Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiếm Xuất Hàn Sơn
  3. Chương 155: Vô tình vô nghĩa
Trước /166 Sau

Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 155: Vô tình vô nghĩa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngu Khởi Sơ bị tiếng hoan hô bốn bề làm cho giật mình tỉnh hồn, ngửa đầu nhìn quanh, thấy phi liễn đáp xuống đình giữa hồ, thầm nghĩ sao trước đây không thấy Tễ Tiêu sư huynh ra trận phô trương như vậy. Cũng đúng, người ta có sáu vị trưởng lão bảo vệ nghi giá, Trường Xuân Phong lấy đâu ra người, chẳng lẽ dùng sáu con chuột kim tiền sao?

Tiếng nhạc dừng lại, đình giữa hồ có một người đi ra, chính là Chưởng môn của Minh Nguyệt Hồ – Vân Hư Tử: “Tối nay, chư vị đường xa mà tới, cùng bàn việc lớn, khiến tệ phái bồng tất sinh huy.”

Trưởng lão dẫn đội các phái đứng dậy giơ ly ngọc, lấy trà thay rượu, ca ngợi Minh Nguyệt Hồ khẳng khái, ca ngợi Thánh nhân uy nghi, bề ngoài vui vẻ hòa thuận, trong lòng đều thấy rườm rà phức tạp. Màn đêm buông xuống đại hội mới bắt đầu, cũng không thể mở suốt đêm suốt sáng, vẫn là tranh thủ thời gian đi.

May mà, Vân Hư Tử lời ít ý nhiều, thẳng vào chủ đề: “Các vị đạo hữu, thiên tượng dị biến, vết nứt xuất hiện, mọi người thấy thế nào?”

Đám tu sĩ tới đã tới rồi, còn có thể nói thế nào, đương nhiên nói “Yên lặng nghe theo Thánh nhân dạy bảo”.

Vân Hư Tử hài lòng nói: “Thánh nhân câu thông thiên địa được biết, đây là điềm báo Thông Thiên Môn sắp mở, tu sĩ chúng ta, từ đây có hy vọng phi thăng. Tối nay chúng ta tề tụ ở đây, mời Thánh nhân chỉ điểm con đường tương lai.”

Thông Thiên Môn? Phi thăng? Các môn phái tâm trạng uể oải nháy mắt tỉnh táo, vực dậy tinh thần.

Đình giữa hồ bốn bề thoáng đãng, Quy Thanh chân nhân mở lòng bàn tay ra, một luồng sáng từ bầu trời chiếu xuống, giống một con diều giấy, bay vào trong tay hắn.

Hắn tiện tay lấy một luồng ánh trăng ngưng tụ, trên mặt hồ rộng rãi, mô phỏng cảnh tưởng phía chân trời. Luồng ánh trăng giả làm vết nứt nhanh chóng mở rộng, giống như một cánh cửa bị người ta đẩy ra, sau cửa là biển sao vô ngần. Các tu sĩ không dám chớp mắt, bị hấp dẫn tâm hồn.

Quy Thanh chân nhân mỉm cười khoát tay, ánh trăng ảo ảnh sụp đổ. Cửa, biển sao, thoáng cái biến mất không còn dấu vết.

Các tu sĩ thấy hình ảnh thần diệu như vậy, thán phục không thôi, người có cảnh giới hơi thấp, càng cảm thấy tâm thần chấn động, lần này ca ngợi phát ra từ nội tâm: “Câu thông thiên địa, hư không hóa vật, Thánh nhân thần thông quả nhiên bất phàm!”

Nhưng Thông Thiên Môn khi nào hoàn toàn mở ra? Trong cổ tịch ghi lại, người phi thăng cả đời bất tử, ngao du hư không, là thật sao? Sau khi phi thăng, còn có thể trở lại thế giới này sao?

Vân Hư Tử tựa hồ xem thấu được nghi vấn của mọi người, cười nói: “Các phái có thể cử người đại diện, thỉnh giáo với Thánh nhân.”

Khi phi thăng không còn là truyền thuyết, ánh mắt của người tu hành đều tập trung lên bầu trời. Trước đây theo đuổi thắng thua được mất, tựa hồ không còn quan trọng nữa.

