Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe được tiếng hít thở như có như không, tim của Nhiếp Hi đập kịch liệt, toàn thân thiêu đốt như bị phỏng. Thiên địa càn khôn, vũ trụ hồng hoang, hết thảy đều trở nên mờ nhạt như vậy, chỉ có thanh âm yếu ớt kia, trong lòng hắn đang đánh trống rầm vang.
Là Lâm Nguyên, là Lâm Nguyên, là Lâm Nguyên ư!
Loảng xoảng lại loảng xoảng tiếp! Dọc theo đường đi không biết Nhiếp Hi đã đụng ngã đồ vật gì, ầm ầm rớt đầy đất, hắn suýt nữa té một chút, nhưng cũng không lo được nhiều như vậy, lảo đảo lắc lư té nhào trước giường Lâm Nguyên, tay co quắp đổ đầy mồ hôi vội vã lục lọi bốn phía, chợt đụng phải da thịt hơi ấm áp. Nhiếp Hi run rẩy một trận, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài nặng nề vỡ vụn.
Đó là thân thể của Lâm Nguyên, hắn đã hồi tưởng lại vô số lần trong mộng, ngay cả hai mắt đã mất đi, sẽ không nhận lầm. Những xuân hoa thu nguyệt cùng nhau triền miên nhiều như vậy, những đêm ngắn đêm dài tình nồng mật ý nhiều như vậy, hắn có thể nào không nhớ rõ mỗi phân mỗi tấc trên cơ thể của Lâm Nguyên? Một lời thốt ra, đều là ngọt ngào, đều là thống khổ, đều là không thể bao giờ phai nhạt.
Lâm Nguyên đang mê man tựa hồ cảm giác được mùi khét trên người hắn, thân thể khẽ động, bỗng nhiên cúi đầu thở dài một tiếng: “Ngươi… cuối cùng đã tới.” Lời này lại không có cảm giác bất ngờ gì, chỉ mang theo rất nhiều ý tự vĩnh viễn nói không nên lời.
Thân thể Nhiếp Hi có hơi lung lay, đầu óc mờ mịt đến nỗi cơ hồ không nghe rõ Lâm Nguyên đang nói chuyện gì, mấy lần muốn dùng tay đụng vào mặt gã, có thể tưởng tượng lại những chuyện cũ trước kia, lại gắng gượng nhịn ham muốn xuống, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, thật bất ngờ phải không?”
Hai mắt Lâm Nguyên chuyển động một chút, cố gắng dừng lại trên nam tử trẻ tuổi trước mặt. Kỳ thật Nhiếp Hi đã tiều tuỵ đi rất nhiều, thế nhưng khí thế thiên chi kiêu tử vẫn còn đó, phong thái cực kì tuấn nhã. Điều này khiến Lâm Nguyên thậm chí có hơi ngỡ ngàng. Người ở trước mặt này, đã mất đi tất cả, đầy đau thương và mất mát, rốt cuộc là dựa vào cái gì để cầm cự cho tới bây giờ.
Gã hoảng hốt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Hi, khoé miệng thấp thoảng nở một nụ cười, ôn nhu nói: “Không, Hi, ta chờ ngươi đã hai ngày. Không gặp được ngươi… Ta làm sao bằng lòng trút hơi thở chứ.”
Trong lòng Nhiếp Hi quặn lại một trận, hít một hơi, cố hết sức vươn tay ra, chạm vào đôi môi của Lâm Nguyên: “Ngươi vẫn rất biết nói chuyện.” Ngón tay co quắp của hắn khát khao được vuốt ve da thịt của Lâm Nguyên nhiều hơn, nhưng người này, đã nhiều lần phản bội và tổn thương hắn như vậy, thật không thể giống như trước đây nữa.
Lâm Nguyên vẫn lẳng lặng cười: “A, xin lỗi, ta quên mất ngươi không nhìn thấy. Khụ… Không sao…” Gã chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy ngón tay của Nhiếp Hi, đặt lên gương mặt mình, rồi lướt qua gò má gầy gò, hạ xuống cần cổ thon dài ưu mỹ, từ từ tiếp tục đi xuống phía dưới nữa.
“Dùng tay đi, ba năm rồi… Hi, ngươi có thể sờ được sự biến đổi của ta không?” Gã bình tĩnh mà suy yếu nói.
