xua tay đuổi những con muỗi kêu vo ve bên cạnh tai trái, rồi đưa tay phải xuống nhổ một con đỉa đang hút máu ở trên bàn chân trái ra, ném mạnh sang một bên. Lần đầu trong đời nàng phải cất bước đi mãi, đi mãi, đi mỏi mòn trong hoàn cảnh tệ hại đầy khó chịu, tính tình tốt đến mấy cũng ủ cái bực mình trong người rất lâu.
Ở thời khắc này, nghe hai người con trai đưa ra lý do này, lý do nọ, cơn tức giận trong người cô như núi lửa phun trào, Lạc Mộc Vận nổi giận: “Các cậu có phải con trai không? Các cậu còn yếu hơn cả con gái bọn mình. Đi được có chút xíu thì đã thở không ra hơi, than lên than xuống. Các cậu cho rằng mình cần các cậu sao? Giải tán thì giải tán chứ, đường ai nấy đi, sống chết tự lo.”
“Mộc Vận.” - Lưu Ân Tĩnh cau mày, gắt nhẹ một tiếng.
Thấy Lưu Ân Tĩnh không đứng về phía mình, còn giở giọng quát, Lạc Mộc Vận cảm thấy oan ức. Nỗi bực tức cộng thêm sự oan ức làm cho đôi mắt Lạc Mộc Vận bỗng nhiên mơ hồ, nhưng cô gái kiên cường này không khóc, cô ta nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, xua tan đi những giọt nước mắt đang kéo về đôi mắt ấy.
Lạc Mộc Vận đứng im khoảng mười giây, sau khi thu lại cảm xúc, cô ta hừ lạnh: “Hừ. Ân Tĩnh, mình sẽ tiếp tục đi tới. Hoặc là cậu đi tiếp với mình, không có ba người bọn họ, mình và cậu vẫn có thể gắng gượng cho đến khi cứu viện tới. Hoặc là cậu muốn ở lại để cùng chết với bọn họ, mình cũng sẽ không ngăn cản, mình sẽ đi một mình.”
Thông thường, con người hay sống giả tạo, giấu mình vào một vỏ bọc hoàn hảo, chỉ khi nào gặp phải khó khăn và gian nan khó vượt qua, con người mới để lộ mặt thật của chính mình. Những mặt thật này sẽ phô bày ra một con người chân thật nhất, một con người có thể khác hoàn toàn với cái vỏ bọc hoàn hảo trước đó.
Để hiểu cách phụ nữ suy nghĩ, cũng như để hiểu cách người khác suy nghĩ, phải quan sát và lắng nghe họ ở cái giai đoạn khó khăn nhất này.
Tại thời điểm nhạy cảm, khi mà một cuộc trao đổi thông thường có khả năng biến thành một cuộc cãi vã lớn, rồi dẫn đến sự tan đàn xẻ nghé của một nhóm người, Trương Anh Hào rất biết điều, hắn im miệng, tập trung quan sát và lắng nghe.
Lưu Ân Tĩnh nhìn Lạc Mộc Vận, nói: “Mộc Vận, đây không phải là lúc chúng ta cãi nhau, chưa phải là khi chúng ta không có phương pháp tốt nhất thỏa mãn cho cả hai bên.”
“Có phương pháp thỏa mãn cho cả việc dừng lại và đi tiếp sao? Cậu đùa mình à?” - Lạc Mộc Vận hiển nhiên không tin câu nói của Lưu Ân Tĩnh.
Lưu Ân Tĩnh nhìn ba người con trai, nhìn Lạc Mộc Vận, cười khẽ: “Có, nếu chúng ta đi tới con sông Lôi Ba phía trước.”
Nghe được đáp án này, Lạc Mộc Vận liền phản ứng lại: “Ý cậu là làm bè rồi đi xuôi theo dòng nước?”
Ngay tức khắc sau, Lạc Mộc Vận lên tiếng phản đối: “Không được. Chúng ta ngồi bè trôi sông khác gì trở thành đích ngắm cho Quái thú. Trên một không gian hẹp như chiếc bè, chúng ta sẽ bị hạn chế, sẽ không thể tránh né khi bị tấn công. Tình cảnh khi ấy chỉ càng thêm nguy hiểm.”
Lưu Ân Tĩnh cười cười: “Mình biết chứ. Nhưng con sông Lôi Ba rất rộng. Nếu như chúng ta đi giữa dòng, Quái thú có đứng ở hai bên bờ tấn công bè từ xa, chúng ta vẫn có được một khoảng thời gian ngắn để phản ứng.”
“Đó là cậu nghĩ vậy thôi. Nếu như Quái thú không đứng ở hai bên bờ, mà chúng nhảy xuống sông đuổi theo chúng ta, cậu cảm thấy khi đó chúng ta nên làm gì? Là vẫn ngồi trên bè, chờ đợi chúng tới xé thịt, hay là dùng thân thể yếu ớt nhảy xuống sông, đánh cược xem may mắn của mỗi cá nhân?” - Lạc Mộc Vận phản bác.
