Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mẹ, Chính Thiên đã trở về”.
Hắn thoáng cười nói. Mỹ phụ không cầm được mà xông thẳng tới, nàng vòng tay ôm lấy một đầu tóc bạch kim, ghì chặt vào trong lòng như không muốn phải buông hắn ra nữa. Cứ thế mà khóc.
Động tĩnh đánh thức Vân Lý Tân đang say ngủ, hắn choàng tỉnh dậy, nhìn thấy con trai cũng lập tức ùa vào, hai cánh tay vạm vỡ choàng lấy hai người, cũng đồng dạng ôm chặt không buông.
“Cha, Mẹ. Chính Thiên không tốt, trở về đã lâu nhưng chưa thể gặp hai người được, vì bên ngoài có kẻ thù truy sát. Tha lỗi cho ta”.
Vân Chính Thiên cố gắng kiềm chế, mỉm cười nói.
“Ta biết, ta biết...” Hàn Phi nấc nghẹn thều thào nói.
“Trở về là tốt rồi, mọi chuyện khác không nhắc tới, nào qua đây cho cha xem”.
Vân Lý Tân bế hắn lên, nhất thờ?i biến sắc.
“Này, mấy năm nay ngươi thật sự cao lớn lên a, lão già này không bế nổi ngươi rồi”.
Tối hôm đó, trong một xóm nhỏ đơn sơ, có một ngôi nhà gỗ cũu kỳ nhưng tràn ngập tiếng cười.
Vân Chính Thiên ngủ một giấc thật say, những ngày vừa qua mệt mỏi đã theo giấc ngủ này hoàn toàn tan biến. Hàn Phi vẫn thức bên ánh đèn mờ, tự tay thêu lại quần áo cho hắn, thỉnh thoảng nàng nhìn về phía tiểu tử ngon giấc kia, trong lòng không khỏi tự hào.
“Ta cả đời cũng không thể có con với Tân ca, ông trời lại ban cho ta một hài tử, chỉ cần mệt mỏi, hãy trở về, mẹ sẽ luôn bảo vệ lấy ngươi” Hàn Phi khẽ mỉm cười.
Không biết có phải Vân Chính Thiên nghe được hay không, hắn gương mặt cũng đồng dạng vui sướng.
Sáng hôm sau, Hàn Phi chính tay chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn. Vân Chính Thiên cũng dậy từ sớm phụ cha việc đồng án, sau đó lại giúp Hàn Phi nấu cơm. Buổi sáng điểm tâm đầy ấm áp.
“Cha, Mẹ. Lần này ta tòng quân, không phải cái gì nguy hiểm, ở đó còn có Dạ đoàn trưởng chiếu có, ta sẽ không sao” Vân Chính Thiên lúc từ biệt, ôm lấy Hàn Phi nói.
Từ khi gặp lại, hắn cũng chưa từng nhắc đến thân phận Hàn Phi, nàng không nói hắn cũng sẽ không hỏi. Chỉ cần hai người bình yên, Vân Chính Thiên hắn mới an tâm được.
“Ngươi đi cẩn thận, quân ngũ kỷ cương không được phạm, khi rảnh trở về thăm chúng ta” Vân Lý Tân nói.
“Con ghi nhớ”.
Hàn Phi một lần nữa nhìn theo bóng lưng của hắn đang dần đi xa, bờ vai đã rộng lớn hơn trước, chỉ là không đành lòng để hắn ra ngoài lăn lộn mà thôi. Bất quá nàng cũng không biết được, lần từ biệt này cách biệt hơn mười năm.
Vân Chính Thiên đi theo một con đường lớn đến khi bắt gặp một trạm đón hồn đạo xe taxi. Đấu La Đại Lục chinh chiến vạn năm, có rất nhiều công trình cũng như bản vẽ hồn đạo khí đã bị tiêu hủy, tuy đa phần cốt lõi vẫn còn được sử dụng nhưng nếu so với một vạn năm trước thì xa xa không bằng.
Ngồi lên hồn đạo xe taxi, Vân Chính Thiên nhắm mắt ngưng thần. Từ nơi này đi tới vị trí doanh trại đóng quân khoảng một canh giờ, vẫn đủ để hắn chợp mắt một chút.
“Này tiểu huynh đệ, ngươi nhìn rất giống hồn sư a, có từng vào tòa tháp đó một lần nào chưa?”
Tên tài xế đột nhiên lên tiếng đánh thức Vân Chính Thiên. Hai mắt hắn nhíu lên nhìn về hướng tài xế nói. Nơi đó có một tòa kiến trúc cao lớn, nhìn qua vô cùng hùng vĩ, thấp thoáng không thấy đỉnh của ngọn tháp nằm đâu.
Là Truyền Linh Tháp.
Tương truyền Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo thành tựu vĩ đại nhất chính là sáng lập Truyền Linh Tháp tổ chức. Phàm là hồn sư đều biết đến tòa tháp này.