Ngực Nhiếp hi giống như phát ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn, muốn ngăn tay gã lại, đụng phải làn da trơn bóng như ngọc của gã, run rẩy một trận, dường như không dậy nổi một chút sức lực, nhưng có loại xung động sôi sùng sục như dã thú ở trong lòng hắn.
Người này đã phản hội hắn, nhưng người này, cơ thể này, nên là của hắn, vẫn là của hắn…
Tim đập càng lúc càng nhanh, bàn tay khô gầy của Lâm Nguyên dẫn bàn tay đang run rẩy kịch liệt của Nhiếp Hi, từ từ trượt vào dưới lớp trung y nơi lồng ngực. Đó là thân thể mà Nhiếp Hi đã lâu không gặp, nhưng lại quen thuộc như vậy, trong mộng trong lòng, đã từng miêu tả qua vô số lần. Lúc hắn đau khổ đến tột cùng kêu hét suốt đêm dài ở đài Tẩy Mai, làm sao chưa từng mong mỏi sự an ủi từ cổ thân thể này chứ? Căm hận như vậy, lại không thể quên được.
Nhiệt độ hơi lạnh, tim đập thình thịch, da thịt trắng mịn, quả anh đào hồng nhạt hơi hơi nhô ra, hết thảy đều quen thuộc như vậy. Người của hắn, Lâm Nguyên của hắn…
Nhiếp Hi định thần lại, muốn dời bàn tay đi, lại bị Lâm Nguyên cầm thật chặt, tay càng trượt xuống dưới nữa, đến gần tiểu phúc bình thản của Lâm Nguyên. Nhiếp Hi lại mơ màng một hồi, run giọng nói: “Ý ngươi là gì?” Lâm Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hi, ngươi… Khụ khụ, trở nên thật ngây ngô mà —— ”
Gã cười hai tiếng, nhịn không được lại nôn ra một búng máu, không muốn để Nhiếp Hi phát hiện, liền ung dung thản nhiên chùi đi, nói tiếp: “Hi… Đừng đi —— ”
Nhiếp Hi nghe được câu “đừng đi” này, trong lòng ầm ầm vang lên, trong lúc nhất thời không biết là buồn hay vui, trầm mặc không nói gì. Hốt hoảng một hồi, chỉ cảm thấy tiếng gió khẽ lướt bên tai, một trận hơi thở vừa nóng vừa êm dịu phả lên khuôn mặt đã đỏ, Lâm Nguyên hơi chống người dậy, đôi môi hôn vội một cái trên mặt hắn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó từng chút từng chút lướt tới trán hắn, mắt, mũi, sau cùng nghiêm túc hạ xuống trên miệng hắn. Đôi môi dính lấy nhau, Lâm Nguyên dùng đầu lưỡi khéo léo trêu chọc mỗi một chỗ mẫn cảm trong miệng hắn, đúng là chưa bao giờ có nhiệt tình như vậy, nhiệt tình đến gần như yêu dị, yêu dị đến hơi có điềm xấu.
Nhiếp Hi rên lên một tiếng, cơ mặt co giật, đột nhiên chế trụ tay gã, lại gắng gượng đẩy thân thể đang dây dưa của gã ra: “Ngươi còn muốn gì từ ta?” Cho tới bây giờ Lâm Nguyên vẫn luôn lãnh đạm, chợt trở nên chủ động như vậy, dĩ nhiên là có tính toán khác. Cho dù Nhiếp Hi lại trầm luân trong khổn khổ, cũng sẽ không vì thế mà không hiểu tính cách của gã.
Lâm Nguyên khẽ cười một tiếng: “Ta muốn ngươi nhớ kỹ ta. Hi… Ta chỉ muốn điều này.”
Ruột gã bỗng nhiên quặn lại, phổi run rẩy ho khan kịch liệt một trận, máu ồ ạt chảy xuống từ khoé miệng, nhưng Lâm Nguyên không để tâm, chỉ yếu ớt ôm Nhiếp Hi, ngón tay vô lực từ từ cởi nút thắt trên y phục của hắn, một cái, lại thêm một cái nữa…
Nhiếp Hi bây giờ mới phát giác ra, chẳng biết từ lúc nào Lâm Nguyên đã cởi y phục mỏng tanh, lồng ngực trần truồng lạnh lẽo dính sát lên thân thể nóng hầm hập của mình, từng chút từng chút một, tinh tế liếm lên.