“Ở đâu ra nhiều cái trường hợp như vậy? Không phải loại Quái thú nào cũng biết bơi đâu.”
“Ai có thể biết được? Cậu có dám chắc chúng ta sẽ không đụng tới một đám Quái thú biết bơi không?”
“Trên đời này làm gì có ai có thể nắm chắc được việc gì một trăm phần trăm, chúng ta chỉ chọn phương án phù hợp nhất và có xác suất rủi ro thấp nhất mà thôi.”
“Nói như cậu, mình thấy giải tán nhóm, tách ra đi riêng mới là phương án tốt nhất.”
Lưu Ân Tĩnh rút lui, không nói thêm gì nữa, cô cảm thấy nói chuyện cùng một con người cố tìm cách bắt bẻ từng chi tiết thật là mệt mỏi. Chuyện gì cũng có hai mặt, cứ mãi tìm phương án hoàn mỹ nhất thì phải đến bao giờ mới tìm ra? Trong trường hợp hiện tại, đi một bước, tính một bước có lẽ mới là phù hợp hơn cả.
Lưu Ân Tĩnh cảm thấy Lạc Mộc Vận muốn bản thân cô cùng cô ta tạo thành một nhóm, bỏ mặc người khác, nên mới tìm đủ lý do để bắt bẻ. Mong muốn của cô ta đương nhiên là để bản thân nàng cảm thấy tạo một nhóm mới với cô ta mới là tốt nhất, những phương án khác hoàn toàn không có khả thi, xác suất tử vong rất cao.
Lưu Ân Tĩnh biết rõ suy nghĩ của Lạc Mộc Vận không có vấn đề gì. Thế nhưng bản thân nàng không muốn dễ dàng từ bỏ ba người con trai kia. Nếu như muốn từ bỏ, từ khi vào rừng, nàng đã giải tán cái nhóm này rồi.
Khi Lưu Ân Tĩnh đoán được chân tướng, nàng cho rằng từ lúc vào rừng đến lúc được cứu viện sẽ không gặp thêm nguy hiểm gì, vì vậy nàng đã quyết định lôi kéo bốn người còn lại trong nhóm, do đó nàng mới giữ lại cái nhóm này. Dù gì, mở rộng mối quan hệ, đặc biệt là những mối quan hệ tạo thành khi giúp đỡ nhau vượt qua nguy hiểm như thế này, là việc cực kì cần thiết.
Thế giới này đâu chỉ được tạo thành từ lợi ích, nó còn được tạo thành từ ân tình. Một gia tộc vững mạnh có thể nào không có các mối quan hệ bền vững? Được giáo dục từ nhỏ, nàng có thể nào không hiểu được tầm quan trọng của các mối quan hệ bền vững.
Vậy thì khi ông trời đặt một cơ hội trước mắt nàng, cái cơ hội mà nàng không tốn bao nhiêu công sức thì có thể đạt được, cớ gì nàng lại không nắm lấy?
Trong tương lai, chỉ cần có một người trong bốn người kia hữu dụng, nàng đã ăn mừng được rồi. Cho dù trong tương lai, bốn người đó chẳng làm nên trò trống gì, chẳng giúp ích được gì cho nàng, nàng cũng đâu có mất gì đâu cơ chứ. Chuyện lợi đến vậy dại gì không làm.
Đã qua một chặng đường, chỉ cần cố gắng thêm, không bao lâu nữa là đã có thể thành chính quả. Giờ này đột nhiên bảo nàng giải tán nhóm, chọn đi theo Lạc Mộc Vận, hoặc chọn dừng lại cùng ba người con trai, Lưu Ân Tĩnh nàng làm sao có thể từ bỏ bất cứ ai?
Không, Lưu Ân Tĩnh nàng muốn hết!
Lưu Ân Tĩnh biết rõ chân tướng, Lạc Mộc Vận không biết rõ. Lưu Ân Tĩnh lại không thể nói chân tướng ra cho Lạc Mộc Vận biết, bởi nó không chỉ là cấm kỵ, mà việc nói ra càng là việc chuyện ngu xuẩn. Ai dám chắc Lạc Mộc Vận sẽ giữ kín như bưng? Ai dám chắc khi Lạc Mộc Vận biết rồi, cô ta sẽ không làm gì ảnh hưởng tới kế hoạch của nàng?
Một khi không thể nói ra, Lưu Ân Tĩnh chỉ có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề hiện tại của cả nhóm.
Lưu Ân Tĩnh nghĩ thế, nên nàng tính chuyện bắt đầu câu giờ, chủ động để mọi người giúp đỡ nghĩ cách. Thế là nàng nhìn cả bốn người còn lại, cười nói: “Tạm thời mọi người cứ nghỉ ngơi tại chỗ, chúng ta có thể thảo luận phương án tốt nhất cho cả nhóm. Nếu như đến cuối cùng vẫn không có phương án thích hợp, chúng ta nghĩ đến việc giải tán nhóm cũng không muộn.”