Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy một màn như thế Dương Diệp ngây ra như phổng, xoa xoa hai mắt để nhìn cho rõ thì Cự Mãng Vương đã biến mất, nếu như không phái trên mặt đất còn một bãi máu thì hân sẽ cho rằng lúc nãy mới đánh nhau với không khí mất.
Cất bình bạch ngọc xong Bảo Nhi đi tới bên canh Dương Diệp, sau đó lại lấy trong túi nhỏ ra một tấm phù lục vỗ vào người Dương Diệp.
Phù lục vỗ lên người trong nháy mắt hóa thành một đạo ánh sáng màu lục chui vào trong cơ thể Dương Diệp, nhất thời một cỗ lực lượng kỳ dị như Tân trước nhanh chóng chảy trong cơ thể hắn, chỉ trong chốc lát mệt mỏi trước đó của Dương Diệp biến mất không thấy đâu nữa.
“Muội, muội có phái là phù văn SƯ hay không?” Dương Diệp nhìn Bảo Nhi đang cấn thận đánh giá hắn trước mắt khẽ hỏi.
Nghe vậy khóe miệng Bảo Nhi hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Tất nhiên, ta là thiên tài đấy, siêu cấp thiên tài duy nhất mười bốn tuổi đạt được ngũ phẩm phù sư, thế nào, lợi hại không?”
Nghe thấy Bảo Nhi thừa nhặn, Dương Diệp hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi. Mặc dù thực lực của hân thấp, thế nhưng vẫn thấy có chút
hiếu biết, đương nhiên hân biết biết phù văn sư là gì.
Thân phận phù văn sư ồ nam vực cực kỳ tôn quý, bởi vì vật mà phù văn sư tạo ra sẽ làm cho vô số huyền giả trở nên điên cuồng. Ví dụ như loại phù lúc nãy, có thể tăng lực chiến đấu cho con người trong nháy mắt, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào, loại phù này có thể bảo vệ tính mạng ở thời khắc mấu chốt!
Không chỉ có phù lục, phù văn sư còn có thể khắc phù văn kỳ dị kia lên trên vũ khí và áo giáp, một thanh vũ khí nếu có minh văn của phù văn sư thi uy lực được tăng cao rất rất nhiều, hơn nữa giá cả cũng sẽ lập tức tăng lên cả mấy chục lần!
Những thứ như phù lục, minh văn vẫn chỉ mới là một góc núi băng của phù văn sư, nghe đồn phù văn sư còn có thể khắc kỹ, chính là khắc các loại huyền kỹ lên vũ khí hoặc áo giáp, chỉ cần huyền giả thôi động huyền khí, huyền kỹ trên vật phẩm sẽ tự động kích hoạt. Tất nhiên loại bảo vật này Dương Diệp chưa thấy qua bao giờ.
Hắn không chỉ chưa thấy qua loại bảo vặt này của phù văn sư, ngay cả phù văn sư, Dương Diệp cũng chỉ gặp qua một người chính là tiểu cô nương trước mặt. Thân phận phù văn sư tôn quý còn có một nguyên nhân trọng yếu đó chính là phù văn sư cực kỳ ít ỏi, nơi khác thì hắn không biết chứ trăm vạn nhân khẩu của An Nam thành thì một người
cũng không có.
Thế nhưng bây giờ hắn lại gặp được một người, còn “ăn” rất nhiều phù lục trân quý nữa. Nghĩ tới đó trong lòng Dương Diệp có chút đau lòng, loại phù lục này nếu như lấy ra đi bán thì bất kỳ một tờ cũng đủ hần ăn cả đời!
“Sao lúc nãy ngươi không chạy đi?” Sau khi đưa bình bỏ vào trong túi, Bảo Nhi nhìn Dương Diệp nghiêm túc hỏi.
“Là sao?” Dương Diệp ngấn ra.
“Chính là lúc nãy ấy, rõ ràng ngươi yếu như thế sao lại không bỏ chạy, lại còn muốn đánh nhau với con rắn nhỏ kia nữa?” Bảo Nhi hỏi lần nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Ta mà chạy muội sẽ bị nó ăn vào trong bụng mất!”
Dương Diệp khẽ cười, lúc đó hân cũng nghĩ tới chạy trốn, thê’ nhưng hành động thiện lương của tiểu cô nương trước mặt hắn đã làm hắn cảm động, nếu như lúc đó hắn chạy trốn thì ngay cả hân cũng sẽ tự khinh bỉ chính mình.
Bảo Nhi nhìn Dương Diệp một lúc sau đó cười lẽn, nói: ‘Trước kia có rất nhiều người lấy lòng ta,
nhung ta biết bọn họ đều là có mục đích cả, cỏ lẽ là muốn nịnh bợ gia gia ta. Thế nhưng ngươi không giống họ, ngươi không biết thân phận của Bảo Nhi những vẫn muốn mạo hiểm tính mạng cứu ta, chúng ta làm bằng hữu nhé! Ta là Bảo Nhi, còn ngươi?”
“Dương Diệp!”
Dương Diệp cũng cười, tiểu cô nương trước mắt cũng lớn như muội muội của mình, dễ thương như nhau, trong lòng hắn có hảo cảm với nàng, giống như nghĩ tới gì đó, Dương Diệp lại hỏi: “Đúng rồi, không phải phù văn SƯ đều rất cường đạỉ sao? Sao muội lại…”
Nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhân của Bảo Nhi nhất thời đỏ lên, ngượng ngùng một lát rồi mới nói: “Ta, ta mặc dù là huyền giả bát phẩm, cũng là ngũ hành huyền khí, nhưng, nhưng mà ngũ hành huyền khí của Bầo Nhi lại thuộc tính mộc huyền khỉ, sức chiến đấu yếu nhất, hơn, hơn nữa Bảo Nhi chưa từng đánh nhau với ai, cho, cho nên Bảo Nhi không biết đánh nhau…”
Nói xong khuôn mặt nhỏ càng đỏ lên.