Người đầu tiên đứng dậy, là một trưởng lão của Vụ Ẩn Quan. Minh Nguyệt Hồ và Vụ Ẩn Quan xưa nay quan hệ tốt, từ hắn hỏi trước cũng thích hợp:

“Xin hỏi Thánh nhân, Thông Thiên Môn khi nào mở?”

Quy Thanh chân nhân chậm rãi nói: “Đợi thiên thời. Ngắn thì mấy tháng, lâu thì trăm năm.”

Sau đó là Thanh Hà chân nhân của Tùng Phong Cốc: “Phi thăng có nguy hiểm không?”

“Con đường tu hành, từng bước hung hiểm.”

“…”

Ngoại trừ Hàn Sơn, còn lại đại phái đều đứng lên đặt câu hỏi, các tu sĩ dần dần nhận ra đầu mối, ngoài miệng không nói, nhưng thầm oán hận: “Nếu Minh Nguyệt Hồ hiểu biết chính xác phi thăng như thế nào, bản thân sẽ đi trước, còn nói cho chúng ta biết sao?”

So ra, rất nhiều người nhớ tới điểm tốt của Tễ Tiêu. Sau khi hắn mất, mới hiểu từ trước trân quý. Thứ nhất Tễ Tiêu không khoa trương, tơi lui chỉ một người một kiếm. Thứ hai mặc dù Tễ Tiêu làm việc bá đạo, quyết định rất nhiều quy củ không giải thích được. Nhưng hắn chủ trường phá vỡ ranh giới môn hộ, các phái lấy mạnh bù yếu, thấu hiểu đạo lý. Nếu có người hỏi hắn khó khăn gặp phải khi tu hành, hắn luôn chẳng hề giữ lại truyền thụ.

Đại môn phái, thế gia yer vào công pháp bí tịch, đương nhiên không muốn truyền ra ngoài, cho nên chủ trương của Tễ Tiêu, ngay cả Hàn Sơn cũng không ủng hộ.

Khi nghi hoặc của mọi người không có lời giải, biết việc phi thăng quá xa xôi, còn phải dựa vào chính mình, liền quay lại lợi ích thực tế trước mắt.

Câu hỏi bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, tỷ như hai phái hợp lực khai phá một mạch mỏ linh thạch, nên phân chia như thế nào, mời Thánh nhân cân nhắc quyết định; tỷ như hai phái bất hòa, mời Thánh nhân phán định ai đúng ai sai.

Đội trưởng dẫn đội các phái lời nói dõng dạc hùng hồn, ngươi xướng ta họa, đạo lý nói được thiên hoa loạn trụy, nhưng chỉ quay xung quanh những chuyện đó. Thánh nhân của Minh Nguyệt Hồ ngược lại giải đáp tường tận, gặp chuyện không thẻ giải quyết, thì lệnh hai phái mỗi phái cử một người, ở ngoài đình trúc tỷ đấu.

Trọng Bích Phong chủ truyền âm với Ngu Khởi Sơ: “Ngươi lần đầu tiên xuống núi du lịch, đã trông thấy bách thái của tu hành giới, cũng coi như hiếm thấy.”

Ngu Khởi Sơ gật đầu, cảm thấy thú vị.

Những tu sĩ này tranh danh tranh lợi, chẳng hề khác với người phàm ở thành thị, có điều từ tranh chấp do thiếu ha ba cân, thiếu muối thiếu giấm, thành mỏ linh thạch này là nhà ta khai thác trước, nhà ngươi không được lấy; khối  mảnh vụn bí cảnh kia là nhà ta phát hiện sớm nhất, nhà ngươi đừng hòng đụng vào.

Thánh nhân giống như quan sai nha môn, hoặc là người cao tuổi có uy vọng nhất trong làng xóm, phụ trách điều hòa mâu thuẫn, phân chia tài nguyên. Lúc cần thiết, dùng võ lực gây áp lực.

Ngu Khởi Sơ nhìn lại mình, trước nay cơ duyên tới quá dễ dàng, cũng không biết quý trọng.

Hắn nghe hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được truyền âm, hỏi sư huynh Trọng Bích Phong bên cạnh: “Tối nay chỉ như vậy sao?”

Thu Thủy Tiên Trà hội, hưng sư động chúng, kết quả chính là uống chút trà, tán gẫu?

Hà Minh: “Đương nhiên không phải, chớ vội thả lỏng.”

Trương Tố Nguyên: “Trước hết biểu diễn thực lực, chấn nhiếp mọi người, sau đó giải đáp nghi vấn, tỏ vẻ ân huệ. Cuối cùng, sẽ muốn lập ra quy tắc.”

Lý Duy: “Ngươi nhìn đài trúc bên ngoài đình giữa hồ kia, là ai dựng nên? Đó là muốn chúng ta lên đánh lôi đài, động thủ so chiêu.”

Ngu Khởi Sơ bừng tỉnh, thì ra chỉ cần chuyện không liên quan tới nữ y tu, các sư huynh vẫn rất đáng tin, không hổ là kiếm tu Hàn Sơn.

Quả nhiên, trà qua ba chén, đến phiên vị trí của Hoài Thủy Chu gia, một người đứng dậy, chính là đệ tử thân truyền của Thái Hành chân nhân – Chu Dịch, hắn cất cao giọng nói: “Còn có một chuyện cần Thánh nhân cân nhắc quyết định. Hàn Sơn phái Mạnh Tuyết Lý, vốn là thân yeu, lẻn vào nhân gian âm mưu khó dò. Sơ Không Vô Nhai sao có thể rơi vào tay yêu tộc? Huống hồ y dùng yêu lực phá hoại Hãn Hải bí cảnh, suýt nữa gây thành đại họa, y căn bản không xứng với thần binh sáu đại môn phái đúc nên!”

Lời vừa nói ra, lập tức có rất nhiều môn phái nhỏ phụ thuộc vào Minh Nguyệt Hồ cũng phụ họa theo. Mọi người thầm hiểu, sau khi Hàn Sơn chia rẽ, hai mạch nhất định có tranh chấp, cùng chờ xem Hàn Sơn có phản ứng gì.

Hàn Sơn đối với lần này sớm có dự liệu, các đệ tử hai mặt nhìn nhau, trên mặt viết “quả nhiên là thế”, “rốt cuộc cũng tới, buồn ngủ đến nơi rồi”.

Nhưng lời nói chói tai, đệ tử trẻ tuổi nghe, vẫn cảm thấy không vui, Trọng Bích Phong chủ truyền âm: “Địa vị của họ thấp, kẽ hở cầu sinh, hết cách đành phải làm tốt thí biểu thị trung thành, đổi lấy một chỗ ngồi.”

Vừa hay đình giữa hồ truyền ra giọng nói của Quy Thanh chân nhân: “Hàn Sơn có gì để nói?”

Trọng Bích Phong chủ tựa như người đọc sách nho nhã, nói chuyện ung dung thong thả: “Là ai phá hoại bí cảnh, trong lòng người đó rõ ràng.”

Không đợi đối diện tức giận, hắn lại chuyển chủ đề: “Vậy thì theo như lời các ngươi nói so đấu, lần này kết quả ra sao, cũng nên tâm phục khẩu phục, không dị nghị nữa chứ?”

Thái Hành chân nhân gật đầu. Chu Dịch cười lạnh: “Có Thánh nhân ở đây làm chứng, đương nhiên công bằng nhất!”

“Đã như vậy, dựa theo ước nguyện của Tễ Tiêu chân nhân, Sơ Không Vô Nhai sẽ truyền cho đệ tử trẻ tuổi ưu tú. Tối nay đệ tử trẻ tuổi tham gia đại hội, ai cũng có khả năng.” Quy Thành chân nhân cười nói, “Ai không đồng ý?”

Hiện trường không ai lên tiếng. Thái Hành chân nhân không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy.

Trọng Bích Phong chủ vỗ vỗ bả vai Ngu Khởi Sơ.

Ngu Khởi Sơ hiểu ý: “Ta đi sao?” Đại đệ tử của Chưởng môn Hàn Sơn – Thôi Cảnh đang bế quan, lần này không tham dự, nhưng trước mặt hắn còn có ba vị sư huynh của Trọng Bích Phong. Chưa từng nghĩ trận đầu đã đến phiên hắn, đúng là chẳng kịp chuẩn bị tâm trạng.

Trọng Bích Phong chủ ôn hòa nói: “Đi đi.”

Ngu Khởi Sơ hành lễ đáp dạ, hắn vốn không sợ. Cái này vốn là chuyện của Trường Xuân Phong bọn họ, trước khi đi hắn còn thề với Sơ huynh, nhất định sẽ cố gắng chiến đấu, không để cho Sơ huynh bị người khác mang đi.

Bốn bề đường trúc vang lên tiếng nghị luận. Ngu Khởi Sơ ra sân, phù hợp nhất với mong muốn của mọi người, đại đệ tử của Mạnh Tuyết Lý không rõ tung tích, mọi người bèn ngầm thừa nhận Ngu Khởi Sơ đại biểu Trường Xuân Phong.

Trước đây tu sĩ đến thăm dò hắn đều thất bại mà về, nhưng đó là không dùng chân nguyen so tài, thằng nhóc có bản lĩnh đến mức nào, tối nay sẽ biết.

Vân Hư Tử hòa ái cười nói: “Vãn bối phái nào có ý với Sơ Không Vô Nhai, bằng lòng ra sân thử một lần?”

Ngoài dự đoán của mọi người, Hoài Thủy Chu gia còn chưa kịp trả lời, trong bóng đêm đã vang lên một giọng nói nhu mì: “Hà Sơn ta bằng lòng thử một lần.”

Ngu Khởi Sơ không hiểu ra sao, truyền âm hỏi Trọng Bích Phong chủ: “Tại sao là Hà Sơn Phái?”

Trọng Bích Phong chủ thở dài: “Hẳn là Minh Nguyệt Hồ sắp xếp thứ tự. Hà Sơn Song Thù là đệ tử của Ô Chỉ tiên tử.”

(Song thù: mỹ nhân song sinh)

Tân Chưởng môn Hà Sơn – Ô Chỉ tiên tử, vốn tu tập Vô tình đạo, lại gặp Hồ Tứ bội tình bạc nghĩa. Các nữ nhân của Hà Sơn rất có ý kiến với Hồ Tứ, nên nhìn Hàn Sơn cũng không thuận mắt. Nhưng ngại với thân phận Thánh nhân của Hồ Tứ, không tiện nói rõ, nhưng có thể ghét ai ghét cả đường đi lối về. Ai bảo Ngu Khởi Sơ là đệ tử của Mạnh Tuyết Lý, mà Hồ Tứ ở trên bầu trời Hãn Hải, ngay trước mặt mọi người mời Mạnh Tuyết Lý lên vân thuyền, thân thiết gọi y là em dâu, ra vẻ một người anh tốt.

Minh Nguyệt Hồ nếu bố trí trận thịnh hội này, đương nhiên không thể để một đệ tử Hàn Sơn chiếm hết nổi trội, vì vậy sắp xếp đệ tử phái khác lên trước, tốt nhất là môn phái có hiềm khích với Hàn Sơn, ra tay tàn nhẫn, đánh thắng đương nhiên là tốt; không đánh lại cũng chẳng sao, nếu các phái khác đều bại dưới tay Ngu Khởi Sơ, mà lúc này đệ tử Minh Nguyệt Hồ lại thắng Ngu Khởi Sơ, càng thể hiện được lực chiến quần hùng, danh xứng với thực.

Những thứ quanh co lòng vòng này, Ngu Khởi Sơ còn chưa kịp nghĩ ra, người đã lên sân.

Một vị trưởng lão của Minh Nguyệt Hồ đi về phía trúc đài ngoài đình, chắp tay đứng cạnh bờ trúc đài, dáng vẻ cân nhấc quyết định: “Mời cao đồ của Hà Sơn Phái, Hàn Sơn Phái tiến lên.”

Tống Thiển Ý khẩn trương nhìn chăm chú vào giữa sân, mười ngón tay túm chặt quần áo. Đồng môn không biết nàng bị làm sao, thấp giọng cười duyên trêu ghẹo: “Tống sư muội sao khẩn trương thế, chẳng lẽ từng nhận hoa đào của tên nhãi kia, nên không nỡ?”

Nữ tu Hà Sơn ra sân mặc váy màu hồng, dung mạo kiều diễm. Ngu Khởi Sơ và đối phương khách khí hành lễ. Lần này hắn xuống núi, đúng là thấy không ít nữ tu: Thanh Đại đẹp lạnh lùng sắc bén, Tống Thiển Ý bên ngoài xinh đẹp dịu dàng, vị sư tỷ trước mắt này lại phong tình kiều mỵ. Mỗi người có vẻ đẹp riêng, vào trong mắt hắn, chỉ có thưởng thức khen ngợi, không hề có ý khinh nhờn.

Nữ tu váy hồng đáp lễ, tự giới thiệu: “Hà Sơn Tiểu Giản, Triệu Họa Tường. Ngươi chính là Ngu Khởi Sơ sao?”

“Là ta.” Ngu Khởi Sơ thầm nghĩ, đây là biết rồi còn hỏi?

Lại nghe nữ tu kia nói: “Vậy ta không thể đánh với ngươi.”

Ngu Khởi Sơ: “A?”

Nàng quay sang trưởng lão Minh Nguyệt Hồ bên sân, cao giọng nói: “Ta nhận thua.”

Toàn trường khoảnh khắc sôi trào, đệ tử trẻ tuổi không kiến nhẫn, không thèm truyền âm, bàn luận sôi nổi.

“Khoan đã, ban nãy nàng nói cái gì? Ta nghe lầm sao?”

“Hà Sơn tiên tử làm sao vậy, chắc không phải bị hoa đào lấy lòng, vừa ý thằng nhãi này đấy chứ?”

Ngu Khởi Sơ vội la lên: “Vị sư tỷ này, đừng nói đùa.”

Nữ tu váy hồng bình tĩnh nói: “Ta từng ở trong Hãn Hải bí cảnh, được sư phụ, sư huynh ngươi chỉ điểm, thụ ích lương đa, bởi vậy đột phá cảnh giới. Khi đó ta tự nguyện thề, “Đời này không cùng Trường Xuân Phong binh nhung tương kiến”. Sao có thể đánh nhau với ngươi?”

Giọng nói của nàng trầm ổn, nước gợn lan xa. Tu sĩ trẻ tuổi từng tham gia Hãn Hải thi đấu mặt lộ vẻ kinh dị, ngậm miệng không nói, bởi vì thật sự có chuyện như vậy. Chưa từng tham gia, một lần nữa bộc phát nghị luận.

Trưởng lão dẫn đội các phái không thể không duy trì trật tự: “Yên lặng!”

Ngu Khởi Sơ giật mình: “Lại còn có chuyện này?”

Thiếu nữ váy hồng thản nhiên cười: “Lúc ấy không chỉ có mình ta thề.”

Nàng nhìn bốn xung quanh, cất cao giọng nói: “Các ngươi có còn nhớ lời thề?”

Tiếng nghị luận chợt ngừng, yên lặng như tờ, có đệ tử Minh Nguyệt Hồ cao giọng nói: “Triệu sư muội, ngươi nhớ lầm!”

Trưởng lão Minh Nguyệt Hồ sắc mặt âm trầm: “Nếu ngươi nhận thua, vì sao không xuống dưới?”

Nữ tu váy hồng ngược lại cũng tuân theo quy tắc, nghe vậy thi lễ, thản nhiên bước ra ngoài.

Nhưng thiếu nữ váy tím kế tiếp ra sân, vẫn là nữ tu Hà Sơn, nàng lại hỏi một câu tương tự: “Ngươi chính là Ngu Khởi Sơ?”

“Là ta.” Lập lại đối thoại lúc trước, Ngu Khởi Sơ đau đầu.

Thiếu nữ váy tím đứng đối diện Ngu Khởi Sơ, nhưng nhìn khắp bốn phía: “Đời này không cùng Trường Xuân Phong binh nhung tương kiến, ta cũng nhận thua.”

Tiếng nghị luận bị đè xuống ầm ầm vang lên, so với lần trước càng kịch liệt hơn.

“Sư tỷ khoan đã!” Ngu Khởi Sơ hô.

Nữ tu kia không thèm để ý tới hắn, lẩm bẩm nói: “Các ngươi nói Hà Sơn chúng ta là một đám nữ lưu, không thể coi là đại môn phái, cho nên nhân gian có sáu đại môn phái, mà không phải là bảy đại tông môn. Nhưng bây giờ, nữ lưu bọn ta còn tuân thủ cam kết, những đại quân tử, đại trượng phu như các ngươi lại muốn lật lọng, vi phạm lời thề sao?”

Một bên là ân tình sư môn dạy dỗ, một bên là đạo nghĩa giang hồ, biết chọn thế nào?

Từ Tam Sơn xem không hiểu, không nhịn được truyền âm hỏi Tống Thiển Ý: “Ngươi bảo Hà Sơn làm như vậy, có quan hệ gì với việc cứu Kinh Địch?”

Tống Thiển Ý đứng ngay sau lưng sư phụ Thanh Hà chân nhân, không dám tùy tiện truyền âm, nên không trả lời.

Tân Chưởng môn Hà Sơn Ô Chỉ tiên tử, tính tình cương liệt, một lòng muốn nâng cao địa vị của Hà Sơn Phái. Vất vả lắm mới có cơ hội chiếm lý, chiếm đại nghĩa, liều mạng đắc tội Minh Nguyệt Hồ, cũng phải ra mặt. Minh Nguyệt Hồ trỗi dậy, Hàn Sơn suy sụp, bố cục của tu hành giới hiếm thấy dãn ra, bằng không chờ đến khi địa vị của Minh Nguyệt Hồ vững chắc, nào còn có cơ hội nhắc lại chuyện này?

Nữ tu váy tím tiến lên hai bước, nói với Vân Hư Tử: “Xin bẩm với Chưởng môn chân nhân, ngày đó đạo hữu Kinh Địch của quý phái là người đầu tiên thề. Ta không nói láo, chi bằng mời Kinh Địch đạo hữu tới đối chất. Chỉ cần hắn phủ nhận, hôm nay ta sẽ không nói thêm gì nữa.”

Minh Nguyệt Hồ căn bản không lường tới chiêu này của Hà Sơn, thầm mắng quả nhiên “độc nhất Hà Sơn phụ nhân tâm”.

Dưới hàng trăm con mắt chú mục, Vân Hư Tử không tiện gây khó dễ cho nữ tu trẻ tuổi, như vậy mất phong độ uy nghiêm, đành phải trầm giọng nói: “Kinh Địch bế quan, sao có thể ra ngoài?”

Nữ tu váy tím mỉm cười: “Hay là hắn chột dạ, bởi vì sớm biết có ngày hôm nay, mới không dám xuất hiện. Là Kinh Địch chột dạ, hay là quý phái chột dạ?”

Lời ấy đại bất kính, nhưng không đợi Vân Hư Tử lên tiếng mắng mỏ, Thánh nhân tức giận, Chưởng môn Hà Sơn Ô Chỉ tiên tử đã mắng: “Nghiệt đồ càn rỡ! Thánh nhân ở đây, sẽ xử sự công bằng, nào có chỗ cho ngươi lắm mồm?”

Vân Hư Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Ô Chỉ tiên tử. Nhưng Hà Sơn đã chiếm lý, nếu không nói rõ, hôm nay cho dù thái độ cương quyết, cũng sẽ tổn hại uy tín môn phái. Hắn đành phải truyền âm xin phép Quy Thanh chân nhân: “Tông môn đào tạo một nhân tài, bỏ ra rất nhiều tài nguyên trân quý và thời gian tâm huyết. Kinh Địch còn chưa làm gì cống hiến cho tông môn, cứ vậy mà phế, cũng thực đáng tiếc. Chi bằng cho hắn một cơ hội cuối cùng, nhìn xem hắn có đồng ý nắm chặt hay không. Trước mặt các phái, đoán rằng hắn cũng không dám nói bừa.”

Quy Thanh chân nhân gật đầu đồng ý. Thật ra hắn không quan tâm những người trẻ tuổi này muốn làm gì, dù sao cũng không gây nên sóng gió. Mà vừa rồi ngay trong nháy mắt, hắn cảm giác được thiên địa khí cơ biến hóa vi diệu, đó lại là….khí tức của Tễ Tiêu! