Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
  3. Chương 92: Đại Kết Cục 2
Trước /96 Sau

Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 92: Đại Kết Cục 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đó là một con đường vô cùng dài, vô số Tần Tử Thực ở trên đường chờ hắn.

Hắn cầm theo kiếm đi đến, thấy hắn yếu đuối, hắn mềm yếu, hắn giả nhân giả nghĩa, hắn xấu xí...

Bọn họ đứng ở hai bên con đường, từng tiếng phỉ nhổ hắn.

“Ngươi cho rằng ngươi rất ghê gớm sao? Nếu không phải ngươi có tư chất tốt như vậy, ngươi cho rằng Tô Thanh Y sẽ nhìn ngươi nhiều một cái à?”

“Nàng sẽ.” Nàng từng yêu ta vào lúc ta hai bàn tay trắng, lại làm bạn với ta sau khi ta hai bàn tay trắng.

“Ngươi xứng với tình yêu của nàng à? Nàng đáng giá với người tốt hơn!” Lại một người túm lấy hắn, tràn đầy nước mắt: “Buông nàng ra, buông tay đi! Sẽ có người tốt hơn ngươi yêu nàng!”

“Nhưng mà sẽ không có người yêu nàng hơn ta được.”

“Cho dù ta hai bàn tay trắng, sẽ không có ai có thể yêu nàng hơn ta.”

“Huống chi,” Tần Tử Thực ngẩng đầu, sắc mặt thản nhiên, từng bước một xuyên qua những người nhục mạ hắn: “Ta đã rất tốt.”

“Ta không thẹn với thiên địa, ta chưa từng thương tổn bất kỳ kẻ nào, ta sống bằng phẳng, lại có gì không tốt?”

Người trên đường chậm rãi tan đi, Tần Tử Thực cầm kiếm trong tay, đi về phía trước.

“Ta cần gì so công danh lợi lộc cùng người khác? Ta cần gì so dung mạo tư chất.

Ta sinh ra làm người, chỉ cần trời đất chứng giám, đã trọn vẹn rồi.

Công danh lợi lộc, thanh sắc khuyển mã, đều chỉ là mây khói thoảng qua.

Ta ưu tú như thế nào, không ưu tú thì như thế nào? Xứng hay không xứng với nàng, chẳng liên quan đến thứ này.”

Đây có lẽ là một lần tâm ma kiếp đến nhẹ nhất dễ nhất của hắn.

Hắn từng cho rằng, cả đời mình đều không phá nổi tâm ma này.

Nhưng mà lại chưa từng nghĩ trong lúc lặng yên không một tiếng động, cô nương kia đã dùng phương thức của mình, để hắn từ trong mai rùa đi ra.

Nàng không chỉ dạy hắn yêu người khác, càng làm cho hắn học được yêu bản thân mình.

Hắn nhìn ánh sáng phía trước, cảm thấy dường như có người đang chờ hắn, hắn không nhịn được mỉm cười, chạy về phía trước, chậm rãi nói: “Theo tâm mà thôi.”

Xứng hay không xứng với nàng, có thể cùng nàng ở bên nhau hay không, chẳng quan hệ gì đến chuyện của hắn, theo tâm mà thôi.

Khi Tần Tử Thực vào tâm ma kiếp, bên kia, ngoài Trấn Ma Tháp ở Thiền Tông, Tạ Hàn Đàm vừa hô dứt một tiếng “Đâm cửa tháp”, Mạc Vân cầm một đống pháp bảo đã chuẩn bị xong đập về phía cửa tháp!

Tạ Hàn Đàm lại không để ý thứ khác, cả người ghé vào phía trên oán long, hội tụ toàn bộ linh lực vào tay đánh về phía cửa tháp.

Trấn Ma Tháp ra bên ngoài khó, từ ngoài ném vào trong lại dễ hơn nhiều, hai người nội ứng ngoại hợp, cửa tháp ầm ầm mở rộng ra, mà lúc này các tu sĩ Thiền Tông cũng lục tục đuổi tới, Tạ Hàn Đàm ném súc địa linh bảo về phía sau Mạc Vân, Mạc Vân xoay người nhảy vào, mà Tạ Hàn Đàm cũng vọt vào theo.

Khi hai người từ súc địa linh bảo rơi xuống vừa vặn thấy Tô Thanh Liên cởi bỏ phong ấn Tu Chân Giới cùng Ma giới, Tạ Hàn Đàm nháy mắt đánh một chưởng lên, trong nháy mắt trận pháp dùng máu vẽ ra cũng tan ra theo mặt đất.

Nhưng tuy là như thế, phong ấn cũng đã giải một nửa, Ma tộc phía sau tiếp trước từ nửa phong ấn phá vỡ trào ra, mà trên đầu Tô Thanh Liên mọc ra sừng, một nửa thân mình cũng bắt đầu ma hóa.

Nàng ta phẫn nộ quay đầu, lại trong nháy mắt chạm vào ánh mắt khiếp sợ của Mạc Vân thì ngây người.

Nàng ta không biết nên dùng vẻ mặt nào đối mặt với Mạc Vân đột nhiên xuất hiện, nàng ta theo bản năng giấu móng vuốt mọc trên mu bàn ta ra phía sau, rồi động tác lại cứng lại.

“Ngươi che giấu cái gì?” Ma thần ở trong đầu nàng ta cười khặc khặc: “Dáng vẻ ngươi xấu xí như vậy, không phải hắn đã sớm biết à?”

“Hắn tới nơi này, chính là vì giết ngươi.”

“Ngươi cho rằng, ở trong lòng hắn, ngươi có dáng vẻ gì đẹp chắc?”

Nghe Ma thần nói, Tô Thanh Liên chậm rãi thả lỏng.

Nhóm Ma tộc chạy khắp Tu Chân Giới, Tạ Hàn Đàm và Mạc Vân sóng vai mà đứng, hắn lấy một lọ dược ra uống sạch, khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc cũng tốt hơn chút, nhìn Tô Thanh Liên, không nhịn được cười lạnh: “Không nghĩ tới, ngươi còn có nhiều thủ đoạn như vậy, là ta xem thường ngươi.”

Tô Thanh Liên không nói chuyện, lại có một âm thanh khặc khặc cười.

“Nhóc con, tốt xấu gì ta cũng là tổ tông của ngươi,” Âm thanh kia đầy ngạo mạn: “Ngươi quỳ xuống cho tổ tông, coi như ngươi là cháu ngoan của ta, hôm nay bổn tọa tạm tha ngươi một mạng.”

Nghe được lời này, Tạ Hàn Đàm trào phúng bật cười, nhếch môi nói: “Chỉ có thể tránh ở trong thân thể người khác, cũng dám nói lời này?”

Âm thanh kia cười ha ha: “Cháu trai không ngoan, xem ra là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”

Vừa dứt lời, thấy vẻ mặt Tô Thanh Liên biến đổi, vọt về phía Tạ Hàn Đàm!

Tốc độ của nàng ta nhanh đến gần như không thấy được, Tạ Hàn Đàm miễn cưỡng chống lại hai chiêu sau đó lập tức bị một trảo của đối phương đào vào phế phủ!

Cây quạt nhỏ của Tạ Hàn Đàm nhanh chóng đập lên, Tô Thanh Liên nháy mắt thu tay.

Tạ Hàn Đàm che lại cái bụng bị hở một lỗ, thở hổn hển lạnh mắt nhìn đối phương.

Tô Thanh Liên liếm liếm ngón tay, lộ ra vẻ si mê: “Quả nhiên là hậu duệ của ta...!Thân thể hoàn mỹ như vậy, sao có thể để lại cho ngươi đây? Nên cho ta mới đúng...”

Tạ Hàn Đàm không nói lời nào, cây quạt nhỏ đánh ra, mười mấy phù triện bay ra ngoài, rồi sau đó hắn nhanh chóng vẽ ra mấy trận pháp chồng nhau lên trên mặt đất, mười mấy pháp khí vờn quanh bên người hắn.

Sắc mặt Tô Thanh Liên hơi đổi, lộ ra cổ quái: “Nhóc con, cơ duyên thật ra không tồi...!Nhưng mà không sao,” Tô Thanh Liên cong khóe miệng: “Rất nhanh, thân thể này chính là của ta.”

Dứt lời, một đạo hắc khí hung hăng va chạm lên trên trận pháp của Tạ Hàn Đàm! Tạ Hàn Đàm biến sắc, cũng chính vào lúc này, một đạo ánh sáng từ sơn môn phóng lên cao, rồi sau đó tiên âm lượn lờ, một tiếng phượng minh vang vọng ngàn dặm, mọi người theo bản năng nhìn về phía ánh sáng tràn ra kia.

Rồi sau đó lập tức thấy giữa ánh sáng như lửa một nam tử áo trắng, giữa trán có huyền ngọc, tóc đen tản ra, tay áo trắng bay bay ở trong ánh sáng từ từ mở mắt ra.

Trong nháy mắt hắn nhìn về phía Tô Thanh Liên, ngọn lửa từ trên mặt đất phóng lên cao! Tô Thanh Liên thét chói tai trong ánh lửa, Tạ Hàn Đàm túm lấy Mạc Vân, nháy mắt dịch chuyển tới phía sau Tần Tử Thực vừa tỉnh lại.

Tần Tử Thực nhìn Tô Thanh Liên ở trong ngọn lửa bị đốt thành tro tàn, ngón tay vừa nhấc, dây leo trên người Tô Thanh Y biến mất.