Nghiên cứu hồn linh, sáng tạo ra hồn linh nhân tạo, lại còn tân tiến nhất Thăng Linh Đài, giúp hồn linh thăng linh, giảm thiểu số lượng hồn thú bị săn giết, tái lập mối quan hệ tốt với cao tầng hồn thú.
Bất quá khi đại chiến xảy ra, Truyền Linh Tháp lại vô cùng bảo thủ, hợp tác với các tổ chức khác cũng quá miễn cưỡng, đến khi Thú triều đánh tới Đại bản doanh Truyền Linh Tháp tạ Sử Lai Khắc thành thì họ mới tỉnh ngộ ra.
Nếu không phải Sử Lai Khắc học viện cùng Đường Môn đứng lên lãnh đạo, thì có lẽ Nhân Vực sẽ không còn tồn tại đến bây giờ.
“Ta nghe nói hồn sư đến cấp độ nhất định đều phải mua hồn linh ở trong tháp, tiểu huynh đệ ngươi từng thử chưa?”
Vân Chính Thiên khẽ lắc đầu mỉm cười “Chưa, bất quá sẽ sớm thôi thúc thúc”.
Xe taxi tốc độ so với đi bộ nhanh hơn nhiều lắm, thoáng chốc đã ra khỏi phạm vi Long Thần thành hơn trăm dặm, cũng đã tiến đến gần vị trí đóng quân. Vân Chính Thiên xuống xe, lựa chọn đi bộ, bởi vì vị trí này là tuyệt mật.
Men theo bở sông, hắn lại đi thêm một đoạn sâu vào bên trong đại thảo nguyên, cuối cùng cũng đến nơi Chung Cực Quân Đoàn đang hạ trại.
Là một doanh trại vô cùng rộng lớn, lại không có như tưởng tượng của hắn là các túp lều dựng tạm, mà lại vô cùng chắc chắn. Tường thành bao bọc, bên trong có những gian phòng với các màu sắc khác nhau.
Thẳng tới cửa chính, Vân Chính Thiên không thấy binh sĩ canh gác, đang không biết làm sao thì hắn bỗng chú ý trên cánh cửa có một vị trí lõm vào. Vân Chính Thiên lấy ra bạch sắc huy chương quân sĩ, lập tức đặt vào. Tức thì có một thanh âm máy tính vang lên.
“Vân Chính Thiên, Bạch sắc binh sĩ, tích lũy quân công 0 điểm, trực thuộc Hoàng sắc đội trưởng Lam Tiêu”.
Thì ra là máy tính đọc lên xác nhận dữ liệu, bất kỳ binh sĩ nào muốn ra vào doanh trại đều phải thực hiện thao tác này.
Sau một loạt tiếng động dịch chuyển, cánh cửa lớn đã mở ra, Vân Chính Thiên không do dự nhanh chân bước vào. Bên trong phi thường rộng lớn, đứng trước mặt hắn là một tên nam nhân mang phong thái nho nhã.
“Ngươi là Chính Thiên người mới? Ta phụ trách sổ sách ở đây, cứ gọi ta là Lão Tứ, đây là quân phục của ngươi, mau chóng thay vào rồi đi tới văn phòng của đội trưởng phụ trách”.
“Đa tạ ngài Lão Tứ”.
Nhận lấy quân phục, Vân Chính Thiên cũng hơi bất ngờ. Quân phục được may bằng một loại vải cao cấp, nhìn qua rất mỏng nhưng khi mặc vào vô cùng chắc chắn, lại có khả năng tự điều chỉnh theo vóc dáng cơ thể. Lấy màu trắng làm chủ đạo, có lẽ thiết kế theo chức vị của binh sĩ.
Trang phục chỉnh tề, Vân Chính Thiên theo bảng hướng dẫn đi thẳng tới văn phòng của đội trưởng Lam Tiêu. Ở đây, đạt tới Hoàng cấp binh sĩ sẽ được cấp một văn phòng. Tối đa có 10 tên Hoàng cấp, cao cấp nhất ở đây là Tử cấp, quản lý hết thảy.
Để có thể đạt tới Hắc cấp binh sĩ cần có những cống hiến mang tính chất quốc gia, nếu không Tử cấp chính là cực hạn của binh sĩ.
Đứng trước một gian phòng màu hoàng kim, trên vách tường còn lưu lại tấng bảng có khắc hai chữ Lam Tiêu. Hắn đẩy cửa bước vào trong, tức thì một mảnh uy áp lực lượng đột nhiên đè nặng lên cơ thể.
“Ặc”
Vân Chính Thiên theo bản năng thúc đẩy hồn lực lên chống đỡ, bất quá thực sự vô năng, ngay cả võ hồn còn không thể phóng thích. Hoàn toàn bị chấn nhiếp.
“Người này … còn mạnh hơn cả Hắc Phong một bậc” Vân Chính Thiên trong lòng run sợ.
Uy áp kéo dài hơn một phút mới từ từ giảm bớt, Vân Chính Thiên thoát lực quì hai chân xuống, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
“Lần này là lần đầu ngươi tới đây, tạm tha cho ngươi. Lần sau trước khi vào phòng, hãy gõ cửa”.
Một nam tử thân mặc trường bào màu vàng từ từ xuất hiện. Người này dung mạo anh tuấn, vóc người thon dài, lại còn có đặc thù khí chất. Nhưng điều làm Vân Chính Thiên ngạc nhiên nhất chính là.
Hắn nhìn qua tuổi còn trẻ, tuyệt đối không vượt quá 20, nhưng lại có thực lực tương đương với Hắc Phong, tu vi tới bốn hoàn.
Tuyệt đối là kẻ có thiên phú kinh diễm nhất Vân Chính Thiên từng tiếp xúc.
“Bạch cấp Vân Chính Thiên, đứng lên đi”. Lam Tiêu trầm giọng ra lệnh.
Vân Chính Thiên hai chân run rẩy có gắng đứng lên, làm một cái thủ thế khoanh tay, nói
“Chào ngài Lam đội trưởng, ta là Vân Chính …”
“ẦM ——”.
Chưa dứt câu thì cả người Vân Chính Thiên như một con diều đứt dây, cấp tốc hướng bên ngoài gian phòng mà bay ra. Nhìn lại chỉ thấy Lam Tiêu bàn tay chỉ khẽ giơ lên.
“Ặc … ngươi làm vậy là ý gì” Vân Chính Thiên lồm cồm bò dậy, tức giận nói.
Căn bản hắn cho rằng mình không có làm sai chuyện gì, chỉ là chào hỏi thông thường, hắn tất nhiên làm rất tốt, nhưng người này lại không nói không rằng, lần thứ hai ra tay đả thương hắn, khiến Vân Chính Thiên luôn trầm tĩnh cũng phải nổi nóng.
“Sao? Ngươi còn dám thách thức ta”
Lam Tiêu phong thái ung dung, hai tay chấp sau lưng từ từ đi ra khỏi cửa, thẳng đến vị trí Vân Chính Thiên đang nằm dưới đất.
Bốn phía xung quanh, các binh sĩ đang tập luyện cũng dừng lại xem một chút náo nhiệt.
“Hắn là người mới đến à, xem ra lại chọc vào tiểu quái vật Lam Tiêu a”
“Ngươi còn gọi đích danh của hắn, có phải muốn chết rồi hay không”
“Ách ta quên mất, bất quá nán lại một lát xem trò vui”
Những người bên ngoài thì thầm nói chuyện, xem ra tính cách Lam Tiêu trong doanh trại này không ai không biết. Đa phần mọi người đều cảm thương cho số phận tên lính mới đến.
Vân Chính Thiên không trả lời, trực tiếp phóng thích võ hồn. Hắc Kiếm hư huyễn xuất hiện trên tay, trên người khí tức đồng dạng tăng mạnh.
Lam Tiêu nhìn tiểu tử trước mặt không những không bị chấn nhiếp, ngược lại còn muốn khiêu chiến hắn, nhất thời mỉm cười nói.
“Tốt lắm, muốn đánh với ta một trận. Được, ta sẽ không sử dụng uy áp chênh lệch tu vi, ngươi cứ sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào ngươi có, nếu đánh trúng ta một cái, chức đội trưởng này liền cho ngươi ngồi”.
Cái gì! Sắc mặt những binh sĩ đứng xem một mảnh xám xịt, tên Lam Tiêu này cũng biết nói đùa a. Bất quá chẳng may sơ ý bị tên tiểu tử đánh trúng một cái, để xem hắn làm sao trình bày với Tử sắc thống lĩnh.
Vân Chính Thiên lại không trả lời, chỉ dùng ánh mắt kiên định thay lời nói. Người này đùa giỡn với hắn, không chiến không được. Dòng suy nghĩ này vừa lóe lên thì sắc mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng.
Bởi vì phía đối phương, Lam Tiêu vừa phóng thích võ hồn của bản thân ra. Một cây tiêu dài hơn nữa mét trực tiếp xuất hiện trong tay hắn, thân tiêu màu xanh lục, nhìn kỹ sẽ thấy vô số hoa văn cầu kỳ, trên người lại tỏa ra nhu hòa hồn lực.
Bất ngờ tiếp theo, từ sau lưng Lam Tiêu, không biết từ lúc nào lại xuất hiện bốn vòng hồn hoàn, bốn tử. Bốn vòng hồn hoàn đều là ngàn năm, khẳng định uy lực vô cùng khủng bố.
“Bạch cấp Vân Chính Thiên, ngươi có đánh hay là không?”