Bệnh của người này đã là cửu tử nhất sinh, thật là không có chút khí lực nào, nhưng lại không hiểu được ý tứ trong nhất cử nhất động của gã.
Nhiếp Hi chỉ cảm thấy có thể càng ngày càng nóng, con mãnh thú cất giấu trong lòng không ngừng giãy giụa nhảy lên, nhịn không được thì thầm: “Lâm Nguyên, ngươi?”
“A… Nhớ kỹ ta, Hi.”
Thống khổ và do dự của Nhiếp Hi bị đôi môi có chút ấm áp của Lâm Nguyên làm cho nổ thành phấn vụn, thân thể Lâm Nguyên nằm sấp lại, chợt nhẹ nhàng gặm lấy đầu v* trọng địa của hắn, trượt một mạch xuống dưới.
Trong lỗ tai của Nhiếp Hi vù vù một tiếng, khó kiềm chế được nữa, tay run rẩy từ từ lần mò lưng của Lâm Nguyên, chỉ cảm thấy gầy đến đáng thương, không nhịn được nghĩ, mấy năm này chẳng lẽ gã cũng sống không được tốt sao. À, đúng rồi, có bệnh tật như vậy, làm sao tốt được. Trong mơ mơ màng màng, cảm thấy động tác của Lâm Nguyên càng ngày càng lớn mật, Nhiếp Hi nhịn không được phát ra một tiếng thở dài thật nhẹ, bỗng nhiên dùng một chút lực, khiến gã ngẩng đầu cao lên, lại bắt đầu gập hai chân gã lại, đem thân thể gầy gò của gã ép thật chặt tới chết, kia chính là dáng vẻ bọn họ đã từng vô cùng quen thuộc.
Trong lòng Nhiếp Hi nhịn không được thở dài, hết sức chán ghét bản thân. Bất kể hận Lâm Nguyên như thế nào, chung quy vẫn tưởng nhớ người này. Rên rỉ của hắn giống như một tiếng thở dài, tay run rẩy cởi bỏ thứ che đậy cỏn còn còn lại của Lâm Nguyên, dùng một chút lực, khí cụ cứng rắn cố gắng đi vào nơi ấm áp quen thuộc kia.
Giống như ban chỉ màu mực bằng ngọc đã gãy làm đôi, bỗng nhiên gặp một nửa thất lạc kia, kinh hỉ và khớp nhau như thế.
Bốn năm tương tư, tương tư bốn năm.
Bốn năm như điên như quỷ…
Lâm Nguyên biết hắn đã động tình, khẽ mỉm cười, thấy cực kỳ đắc ý, nhưng lại không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Hai người vốn đang giao triền như dây leo song sinh, Nhiếp Hi nghe được Lâm Nguyên ho khan, sợ hắn chịu khổ, liền ngừng lại: “Đè đau sao?” Lời nói ra khỏi miệng, lại hết sức phiền muộn. Đây là người đã phản bội hắn, vì sao vẫn theo thói quen mà đối đãi ôn nhu như thế?
Lâm Nguyên cười cười, lại không nghĩ tới đến hôm nay mà Nhiếp Hi vẫn còn hỏi ra những lời này, vốn địch trêu chọc hắn một câu, chẳng biết tại sao, trong ngực hỗn loạn, đột nhiên phun ra một búng máu. Gã sợ Nhiếp Hi ngửi được mùi máu tanh, vội vàng xoay đầu qua một bên.
Nhiếp Hi thấy có vật gì đó ấm áp chảy qua ngực, chấn động nói: “Ngươi… Ngươi khóc sao?” Hắn không thấy được Lâm Nguyên, lúc này không nhịn được mà lo lắng, lấy tay không ngừng vuốt ve mặt Lâm Nguyên, muốn lau đi nước mắt của gã.
Lâm Nguyên sửng sốt, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chợt máu từ tim xông lên, càng nhiều máu chảy xuống khoé miệng. Gã chỉ sợ nói thì không thể tự kiềm chế, chỉ lẳng lặng nằm trên ngực Nhiếp Hi, nhẹ nhàng liếm chỗ mẫn cảm của hắn.