Hắn vươn tay ôm Tô Thanh Y vào trong ngực, sau khi ánh sáng trên người hoàn toàn bao phủ Tô Thanh Y, miệng vết thương của Tô Thanh Y chậm rãi khép lại.

Mà cách đó không xa, Tô Thanh Liên bị thiêu đốt gần như không còn, ngay sau đó, hắc khí lại lần nữa tụ tập, âm thanh bén nhọn cùng hỗn loạn kia của Tô Thanh Liên cùng nhau cười ha ha, bên trong ánh lửa, một bóng người lại đứng lên.

Mọi người không khỏi nhíu mày, Mạc Vân lập tức nói: “Dưới nách ba tấc là tử huyệt của nàng ta.”

Tần Tử Thực gật gật đầu, cầm kiếm nhào về phía Tô Thanh Liên.

“Xem đi!” Âm thanh bén nhọn kia kêu to lên: “Ta kêu ngươi giết hắn! Ngươi xem ngươi để lại mối họa lớn ra sao!”

“Câm miệng!” Tô Thanh Liên rống giận, trước một khắc kiếm của Tần Tử Thực tới, nàng ta nháy mắt tránh ra.

Sắc mặt Tần Tử Thực không đổi, cổ tay vừa lật, mặt đất dưới sự chỉ huy của hắn giống như quân cờ nhanh chóng di động, tuy Tô Thanh Liên có nhanh, cũng bị vài tòa núi lớn nháy mắt ngăn trở.

Tần Tử Thực đứng ở phía sau nàng ta, nâng tay lên, một kết giới dừng ở quanh thân.

Kết giới kia dần dần mở rộng, ngăn Ma tộc ở bên trong kết giới, rồi sau đó lại rơi xuống một đám kết giới nhỏ, chắn người bị ma thú đuổi giết bên trong kết giới lớn.

Tu sĩ vốn đã hấp hối giãy giụa trên người có kết giới làm ma thú không thể tới gần, đều không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Kiếm Tông.

Tô Thanh Liên bị Tần Tử Thực vây ở bên trong kết giới, nàng ta lạnh lùng nhìn mấy người, khinh bỉ, hai giọng nói trộn lẫn nhau: “Các ngươi cho rằng như vậy là giết được bổn tọa à? Tà niệm không trừ, bổn tọa bất tử, các ngươi vây quanh bổn tọa cứ như vậy còn bồi thượng mạng nhỏ, lại có ý nghĩa ý?”

“Thiện niệm bất diệt, Thiên đạo không hủy.” Tần Tử Thực thản nhiên mở miệng: “Không phải ngươi chết thì là ta tan.”

“Con trai của Thiên Đạo...” Tô Thanh Liên nhìn Tần Tử Thực, chậm rãi phản ứng lại, cũng chính trong nháy mắt kia, Tần Tử Thực rút kiếm ra.

Kiếm kia thong thả mà ưu nhã, có thể rõ ràng nhìn đến quỹ đạo kiếm vũ động, nhưng mà lại làm người ta tránh cũng không thể tránh, chỉ trong thời gian ngắn, đã ra 132 kiếm.

Hắn chọn đều là kiếm pháp động tác cực kỳ tinh tế, mỗi một kiếm đều hướng tới dưới nách Tô Thanh Liên, Tô Thanh Liên chật vật chạy trốn, pháp quyết bay nhanh phóng về phía Tần Tử Thực, Tô Thanh Y đứng ở phía sau Tần Tử Thực, thấp giọng niệm chú, trên mặt đất vẽ ra một đám trận pháp.

Chú ngữ kia hóa thành từng đạo ánh sáng vàng, từng đạo từng đạo giúp đỡ Tần Tử Thực ngăn pháp quyết mà Tô Thanh Liên đánh ra.

Tần Tử Thực chuyên chú đánh về phía Tô Thanh Liên, miệng vết thương trên người Tô Thanh Liên xuất hiện từng vết.

Nàng ta cắn chặt răng, hung hăng nhìn Tần Tử Thực, một lần lại một lần nhào về phía đối phương, Mạc Vân lẳng lặng nhìn dáng vẻ dữ tợn như thế của nàng ta, nội tâm một mảnh bình tĩnh.

Tạ Hàn Đàm ở bên cạnh lại đổ một lọ dược xuống, hắn bị thương quá nặng, căn bản không thích hợp cử động, bạch long ở bên người hắn, cọ cọ gò má hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vẻ lo lắng của bạch long, sắc mặt trắng bệch cười: “Không có việc gì.”

Tô Thanh Liên nhìn kiếm của Tần Tử Thực càng lúc càng nhanh, mắt thấy mũi kiếm của hắn lần lượt đâm về phía nách của nàng ta, nàng ta không khỏi cực giận: “Tần Tử Thực, hôm nay ngươi dừng tay, ta cùng với ngươi nước sông không phạm nước giếng, nếu ngươi khăng khăng tiếp tục, vậy mọi người ngọc nát đá tan, ai cũng không thể sống tốt!”

“Vậy ngọc nát đá tan thôi,” Tần Tử Thực nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi cho rằng, giữa ngươi với ta còn có chỗ cho đường sống à?”

“Chớ có nói ngọc nát đá tan, cho dù vĩnh viễn cùng nhau bị đọa ở địa ngục chịu vô tận khổ sở,” Mũi kiếm của Tần Tử Thực bùng lên ánh sáng, sắc mặt hắn không đổi, lạnh nhạt nói: “Ta cũng phải theo ngươi đến địa ngục!”

Vừa dứt lời, Tô Thanh Liên thật sự trốn tránh không kịp, một kiếm đâm vào dưới nách ba tấc, Tô Thanh Liên thét chói tai, cuối cùng giận hô lên, lại là một tiếng: “Mạc Vân!”

Cũng chính trong lúc đó, Tạ Hàn Đàm đột nhiên phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Né tránh!”

Hắc khí đột nhiên nổ tung, Tần Tử Thực và Tô Thanh Y lập tức mở rộng kết giới ra, mà Mạc Vân lại là không chút do dự nhào tới!

Hắn là thân phàm nhân, vừa mới chạm vào hắc khí nháy mắt máu thịt trên người đều bỏng cháy, đồng tử trong mắt Tô Thanh Liên co chặt, không biết là suy nghĩ cái gì, hắc khí kia nháy mắt lại đi vào thân thể mà Tô Thanh Liên, giống như bị cái gì đó hút vào.

Mạc Vân ôm chặt lấy nàng ta, biểu tình trên mặt Tô Thanh Liên không ngừng biến hóa.

“Buông ta ra!!” Nàng ta liều mạng giãy giụa.

“Đừng bỏ...” Nàng ta cắn chặt răng.

“Đồ đê tiện này! Buông bổn tọa ra, bổn tọa muốn cùng bọn họ đi tìm chết!”

“Ta đi là đủ rồi!” Nàng ta rống giận: “Ta theo ngươi xuống địa ngục!”

Hắc khí cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh chảy vào thân thể, cả người Tô Thanh Liên đều đang run rẩy, nàng ta gian nan ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Mạc Vân.

Hắn dường như đã sớm chuẩn bị tốt cho ngày này, không hề có chấn động.

Hắn ôm nàng ta, xem hắc khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể của nàng ta, thản nhiên nói: “Thanh Liên, tội của nàng, ta sẽ giúp nàng chuộc sạch sẽ.”

Tô Thanh Liên không nói lời nào, nàng ta cắn chặt răng.

Thân thể nàng ta bắt đầu vỡ ra, run rẩy bắt lấy tay hắn, gian nan ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn khắc sâu bóng dáng hắn vào trong mắt nàng ta.

“Cả đời ta...” Nàng ta run giọng, chậm rãi nói: “Đều chỉ...!Thử...!Làm chàng thích ta...!Nhiều một chút...”

Nói xong, nàng ta nâng bàn tay đầy máu lên, xoa gò má Mạc Vân, trong mắt tràn đầy chờ đợi.

“Như vậy...!Chàng...!Có...!Thích ta...!Chút nào không?”

Mạc Vân lẳng lặng nhìn nàng, lúc lâu sau, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi.”

“Ta nghĩ,” Hắn khàn khàn chậm rãi nói: “Ta thích, không phải nàng.”

Ta thích nàng sạch sẽ, nhưng cả đời này nàng lại chưa từng sạch sẽ.

Tô Thanh Liên nhìn hắn, chậm rãi bật cười, tất cả đều đã hiểu rõ.

“Ta biết,” Nàng ta khàn khàn mở miệng: “Ta biết mà...”

Nói xong, nàng ta nhắm mắt lại, gian nan lên tiếng: “Mạc Vân, đi mau...”

Vừa dứt lời, Tạ Hàn Đàm đột nhiên nhào lên, một tay đẩy Mạc Vân ra, bóp lấy cổ Tô Thanh Liên gắt gao ấn nàng ta ở trên mặt đất.

Thân thể của nàng ta bắt đầu vỡ ra, thân hình dần dần biến thành dã thú.

Đó là nguyên thân của ma thần, vì thần hồn quá mức cường đại, đã hình thành thực thể, ngủ đông ở trong cơ thể Tô Thanh Liên.

Lão rõ ràng đã trọng thương, lại vẫn cuồng bạo giãy giụa, Tạ Hàn Đàm gắt gao ngăn chặn lão, trong mắt đỏ đậm, thần hồn kia liều mạng giãy giụa, dường như triệu hoán cái gì, quanh người càng ngày càng nhiều ma thú nhào lại đây, va chạm vào kết giới Tần Tử Thực bày ra.

Tạ Hàn Đàm nâng đôi mắt đỏ đậm lên, nhìn thoáng quanh thân, đột nhiên nói: “Sư phụ, nhắm mắt.”

Tô Thanh Y còn không kịp phản ứng đã bị Tần Tử Thực che lại đôi mắt.

Sau khi xác nhận Tô Thanh Y đã bị bịt kín đôi mắt, Tạ Hàn Đàm đột nhiên cúi đầu, giống dã thú cắn lên thân thể ma thần, cũng chính là thân thể Tô Thanh Liên sau khi dị biến.

Tạ Hàn Đàm từng khối từng khối xé xuống máu thịt của nàng ta, ở trong tiếng gào thê lương của đối phương, cắn nuốt máu thịt vào trong bụng.

Tu vi của đối phương đi theo máu thịt chuyển dời đến trên người hắn, miệng hắn đầy máu tươi, máy móc cắn nuốt huyết nhục.

Mà Mạc Vân đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn, thần sắc không buồn không vui.

Cô nương kia đã hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, cũng không biết vì sao, hắn lại nhớ mang máng, đôi mắt như nước suối kia của đối phương.

Hắn thử yêu nàng ta, thậm chí trong rất nhiều chớp mắt, hắn đều cho rằng dường như hắn thật sự yêu nàng ta.

Hắn không thể đối mặt với tình yêu thâm tình, cực nóng, cuồng nhiệt, không màng tất cả, giống thiêu thân lao đầu vào lửa của nàng ta.

Biết rõ không yêu, còn không thể quay lại nhìn; biết rõ là đường cùng, còn muốn đi về phía trước.

Nàng ta phụ người trong thiên hạ, lại chưa từng phụ hắn.

Nàng ta giết người trong thiên hạ, lại tình nguyện chết, cũng không chịu thương tổn hắn mảy may.

Cả đời nàng ta cũng thật sự như lời nàng ta, cho dù hắn làm cái gì, nàng ta đều sẽ tha thứ vô điều kiện.

Phần tình cảm này từng làm hắn khóc lóc thảm thiết, làm hắn áy náy.

Hắn muốn báo đáp, lại phát hiện, hắn không thể yêu nàng ta.

Lúc nàng ta sạch sẽ, nàng ta cúi đầu cười nhạt, hắn thật sự động tâm.

Nhưng đó đều là nàng ta bỏ hết tất cả tà ác, một mặt tốt đẹp như vậy.

Mà Tô Thanh Liên chân thật kia, là nữ tử mà hắn cả đời không thể yêu được.

Nàng ta có tốt với hắn, hắn lại không thể thích.

Yêu đôi mắt trong như nước suối của ngươi, nhưng nếu hai mắt này đều là ngụy trang, lại thế nào yêu ngươi?

Hắn đối với nàng ta, cho dù đến cuối cùng cũng chỉ có áy náy thôi.

Hắn áy náy tự trách với nàng ta, cho nên, hắn nguyện đối xử tốt với nàng ta khi nàng ta còn sống, sau khi nàng ta chết, sẽ nhớ nàng ta.

Cũng chỉ có sau khi nàng ta chết, ở trong trí nhớ của hắn, có lẽ hắn mới có vài phần yêu nàng ta.

Nàng ta chết, rốt cuộc hắn có thể không cần nhìn đôi tay đầy máu tươi của nàng ta.

Trong trí nhớ của hắn, dáng vẻ nàng ta vĩnh viễn là sạch sẽ, tốt đẹp, dịu dàng, sẽ không có người phá hỏng, cũng sẽ không bị người mạt sát.

Nhìn Tạ Hàn Đàm ăn nàng ta đến chỉ còn lại có khung xương, tay Tạ Hàn Đàm vừa nhấc, khung xương kia hóa thành tro tàn, bay trong không trung.

Tạ Hàn Đàm lấy khăn, lau khô vết máu ở khóe miệng, hắn mới nói: “Sư phụ.”

Lúc nói chuyện, trên người hắn phiếm ánh sáng nhạt, Tần Tử Thực buông tay ra, hai người thấy cả người Tạ Hàn Đàm dường như sắp phải vũ hóa.

“Sư phụ,” Hắn cười dịu dàng: “Ta phải đi.”

“Ngươi đi đâu?” Tô Thanh Y có chút mờ mịt, Tạ Hàn Đàm nhìn về phía phong ấn bị cởi bỏ kia, phong ấn có hình con mắt vẫn luôn không ngừng có ma thú trào ra bên ngoài thế nhưng động tác dừng lại, sau đó chậm rãi thối lui.

“Ta muốn mang theo bọn nó, trở lại chỗ bọn nó nên đi.”

Tạ Hàn Đàm nói, mọi người thấy những ma thú đã trào ra từ nơi xa chạy vội trở về, bọn nó ở trước mặt Tạ Hàn Đàm quỳ xuống, nhỏ giọng gầm gừ, đầy mặt không cam lòng.

Nhưng mà huyết thống Ma thần áp chế bọn nó, làm cho bọn nó không thể không vâng theo, run bần bật.

Rồi sau đó, những ma thú đó đi bước một lui ra phía sau, nhảy vào trong phong ấn kết giới.

Hai người Tô Tần lập tức phản ứng lại biết Tạ Hàn Đàm muốn làm cái gì, bọn họ muốn nói nhưng mà hơi hơi hé miệng, lại đều nói không nên lời.

Sinh ly tử biệt, chỉ trong một ngày dường như đều đã tề tựu.

Có thể sống sót, như vậy đã đủ lắm rồi, hắn mang theo Ma tộc lui về Ma giới, từ đây sinh tử không còn gặp nhau nữa, dường như cũng đã là kết quả không tồi.

Nhưng mà kết cục này vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, vì thế lại trở nên có chút tàn nhẫn.

Bọn họ vốn dĩ cho rằng, sau khi nỗ lực, Tạ Hàn Đàm luân hồi mười bảy thế, nên có một kết cục tốt đẹp, mà không nên là như thế này, một mình đi lên một con đường không biết, tương lai không biết.

Dường như đã hiểu ý hai người Tô Tần, Tạ Hàn Đàm cười cười, nụ cười ôn hòa, thần sắc không thấy bi thương chút nào.

“Làm gì có đau khổ như các ngươi nghĩ?” Tạ Hàn Đàm quay đầu nhìn ra xa phương xa, Ma tộc không tình nguyện trở lại bên trong phong ấn, sắc mặt Tạ Hàn Đàm thản nhiên: “Ta cũng chỉ đi nơi ta nên đi thôi.”

“Năm đó cùng quân mới gặp,” Tạ Hàn Đàm thu hồi ánh mắt, ý cười nhẹ nhàng nhìn về phía hai người trước mặt, tay cầm cây quạt nhỏ, mặt lộ vẻ hoài niệm: “Trong lòng A Thất đã nghĩ, nếu có thể trở thành nhân vật như hai vị, cũng không uổng cuộc đời này.”

“Sau đó trằn trọc luân hồi, trải qua mười bảy thế, trong lòng Hàn Đàm đã cứng cỏi hơn hai vị rồi.”

“Ta cùng với oán long kết xuống khế ước, đó là ta giúp nó báo thù, chờ sau khi nó luân hồi, ta sẽ có thể phi thăng thành thần.

Chuyện tới hiện giờ, rốt cuộc là phi thăng thượng giới thành Tôn thần, hay là đến Ma giới thành Ma thần, cái này với ta mà nói dường như cũng hoàn toàn không quan trọng.”

“Quan trọng là,” Trong mắt Tạ Hàn Đàm có vẻ giải thoát: “Tính mạng của ta, rốt cuộc ở trong tay chính ta.”

Trở thành Ma thần, hắn rốt cuộc thoát ra Thiên đạo, rốt cuộc mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào, rốt cuộc sẽ không lại bị người ta đẩy vào tuyệt cảnh mà bất lực, cũng rốt cuộc không cần bị người ta lần lượt bố trí ra tình cảm giả dối không thể tránh thoát.

Tạ Hàn Đàm nhìn hai người trước mặt trầm mặc không nói, từ từ nhớ tới trăm ngàn năm này.

Năm tháng không để lại dấu vết, hắn từ một thiếu niên, từng bước đi đến hôm nay, lòng tràn đầy hoang vắng, trước mắt tang thương.

Trong sinh mệnh của hắn đều là tuyệt vọng cùng màu máu, duy nhất cũng chỉ có cô nương tên Tô Thanh Y này, từng ở sinh mệnh của hắn vẽ ra màu sắc diễm lệ.

Không phải hắn chưa từng yêu những người khác, nhưng là tất cả người mà hắn từng yêu, đều chưa từng yêu hắn.

Mười bảy thế, hắn vẫn luôn là tế phẩm trong mắt người khác, mọi người ngụy trang thành thân nhân, bạn tốt, cũng có nữ tử làm tâm tư hắn lay động, cũng có nữ tử làm hắn trầm luân yêu hận, lại đều ở phút cuối cùng tự tay đưa hắn lên tuyệt lộ.

Tình yêu của hắn với Tô Thanh Y, nói là yêu chi bằng nói là người duy nhất lúc hắn chết đuối có thể bắt lấy.

Bởi vì trên đời này từng yêu hắn, không phản bội hắn, trước nay cũng chỉ có Tô Thanh Y.

Có lẽ còn có thể miễn cưỡng thêm một Nhiễm Thù, nhưng Nhiễm Thù không có nội tâm sạch sẽ như nàng.

Hắn đã là ác nhân đầy bẩn thỉu, nàng là ước muốn không thể thành của hắn.

Rất nhiều năm trước, hắn đã chặt đứt phần tình cảm này.

Từ khi hắn nhìn nàng bị đưa lên tế đàn, một khắc đó, hắn đã biết, tình yêu của hắn với nàng, sẽ không bao giờ có thể được đáp lại nữa.

Bởi vì hắn muốn đi đến một địa phương không thể mang nàng đi, hắn muốn đi sáng lập một thế giới mới tinh.

Hắn muốn huỷ hoại thế giới này, cho nàng một đời an bình.

Đường đi này quá mức gian nan, hắn không dám mang nàng đi.

Có lẽ đúng là bởi vì nghĩ như vậy, chuẩn bị đã lâu, hiện giờ sắp đến lúc chia tay, hắn nhìn nữ tử trước mặt, nội tâm lại là một mảnh bình yên.

“Sư phụ...” Hắn khàn khàn gọi, giống như một đệ tử vô cùng bình thường, vén vạt áo lên, cung kính quỳ gối trên mặt đất.

Sau đó, hắn chậm rãi dập đầu.

Một lạy, tạ ân cứu mạng năm đó.

Hai lạy, tạ tình cảm yêu quý năm đó.

Ba lạy, tạ nàng từng cho hắn tình thâm nhiều năm.

“Hôm nay, đệ tử…” Hắn gian nan từng câu từng chữ, chậm rãi nói: “Đành chia tay như vậy.

Nguyện cuộc đời này của sư phụ, không còn âu lo, vui vẻ an khang.”

Nói xong, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt kia trong suốt như nước, giống năm đó mới gặp.

Chỉ là thiếu niên nhút nhát năm đó kia, đã thành tôn thần Ma giới hiện giờ không sợ đất trời.

Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng lẳng lặng nhìn hắn, mím chặt môi, run nhè nhẹ.

Trong mắt nàng đều là nước mắt, từng chuyện trong quá khứ hiện lên ở trước mắt nàng, Tần Tử Thực đỡ lấy nàng, cùng nàng nhìn Tạ Hàn Đàm thong dong đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ phong ấn.

Hắn vừa đi, bạch long phía sau hắn hóa thành một đoàn ánh sáng, bay quanh người hắn.

Hắn như đi giữa một đám đom đóm sáng rực, đẹp đến kinh động lòng người.

Khi bóng dáng hắn bị ánh sáng nuốt hết, Tô Thanh Y rốt cuộc sụp đổ, đột nhiên vọt về phía ánh sáng kia, khóc hô: “Hàn Đàm! Hàn Đàm!”

Đó là quá khứ của nàng.

Đó là đã từng của nàng.

Tạ Hàn Đàm có là thời gian nhiều năm như vậy của nàng.

Bây giờ bạn thầy diệt hết, trừ Tạ Hàn Đàm, quá khứ của nàng, chẳng còn một ai lưu lại.

Nàng muốn giữ hắn lại, nàng muốn giữ chặt hắn.

Làm sư phụ, trên trăm năm, nàng đều chưa từng cho hắn một phần an ổn.

Mấy trăm năm trước, nàng để hắn hãm sâu vào phía trên tế đàn Tinh Vân Môn, bị lấy máu hiến tế.

Mấy trăm năm sau, nàng để một mình hắn đi trước, lưng đeo bí mật lớn như vậy, lấy sức của một người, chống lại toàn bộ Tu Chân Giới.

Làm A Thất, hắn vì nàng mà chết, làm Tạ Hàn Đàm, hắn cũng bảo vệ nàng cả đời.

“Hàn Đàm...” Tay nàng với vào bên trong ánh sáng, hắn trong vòng sáng chậm rãi quay đầu lại.

Nụ cười kia giống như hoa đào nở trên núi, đào hoa sáng quắc, xuân sắc ngập tràn.

Hắn không nói một lời, lại như tận dụng hết thời gian.

Tay nàng xuyên qua thân thể hắn, ánh sáng như pha lê mở tung, ở trong gió rải ra thiên địa.

Trong tay Tô Thanh Y trống không, nàng ngơ ngác nhìn tất cả biến mất, qua lúc lâu, rốt cuộc nỉ non: “Hàn Đàm...”

Nàng không biết nên nói cái gì, nàng cũng không biết nàng muốn giữ hắn lại làm cái gì.

Nàng chỉ biết đến tận đây, thiếu niên như đào hoa này, cuộc đời chẳng còn gặp lại, sinh tử không còn thấy nữa.

Nàng đột nhiên quỳ trên mặt đất, run rẩy bốc nắm đất vàng lên, gào khóc: “Tạ Hàn Đàm!!”

Tần Tử Thực nhìn xa xa, không tiến lên.

Đây là lúc hắn không nên chen vào, hắn đang chờ đợi nàng tạm biệt.

Hoàng hôn chậm rãi rơi xuống, Tinh Hà Đồ từ bầu trời thu lại, rơi vào trong tay hắn.

Hắn lẳng lặng chờ nàng, trước sau như một, mãi đến khi âm thanh của nàng chậm rãi nhỏ xuống, hắn rốt cuộc mới đi qua, đỡ nàng lên.

“Đi xem đi.”

Tần Tử Thực khàn khàn nói: “Còn có rất nhiều người, chờ chúng ta tạm biệt.”

Tô Thanh Y không nói gì, nàng để Tần Tử Thực nâng đi xuống dưới chân núi, Thiên Kiếm Tông lục tục có đệ tử đi ra, những đệ tử đó thấy Tần Tử Thực giống như thấy được người tâm phúc, đỏ mắt quỳ đến trước mặt Tần Tử Thực, khàn khàn nói: “Chưởng môn!”

“Chưởng môn!”

“Chưởng môn!”

Càng ngày càng nhiều đệ tử vây lại đây, bảy vạn người trước cuộc chiến, giờ này khắc này, người sống sót, lại còn sót lại có ngàn người.

Ánh mắt bọn họ sáng quắc nhìn Tần Tử Thực, trong mắt đều là lệ nóng, trên người tất cả đều là máu tươi, Tần Tử Thực kéo Tô Thanh Y, khàn khàn nói: “Đi đưa sư huynh đệ muội các ngươi...!Về nhà đi.”

Nói xong, tay áo rộng của hắn giương lên, đại trận hộ sơn ầm ầm mở ra, các đệ tử thấp thỏm đi ra ngoài, đầu tiên là thật cẩn thận, sau đó càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy gấp vội bắt đầu gọi tên những người thân quen trong đống thi thể, rồi lật từng thi thể.

Đệ Thất Phong làm hậu cần là ngọn núi bảo tồn hoàn chỉnh nhất, bọn họ ôm hòm thuốc xuyên qua trong đám người, nghe tiếng khóc hết đợt này đến đợt khác.

Tần Tử Thực đờ đẫn đứng ở trước cửa Thiên Kiếm Tông, nhìn các đệ tử dựa theo danh sách, nâng từng thi thể trở về.

Bắt đầu từ trưởng lão, đến Phong chủ các Phong, bày biện thẳng hàng.

Tần Tử Thực nắm danh sách, khàn khàn điểm tên của bọn họ.

“Trưởng lão Độ Kiếp Kỳ, Hiên Hoa lão tổ.”

“Trưởng lão Hợp Thể Kỳ, Vân Hư Tử.”

“Phong chủ Đệ Nhị Phong, Tiết Tử Ngọc.”

“Phong chủ Đệ Tam Phong, Lôi Hư Tử.”

“Phong chủ Đệ Tứ Phong, Lục Thanh Di.”

“Phong chủ Đệ Ngũ Phong, Phượng Ninh.”

“Phong chủ Đệ Lục Phong, Tinh Vân.”

“Đệ tử Vấn Kiếm Phong...”

Tần Tử Thực từng tiếng một khàn khàn đọc, thân thể hắn hiện giờ vốn nên phi thăng, lại cố chấp ở lại nơi này, giống một phàm nhân đọc tên các đệ tử.

Đan Huy ở bên cạnh hắn.

Hai người Đan Huy và Đan Nhiễm quỳ trên mặt đất, sớm đã khóc đến không còn dáng vẻ gì.

Tô Thanh Y trước kia đã khóc, hiện giờ nhìn thi thể các đệ tử, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.

Mãi cho đến nửa đêm, thi thể các đệ tử rốt cuộc được đặt ngay ngắn ở trên mặt đất, Tần Tử Thực đọc tên người cuối cùng trong danh sách, chậm rãi ngẩng đầu.

Vốn nên là trong đêm tối, hồn phách những người này lại đều phiêu đãng ở không trung, hóa thành một đám ánh sáng nhỏ, cố chấp không chịu rời đi, chiếu sáng trời đêm đen nhánh này.

Tần Tử Thực ngơ ngác nhìn đám ánh sáng này, dường như đang phân biệt ai với ai.

Hắn vươn tay về phía đám ánh sáng kia, đám ánh sáng kia thân mật cọ cọ ở lòng bàn tay hắn.

Tần Tử Thực cúi đầu phát hiện là hồn phách Phượng Ninh.

Tuy Phượng Ninh lớn tuổi nhưng lại là người thân cận hắn nhất.

Toàn bộ Thiên Kiếm Tông, người đầu tiên gọi Tần Tử Thực là đại sư huynh, chính là Phượng Ninh.

Lúc hắn còn sống, trước nay đều không lùi bước đứng ở bên Tần Tử Thực, hắn đã chết, cũng muốn ở lại Thiên Kiếm Tông, ở bên người đại sư huynh mà hắn yêu mến nhất.

Một cọ nhẹ nhàng này dường như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Tần Tử Thực đứng ở bên trong thi thể đầy đất, rốt cuộc không nhịn được, chậm rãi ngồi xổm xuống, đau đớn khóc thành tiếng.

Hắn ôm kiếm của mình, đè chặt trong ngực, từng tiếng từng tiếng khụt khịt, khóc lớn thành tiếng.

Tay hắn nắm lấy áo choàng màu lam của mình, cầm quần áo tạo thành từng nếp nhăn, khắp hoang dã đều là tiếng hắn khóc rống, như là tuyệt vọng lớn nhất đời này.

Tô Thanh Y đi đến bên người hắn, ôm hắn ở trong ngực, Tần Tử Thực dựa vào ngực nàng, giống một đứa trẻ con, khóc không còn ra dáng vẻ gì.

Tô Thanh Y đỡ hắn, ngửa đầu nhìn về phía đám ánh sáng đầy trời, khàn khàn hỏi hệ thống: “Tất cả đã kết thúc chứ?”

“Ừm.”

Hệ thống nhàn nhạt trả lời, Tô Thanh Y cười nhẹ nhắm mắt lại: “Vậy là tốt rồi.”

“Nhưng còn có một việc.”

Hệ thống lại lần nữa mở miệng: “Thiên đạo coi trọng công chính, làm ác có phạt, làm thiện có báo.

Lần này các ngươi lấy mệnh tế thiên đạo, điểm tích lũy của ngươi đã đầy, cho nên đặc biệt khen thưởng các ngươi.”

“Cái gì?!” Tô Thanh Y kích động lên tiếng.

Hệ thống tiếp tục nói: “Các ngươi có hai lựa chọn, hoặc là ngươi và Tần Tử Thực cùng nhau phi thăng thành thần, hoặc là Tần Tử Thực chịu nỗi khổ lửa mạnh đốt xương, làm mọi người sống lại.

Sau đó dựa theo ưu khuyết điểm bản thân bọn họ, quyết định số mệnh của bọn họ.”

“Ưu khuyết điểm tính toán theo tiêu chuẩn gì?” Tô Thanh Y vội bắt lấy từ then chốt: “Ví như Phượng Ninh, mạng của hắn là cái gì?”

“Lấy nhân mạch tu hành đạt Xuất Khiếu Kỳ, nên phải tan hết tu vi hóa thành phàm nhân.

Nhưng mà tâm tính chí thuần, cả đời hành thiện vô số, dù cho không lấy linh mạch tu hành, cũng tu thành đại đạo, cuối cùng che chở Chính đạo tự bạo mà chết, hồn phách không vào luân hồi, đây là đại công đức, sau khi phục sinh trở lại Xuất Khiếu Kỳ, cũng bớt một đạo lôi kiếp.”

Nghe được hệ thống nói, Tô Thanh Y nhanh chóng hiểu ra, cái gọi là tiêu chuẩn tính toán ưu khuyết điểm của Thiên Đạo, là lấy chuyện tốt bù trừ chuyện xấu cho ra kết quả.

Trận nhân quả của nàng, chỉ có thể đơn thuần là nguyên nhân cùng quả, ngươi lấy đi cái gì sẽ trả lại cái đó.

Nhưng mà thiên đạo tính toán pháp tắc phức tạp hơn nhiều, ngươi lấy đi cái gì, ngươi nỗ lực thế nào, cuối cùng mới là kết cục của ngươi.

“Như vậy,” Tô Thanh Y không khỏi cười nhạt nói: “Cái này vốn nên là nhân quả của bọn họ, vì sao còn muốn Tử Thực dùng mệnh đi đổi!”

“Bởi vì số phận bọn họ đã đúc thành,” Hệ thống thở dài lên tiếng: “Dù cho thân là Thiên đạo, ta cũng cần năng lượng.

Thay đổi chuyện đã được định trước, không phải ta muốn là có thể đổi.”

“Tựa như khởi nguồn năng lượng Ma thần là ác, khởi nguồn năng lượng của ta là thiện.

Trước đó ta không cách nào làm nhiều chuyện như vậy, vẻn vẹn chỉ có thể đưa ngươi tới Tu Chân Giới cũng là bởi vì thiện niệm nơi này đã không đủ lấy chống đỡ ta, điều ta có thể làm quá ít.

Trận đại chiến này, rất nhiều người tích lũy đại công đức, ta có cũng đủ lực lượng thay đổi bọn họ, nhưng bây giờ còn thiếu một ngòi nổ.”

“Mà Tần Tử Thực thân là Thần tộc đồng ý buông bỏ Tiên đồ cứu người, như vậy thiện niệm chính là ngòi nổ này.”

“Các ngươi có thể chọn phi thăng, cũng có thể chọn cứu người, đây đều là lựa chọn của các ngươi.”

Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng cúi đầu nhìn Tần Tử Thực đã khóc mệt nhắm mắt lại dựa vào nàng, chậm rãi ôm chặt hắn.

Nếu như rất nhiều năm trước, có lẽ nàng sẽ giấu lời này ở đáy lòng, tuyệt đối sẽ không nói cho đối phương biết.

Bởi vì nàng không muốn, vì những người khác, hi sinh người yêu của mình.

Nhưng mà hôm nay, nàng lại vô cùng thản nhiên.

Tất cả đều là do đối phương lựa chọn.

Hắn muốn cái gì, nàng cho hắn cái đó.

Cái câu mà yêu không có lựa chọn, câu mà “Ta thương chàng, tất cả chỉ vì ta muốn tốt cho chàng”, chẳng qua cũng vì che giấu tư tâm của mình.

Bởi vì sợ nỗi đau mất đi hắn, bởi vì không muốn nhận lấy đau đớn rời khỏi hắn, mới có thể không để cho đối phương cơ hội lựa chọn.

Nhưng người bây giờ nàng yêu, nàng không muốn hắn đau khổ, lại càng không nguyện thấy hắn uất ức.

Thế là nàng cho hắn cơ hội, khàn khàn lên tiếng: “Tử Thực,” nàng ôn hòa nói: “Chúng ta đi cứu những người này, có được hay không?”

Tần Tử Thực ngẩn người, hắn mở mắt, ngơ ngác nhìn Tô Thanh Y.

Tô Thanh Y chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nếu chàng nguyện nhận nỗi khổ lửa mạnh đốt sạch thì có thể cứu bọn họ.

Đây là tự nguyện, chàng có thể chọn cùng ta phi thăng, cũng có thể chọn cứu bọn họ.”

Tần Tử Thực không nói chuyện, hắn há miệng, qua lúc lâu, cũng hỏi một câu: “Còn nàng?”

“Ta chết...” Hắn vươn tay, nắm tay nàng, run rẩy nói: “Nàng làm sao bây giờ?”

“Ta hi vọng chàng sống tốt.” Tô Thanh Y cầm ngược lại tay hắn, giọng nghèn nghẹn: “Tuy rằng chàng đi, ta sẽ rất khó chịu.

Thế nhưng, ta hi vọng chàng sống tốt, chàng vui vẻ, chàng không làm...!Chính chàng thất vọng.”

“Cuộc sống của chàng nên để chàng quyết định, mà không phải để ta nghĩ rằng nó tốt cho chàng.”

“Nếu như chàng cứu bọn họ, ta sẽ chờ chàng luân hồi.

Nếu như chàng muốn phi thăng, ta sẽ theo chàng phi thăng.”

“Tử Thực,” Nàng khổ sở cười cười: “Tình yêu của ta, không nên trở thành gánh nặng của chàng.”

“Thế nhưng,” Tần Tử Thực nắm tay nàng, run nhè nhẹ: “Ta đi rồi...”

“Một mình ta,” Tô Thanh Y mỉm cười, hờ hững nói: “Cũng có thể sống tốt.”

“Tần Tử Thực,” Nàng nhìn hắn chăm chú: “Luôn luôn sẽ có một người rời đi trước, được chàng yêu đã đủ rồi.

Chàng đi rồi, ta có thể sẽ khai tông lập phái, cũng có thể coi chừng Thiên Kiếm Tông, hành hiệp trượng nghĩa, cứu tế thiên hạ.

Ta có rất nhiều chuyện có thể làm, làm làm, đi tới đi tới, nói không chừng có thể sẽ gặp lại chàng nhỉ?”

Tần Tử Thực không nói chuyện, hắn quay đầu đi, thấy đám ánh sáng phiêu tán trong không trung, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Được.”

Hắn khàn khàn nói: “Thanh Y, nếu như kiếp sau gặp lại nàng, ta nhất định phụ cả thiên hạ, cũng quyết không phụ nàng.”

“Có thể nói vậy,” Tô Thanh Y không nhịn được cười khẽ: “Thì chàng đã không phải là Tần Tử Thực rồi.”

“Quyết định xong chưa?”

Hệ thống cắt ngang đối thoại của hai người, lạnh nhạt nói: “Kéo càng lâu, một người sống lại càng khó.

Nếu như quyết định xong rồi, vậy hãy nhanh một chút.”

“Được.” Tô Thanh Y ôm Tần Tử Thực, nghẹn ngào lên tiếng.

Tần Tử Thực có chút mờ mịt: “Thanh Y, nàng đang nói chuyện với ai thế?”

Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng nhu hòa rơi vào trước hai người, một hình người mơ hồ đứng ở phía trước ánh sáng.

“Tần Tử Thực,” Đó là một giọng nói không phân rõ nam nữ, lạnh lùng nói: “Ngươi quả thực bằng lòng hiến tế làm mọi người sống lại, chịu đựng nỗi khổ lửa mạnh đốt cháy sao?”

“Bằng lòng.” Tần Tử Thực thấy đám ánh sáng kia, trong đầu thoáng có một ý niệm, nghiêm túc nói: “Tiền bối, mời.”

Ánh sáng kia gật đầu, tay vừa nhấc, mặt đất ầm ầm chấn động, một đài cao từ đất bằng phẳng dựng lên, hào quang rơi xuống trên đài cao kia, thảm đỏ từ trên cao một đường trải xuống, sau đó dừng ở dưới chân Tử Thực.

“Xin mời.”

Người nọ đứng ở bên cạnh bậc thang, Tần Tử Thực quay đầu nhìn Tô Thanh Y, Tô Thanh Y ép mình cười rộ lên, dịu dàng nói: “Đi thôi.”

Tần Tử Thực nhìn dáng vẻ nàng ép bản thân cười lên, một tay ôm nàng vào trong ngực, khàn khàn nói: “Lát nữa, không được khóc gọi ta như gọi Tạ Hàn Đàm.”

“Ta sợ ta sẽ quay đầu lại.”

“Được,” Tô Thanh Y khàn khàn trả lời: “Bây giờ ta gọi chàng.”

“Bây giờ cũng đừng gọi ta.”

“Vậy thì lúc nào?”

“Kiếp sau, kiếp sau sau nữa.

Chờ ta và nàng già đi, cùng nhau bạc đầu, cùng nhau chết.”

“Lúc này,” Tần Tử Thực cười nhẹ: “Đừng giữ ta.”

Nói xong, hắn buông nàng ra, xoay người sang chỗ khác, ung dung, không quay đầu lại bước trên bậc thang.

Trong nháy mắt khi hắn bước lên trên bậc thang đó, tiếng chuông vang vọng khắp Tu Chân Giới, ánh sáng dịu dàng rơi vào trên người hắn, không biết tiếng người nơi nào truyền tới, hợp cùng một chỗ, ngâm xướng chú ngữ viễn cổ.

Mà đám ánh sáng đứng ở trên bậc thang, thì dùng một làn điệu quái dị, ngâm xướng cuộc đời hắn.

“Tần Tử Thực, con trai của hỏa phượng hoàng, sinh ra có long tủy long đan, kiêm kiếm thể vô thượng.

Còn nhỏ được thúc phụ nuôi nấng, 4 tuổi bái sư làm thủ đồ của Vân Hư Tử, tính tình thông tuệ mẫn đạt, dung mạo tuyệt mỹ, 10 tuổi Trúc Cơ, 15 tuổi Kim Đan, 21 tuổi Nguyên Anh, 32 tuổi Xuất Khiếu, 44 tuổi Hợp Thể, 56 tuổi Đại Thừa, là phong chủ Vấn Kiếm Phong của Thiên Kiếm Tông, người đứng đầu kiếm đạo, xưng là Kiếm Tiên.”

Âm thanh kia truyền khắp toàn bộ Tu Chân Giới, chẳng biết tại sao, cho dù ở địa phương rất xa, đều có thể thấy đài cao kia, cho dù là phàm nhân hay là tu sĩ, trong nháy mắt, đều có thể thấy rõ ràng, người nọ thong dong đạp bậc thang đi lên phía trước.

Như âm thanh ngâm tụng kia, vị tu sĩ thiên tài này dung mạo tuyệt mỹ, lam bào bạch sam, tay cầm kiếm ngọc, khuôn mặt như khắc ra từ băng tuyết Côn Luân, lạnh lùng mà mỹ lệ.

Nơi hắn đi qua, dưới chân nở ra từng đóa hoa lan, đây là đức hạnh quân tử, mới có thể đặt chân sinh lan.

Tiếng ngâm tụng thong thả kể ra từng trận đánh thành danh của hắn, mỗi một việc thiện hắn đã làm, mỗi một người được hắn bảo vệ.

Càng ngày càng nhiều người nhìn hắn, dường như trên người của người nọ có một loại ma lực làm cho không người nào có thể dời ánh mắt.

Dưới chân hắn đi qua, dường như không phải là thảm đỏ, mà là năm tháng.

Mà nơi hắn đi dường như không phải là tế đàn mà là Thần đài.

“Sách Thiên Địa năm 47 vạn 9 ngàn, Tần Tử Thực vốn đã phi thăng, vì thương xót chí bền nhân quả của đám tu sĩ, nguyện lấy thân tuẫn đạo, nhận nỗi đau lửa mạnh đốt xương, hiến tế với Thiên đạo, nghịch thiên cải mệnh, đổi hơn mười vạn tu sĩ trở lại nhân gian, đánh giá nhân quả luân hồi.”

Trong nháy mắt Tần Tử Thực bước trên Thần đài kia, tiếng ngâm xướng vừa hay dừng lại.

Nghe được câu này, người đang nhìn chăm chú vào Tần Tử Thực chẳng biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy tim như thắt lại.

Đây là một người thong dong liều chết, hoàn toàn khác với những người bị ép hiến tế.

Hắn rõ ràng đã phi thăng, hắn rõ ràng có con đường tốt hơn, nhưng mà lại vẫn nguyện buông bỏ tất cả, đổi hơn mười vạn người sống lại.

Mọi người nhìn chăm chú vào hắn, nhìn hắn thong dong xoay người, thần sắc thản nhiên trong suốt, không quan tâm hơn thua.

Ánh mắt của hắn dường như rơi vào một chỗ nào đó, sau đó mọi người thấy được vẻ mặt lạnh nhạt kia rốt cục có vết rạn, hắn nhìn chăm chú vào hướng kia, vẻ mặt đầy dịu dàng, chậm rãi nở nụ cười.

Nụ cười kia như vén lên sương mờ, rõ ràng là đêm đen nhánh, lại vẫn làm người ta cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên.

Ngọn lửa từ trên Thần đài phóng lên cao, mà người kia ngồi xếp bằng trong lửa, chưa từng tránh né.

“Tĩnh Diễn đạo quân...”

Có người gọi ra đạo hiệu của hắn, không tự chủ được, chợt quỳ xuống.

Bốn phương Tu Chân Giới, phàm nhân tu sĩ, cũng không nhịn được quỳ xuống, hô to đạo hiệu của Tần Tử Thực.

Người nhận ân huệ của hắn không nhịn được khóc thành tiếng.

Thế là trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Tu Chân Giới đều là tiếng khóc liên tục không ngừng.

Có thể ngay cả hắn cũng không nhớ rõ, nhiều năm qua, hắn đã từng làm nhiều chuyện tốt như vậy.

Hắn từng một tay xây chỗ tránh nạn cho lưu dân, đón nhận lưu dân nhiều năm không chỗ nào có thể đi ở Tu Chân Giới; hắn từng vô số lần chủ trì chính nghĩa cho người yếu, vì thế tên của hắn thành hai chữ Công chính trong lòng rất nhiêu dân chúng; hắn từng phát lương thực cứu trợ trong nạn thiên tai, hắn từng đang trừ tà vệ đạo vào lúc đất trời rung chuyển.

Hắn cho rằng chỉ là một cái nhấc tay, nhưng trong lúc vô ý lại đã giúp đỡ nhiều người như vậy.

Tô Thanh Y nhìn người trong ánh lửa ngập trời kia, cảm giác nước mắt làm mơ hồ tầm mắt.

Từng đám ánh sáng rơi vào trong thi thể xếp một hàng kia, chậm rãi tỉnh lại, sau đó khi nhìn thấy đài cao kia, đều không nhịn nổi mà run run quỳ xuống.

Quanh thân đều là âm thanh gọi tên hắn, quanh thân đều là tiếng khóc, Tô Thanh Y gắt gao theo dõi hắn, chỉ sợ chớp mắt một cái đã bỏ lỡ.

Đây là người nàng yêu, người để cho nàng kiêu ngạo như vậy.

Nàng không dám dùng nước mắt ràng buộc cuộc đời của hắn, cả đời hắn lẽ ra nên như vậy, lưu tên trong sử sách, vạn người truyền hát.

Sinh ra tạo phúc tứ phương, chết mà nặng như núi Thái Sơn.

Cuộc đời của hắn chính là xán lạn, rực rỡ, huy hoàng như vậy.

Như lửa mạnh hừng hực kia, cháy sạch bởi vì kích động.

Đây là người yêu của nàng...

Nàng được hắn yêu, được hắn dùng đôi mắt có một không hai kia tìm thấy, sau đó đến chết vẫn để nàng tự hào.

Dù cho lúc này nước mắt vẫn chảy không ngừng, nhưng mà nàng cũng nghĩ, đây là một kết cục thật đẹp.

Có lẽ có chút tiếc nuối, có chút thê lương, thế nhưng để cho người anh hùng của nàng chết đi như vậy, có lẽ cũng là một điều tốt nhất của hắn khi còn sống.

Chỉ là không biết vì sao, nàng lại không nhịn được mà nghĩ.

Nếu như hắn còn sống, nàng có thể cùng hắn đi đến tiểu viện dưới chân núi kia ở thêm một thời gian, hai người bọn họ cùng nhau nấu cơm, rửa bát ở phòng bếp, đọc sách dưới dàn nho trong sân, sau đó nàng sẽ ôm con của hắn, đếm năm tháng trăng sao.

Nếu như hắn còn sống, nàng có thể dẫn hắn đi khắp tứ hải bát hoang, có một ngày có lẽ bọn họ sẽ thành thần, sau đó phá vỡ không gian, trở lại nơi ban đầu kia của bọn họ.

Nếu như hắn còn sống.

Người trong lửa cháy cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh, Tô Thanh Y không dám khóc thành tiếng, không dám gọi ra tên của hắn.

Bởi vì hắn đã nói rằng hắn sẽ quay đầu lại.

Nàng thương hắn, cho nên nàng không thể trở thành ràng buộc của hắn.

Nàng chỉ có thể chờ đợi, hoặc là tạm biệt.

Lửa cháy cao tận trời, ánh ban mai sau lưng hắn, từ từ dâng lên, mà bên cạnh thần đài đã quỳ đầy người từ lâu.

Ánh lửa từ từ nhỏ xuống, ánh nắng như máu, treo cao ở phía sau thần đài.

Thấy thần đài đã không còn bóng người, Tô Thanh Y lảo đảo một cái, được mấy đệ tử đỡ lấy, sợ hãi kêu lên thành tiếng: “Nhiễm Diễm đạo quân!”

Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng gian nan ngẩng đầu, nhìn trên Thần đài kia, khàn khàn lên tiếng: “Chàng… Đi rồi à?”

Không người nào dám trả lời, các đệ tử quỳ đầy đất, Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn Thần đài, lúc lâu sau lại chậm rãi nói: “Chàng đi rồi.”

Vừa dứt lời, Tô Thanh Y gào khóc, đó là tiếng khóc bị nàng đè ép một đêm, hôm nay hắn đi rồi, không nghe được, nàng mới dám không kiêng nể gì cả mà khóc lên.

Phượng Ninh và Tinh Vân đi tới, có chút gian nan gọi: “Tẩu tử...”

“Các ngươi đừng nói chuyện...” Tô Thanh Y thút thít, không dám ngẩng đầu, run rẩy nói: “Ta khóc một chút...!Ta chỉ khóc lần này thôi...”

“Ta không dám để chàng thấy ta khóc...!Ta sợ chàng khổ sở, ta sợ chàng không an tâm.

Sau này ta sẽ không khóc nữa, ta sẽ sống thật tốt...”

“Nhưng lúc này...” Tô Thanh Y khóc tiếng sau lớn hơn tiếng trước: “Lúc này...!Để ta khóc đi.

Khóc xong rồi, đời này ta cũng sẽ không khóc vì chàng nữa.”

“Người như chàng ấy...!Cả đời ta...!Tìm khắp nơi không được người tốt hơn chàng ấy nữa...”

“Tần Tử Thực...”

Nàng giơ tay lên che hai mắt của mình, gọi từng tiếng: “Tần Tử Thực...”

“Tẩu tử...” Phượng Ninh khàn khàn nói: “Xin lỗi...”

Tô Thanh Y không để ý đến hắn, Lôi Hư Tử ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nói: “Các ngươi...!Có nghe thấy tiếng gì không?”

Phượng Ninh nhíu mày, cũng trong nháy mắt đó, một tiếng phượng hót phóng lên cao, Tô Thanh Y chợt ngẩng đầu, thấy trong lửa kia, một con Phượng Hoàng to lớn ngửa cổ đón ánh mặt trời hót lên.

Mặt trời đỏ như máu sau lưng hắn, trên người hắn dường như được phủ lên một tầng ánh sáng màu đỏ, đẹp đến lóa mắt làm người ta không thể nhìn trực tiếp.

Hắn bay lên cao năm trượng, lông phượng tỏa ánh sáng bảy màu, màu lông dưới ánh mặt trời rạng rỡ, người khoác ánh lửa từ trên đài cao kêu nhỏ mà đến.

Mọi người thức thời thối lui, Tô Thanh Y ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn phượng hoàng đang bay về phía nàng.

Trong mắt phượng hoàng đều là ý cười, sau khi bay quanh nàng một vòng thì đứng ở trước người nàng.

Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn hắn, không dám mở miệng nói.

Phượng hoàng nghiêng đầu, cười nói: “Nếu như thế không muốn để cho ta đi, vì sao không giữ ta lại?”

“Chàng… Chàng...”

Tô Thanh Y nói không ra lời, đám ánh sáng hình người bên cạnh bay là là tới, lạnh nhạt nói: “Chúc mừng thành Thần.”

Vừa dứt lời, một đạo ánh sáng rơi vào trên người Tần Tử Thực, Tần Tử Thực hóa thành hình người, mi tâm chậm rãi hiện ra một hình ngọn lửa, đám ánh sáng đứng ở bên cạnh hai người, chậm rãi giải thích: “Phi thăng thành tiên, nhưng muốn thành Thần, lại cần đại công đức mới có thể có.”

“Là Thần, có khả năng hủy thiên diệt địa, có trách nhiệm giữ gìn âm dương, dĩ nhiên không phải người cực thiện thì không thể được.

Có tâm cực thiện, tích được công đức, lấy được vạn dân kính ngưỡng, 100 năm hương khói, mới có thể thành Thần.

Tô Thanh Y,” Âm thanh của đám ánh sáng kia dường như cuối cùng cũng được buông lỏng: “Đợi trăm năm sau, nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành.”

Tô Thanh Y nói không ra lời, nàng ngơ ngác nhìn Tần Tử Thực, đám ánh sáng kia dường như bĩu môi, có chút bất mãn nói: “Ta phải đi, ngươi không tiễn đưa ta à?”

“Hệ thống...” Tô Thanh Y nhất thời nói không ra lời, hệ thống hít một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Mà thôi, mà thôi, ngươi cũng không phải người biết ăn nói.

Ngày sau ngươi phi thăng tới thượng giới, sẽ gặp lại.”

“Hệ thống!” Thấy đám ánh sáng kia xoay người rời đi, Tô Thanh Y không nhịn được gọi lại hỏi: “Ngươi là Thiên đạo à?”

Đám ánh sáng suy nghĩ một chút, sau một lúc mới chậm rãi nói: “Đại khái là vậy.”

Nói xong, nó chậm rãi biến mất trong đám ánh sáng.

Tần Tử Thực xoay đầu lại, cúi đầu nhìn Tô Thanh Y.

Các đệ tử nhộn nhịp vây quanh, mừng rỡ nhìn bọn họ.

“Sư huynh...” Tống Húc bị mọi người đẩy ra, ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó… Chúng ta có phải làm gì không...”

“Là phải làm,” Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, chậm rãi cười: “Kế tiếp, tông môn ta có một việc đại sự,” Nói xong, hắn ôm ngang Tô Thanh Y lên vào lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, cười to thành tiếng: “Ta muốn thành hôn!”

“Tần Tử Thực!” Tô Thanh Y nhất thời có chút ngượng ngùng, mọi người hơi sững sờ, sau đó nhộn nhịp cười ha ha.

Dưới ánh mặt trời, Tần Tử Thực ôm Tô Thanh Y nhìn về phía tiểu phượng hoàng đứng trên vai Tần Thư Văn, mọi người thức thời nhường ra một con đường.

Tần Tử Thực ôm Tô Thanh Y bước nhanh tới, mang theo Tô Thanh Y quỳ trước mặt Tần Thư Văn, ngửa đầu kích động nói: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi muốn cùng Tô Thanh Y thành hôn, không biết ý phụ mẫu như thế nào?”

“Cái này...” Tần Thư Văn tằng hắng một cái, còn muốn nói điều gì, đã nhìn thấy vẻ mặt đầy trông mong của Tần Tử Thực, ông ấy có chút bất đắc dĩ, không nhịn được nghĩ tới năm đó ông ấy mang theo Tần Phượng quỳ trước sơn môn, khẩn cầu sư phụ cho phép.

Ông ấy than nhẹ một tiếng, gật đầu, bên ngoài vẫn cố mạnh miệng nói: “Hôm nay con muốn, còn có ai ngăn được à?”

Tần Tử Thực nhỏ giọng cười, kéo Tô Thanh Y đứng lên.

Ba ngày sau, Tô Thanh Y và Tần Tử Thực đại hôn.

Lúc hai người cầm dây đỏ, đạp thảm đỏ, từng bước một đi tới tế đàn trên đỉnh núi, bọn họ thấy ánh nắng rơi vào trên mặt mọi người.

Phong chủ các phong dẫn theo đệ tử, từng người đứng ở hai bên đường dài, Tần Thư Văn, Hiên Hoa, Vân Hư Tử đứng ở trên cùng.

Bọn họ cầm tay mà lên, sau khi đến nơi, dựa theo lễ tiết bái thiên địa, lúc Tần Thư Văn đang chuẩn bị rót rượu cho hai người, đột nhiên nghe được một tiếng: “Từ đã!”

Tô Thanh Y và Tần Tử Thực đồng thời quay đầu lại, lập tức thấy dưới tàng hoa đào, một thanh niên tay cầm quạt vàng cầm theo một vò rượu, dựa nghiêng ở dưới tàng hoa đào, cười nói: “Ta chuẩn bị cho sư phụ Nữ Nhi Hồng100 năm, lúc này không uống, còn đợi khi nào?”

“Ngươi thế nào...!Ngươi thế nào...” Tô Thanh Y không nhịn được đỏ mắt.

Tạ Hàn Đàm cầm theo rượu đi tới trước mặt Tô Thanh Y, vén vạt áo lên, quỳ một gối, ngửa đầu cười: “Đại điển song tu của sư phụ, sao đồ nhi có thể không đến? Đồ nhi cũng là Ma thần thoát ra khỏi Thiên đạo, dẹp yên Ma tộc, tất nhiên sẽ đến đây.”

“Ta cho rằng,” Tô Thanh Y không nhịn được đỏ mắt: “Cả đời này, đều không được gặp lại ngươi.”

“Hàn Đàm là người nhà mẹ đẻ sư phụ,” Trên mặt Tạ Hàn Đàm nở nụ cười bình thản, ôn hòa nói: “Nếu lúc này cũng không xuất hiện, Tần Tử Thực bắt nạt sư phụ thì làm sao bây giờ?”

Nghe nói như thế, Tô Thanh Y nín khóc mà cười, Tần Tử Thực cũng không khỏi nở nụ cười.

Bên cạnh đó, một thiếu niên lành lạnh nói: “Người nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ ta đang ở đây, ngươi cũng không được coi là người có họ hàng gì bên nhà mẹ đẻ cả.”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, lập tức thấy một thiếu niên ngồi ở xe lăn, được người đẩy xuất hiện.

Đan Nhiễm đẩy xe lăn đứng ở trước mặt Tô Thanh Y, thở dài nói: “Sư phụ vốn còn muốn để hắn ngủ thêm, nhưng không biết vì sao, tối hôm qua hắn đột nhiên tỉnh.

Vừa hay cũng có thể tới tham gia đại điển song tu của ngươi rồi.”

Nhiễm Mặc không nói lời nào, rũ mắt xuống dường như có chút xấu hổ.

Suy nghĩ trong chốc lát, hắn lấy ra một cái hộp gấm từ trong tay áo, đưa cho Tô Thanh Y.

“Tỷ,” Hắn cúi đầu, chậm rãi nói: “Tân hôn vui vẻ.”

Tô Thanh Y nhận hộp từ trong tay hắn, chậm rãi mở ra.

Bên trong là một cái ngọc bội, nàng nhớ mang máng, rất nhiều năm trước, nàng xem thấy khối ngọc này ở trong tay Nhiễm Mặc, khi đó hắn còn đang điêu khắc, nàng hỏi hắn làm cái gì vậy, hắn vội vàng giấu đi, không chịu cho nàng xem.

“Một năm kia, ta vốn muốn đưa tỷ làm quà sinh nhật.” Hắn nâng mắt lên, không kìm được nở nụ cười: “Chỉ là chưa từng nghĩ, phần lễ vật này, một lần chờ lại là 100 năm.

Tỷ tỷ,” Viền mắt hắn phiếm hồng, chậm rãi nói: “Ta đến chậm.”

Tô Thanh Y không nói gì, nàng vuốt ve ngọc bội, lúc lâu sau, rốt cục nàng khàn giọng nói: “Không muộn, chỉ cần đệ đồng ý tới, bất cứ lúc nào cũng không muộn.”

Chính nghĩa tới chậm cũng là chính nghĩa, tình cảm tới chậm cũng là tình cảm.

Nhiễm Mặc từ từ nở nụ cười.

Giờ lành đến, hào quang rơi khắp núi đỉnh, tiếng chuông vang khắp sơn lâm, chim tước bay lên.

Tần Tử Thực ôm Tô Thanh Y vào trong ngực, đệ tử Thiên Kiếm Tông vén vạt áo lên quỳ một gối, thấy hai người ôm nhau mà đứng dưới ánh hào quang.

Trở tay rút kiếm, để kiếm ngang trán, đều nhịp hô lên.

“Lấy tâm là kiếm, che chở đại đạo, Thiên Kiếm Tông, muôn đời thiên thu!”

Thiên Kiếm Tông, muôn đời thiên thu.

Sau lễ mừng, Thiên Kiếm Tông bắt đầu bận việc chính sự, Tần Tử Thực một lần nữa lùi về vị trí phong chủ Vấn Kiếm Phong, Tống Húc một lần nữa trở thành Chưởng môn, Tiết Tử Ngọc trùng kiến Đệ Nhị Phong, lại đột nhiên dời vị trí Đệ Nhị Phong đến bên cạnh Đệ Tứ Phong.

Tô Thanh Y trêu đùa phong chủ Lục Thanh Di của Đệ Tứ Phong, Tiết Tử Ngọc có lòng Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng đều biết.

Lục Thanh Di cũng chỉ nhàn nhạt cười cười mà không nói gì.

Song khi trời tối, Tô Thanh Y chợt nghe nói Tiết Tử Ngọc nhảy vào phòng của Lục Thanh Di mà không bị chém đuổi ra.

Các ngọn núi khác vẫn vậy, duy nhất chỉ có Tinh Hà bị Tinh Vân bức hôn mỗi ngày.

Mỗi ngày Tinh Vân đuổi ở sau Tinh Hà, sốt ruột nói: “Đồ đệ ngoan, ngươi tìm đạo lữ đi, không thì trong lòng ta đây không bỏ xuống được.

Qua lần chết vừa rồi, ta sợ rồi, vừa nghĩ tới lúc ngươi chết ngay cả thê tử cũng không có, ta đã cảm thấy ta không làm tốt nghĩa vụ của người sư phụ này...”

Thế là Tô Thanh Y thấy Tinh Hà bị Tinh Vân đuổi theo chém khắp núi, có đôi khi Tô Thanh Y nhìn lâu, Tần Tử Thực trực tiếp đóng cửa sổ lại, hờ hững nói: “Đừng xem, không thì ta đi ra ngoài giúp bọn họ.”

Đương nhiên, Tô Thanh Y không dám nhìn nữa, năm đó một thời gian người của Thiên Kiếm Tông phải mặc nữ trang, nàng còn nhớ rõ.

Lại qua chút thời gian, Thiên Kiếm Tông hoàn toàn thu xếp xong xuôi, Tinh Vân môn cũng do Quy Ly đảm nhiệm Chưởng môn, có vài đệ tử cần du lịch đều đến đây chào từ biệt.

Tần Tử Thực tiễn từng đệ tử đi, có một ngày, hắn thấy Hiên Hoa cắm đầu đi tới.

Ông ta mặc trang phục tu sĩ Trúc Cơ Kỳ năm đó, vác kiếm ở sau người, giống như thiếu niên năm xưa.

“Lão tổ...” Tần Tử Thực có chút bất an.

Hiên Hoa mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Gọi Hiên Hoa là được rồi.”

“Hiên Hoa...!Ngày sau muốn đi nơi nào à?” Tần Tử Thực nhíu mày, Hiên Hoa nhấp một ngụm trà, hờ hững nói: “Tùy ý thôi.

Đi tới chỗ nào thì tới.

Cầm trường kiếm, đi khắp muôn nơi, giang sơn vạn dặm, mình ta độc hành.”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Duyên đến duyên đi, quen biết 100 năm, cuối cùng cũng phải từ biệt.

Ngày sau nếu có thể gặp nhau, trà phường tửu quán, lại đối ẩm một chén.”

“Vậy cũng là,” Hiên Hoa bật cười: “Niềm vui cuộc đời rồi!”

Thấy Hiên Hoa tươi cười, Tần Tử Thực cũng không khỏi cười rộ lên.

Sau khi đối ẩm, hai tay hắn đặt ở trước người, cung kính khom lưng, tiễn đưa vị trưởng giả trước mặt này.

Hiên Hoa rời đi, đến khi màn đêm buông xuống, Mạc Vân cũng thu thập xong hành lý, hắn ngồi một mình ở trong phòng uống vào một bầu rượu, ngơ ngác nhìn hồ nước phía ngoài.

Sau một lúc, hắn nhảy vào trong hồ nước, chậm rãi tìm kiếm, tìm kiếm một đêm, hắn mới tìm ra cái hộp hoa đào kia, hắn mở hộp ra, thấy bên trong vẫn còn hoa đào đang nở rộ.

Trên đóa hoa đào này còn giữ hơi thở của nữ tử kia, hắn lấy ra hoa đào ra, đặt lên trên thân kiếm của mình, lấy tay phất một cái, hoa đào chìm vào trong kiếm, trên thân kiếm màu bạc chậm rãi nổi lên một gốc cây hoa đào.

Làm xong tất cả, hắn để lại cho Phượng Ninh một phong thơ rồi lặng lẽ xuống núi.

Mới vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy mấy người Tô Thanh Y, Tần Tử Thực, Phượng Ninh, Tinh Hà chờ hắn ở cửa.

Hắn ngẩn ngơ, Phượng Ninh xông lên lập tức tát cho hắn một cái, bất mãn nói: “Chạy, một chút là chạy, lại muốn chạy đi đâu?! Không phải là đi làm đại hiệp à? Đệ tử các đại tông môn vân du bên ngoài đến chết cũng không về không ít đâu.

Ngươi nghĩ rằng chúng ta để ý chắc?!”

“Sư phụ...” Mạc Vân không khỏi nở nụ cười, trong mắt đều là thản nhiên: “Ta chỉ không quen tạm biệt.”

“Cũng không có gì.” Phượng Ninh hít mũi một cái: “Thường xuyên trở lại thăm một chút là được rồi.”

“Được.” Mạc vân mỉm cười, Phượng Ninh suy nghĩ một chút, lại cho hắn một cái túi càn khôn, ngẩng đầu xoa xoa tóc của hắn, đỏ mắt nói: “Lớn lên làm cái gì đấy?”

Mạc Vân chỉ cười không nói, sau đó xoay người lại, chào tạm biệt mọi người.

Sau đó hắn cầm theo kiếm của hắn, bắt đầu cuộc đời của hắn.

Dường như đông đảo đệ tử thế hệ này, bắt đầu trở lại cuộc sống mới tinh của bọn họ.

Đi trên đường, gánh phong trần, hát vang một khúc, kiếm phá tà nịnh, che chở Thiên Đạo cân bằng, sống vui vẻ.

Không phụ hồng trần này.

Quảng cáo
Trước /96 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Không Ngừng Rung Động

Copyright © 2022 - MTruyện.net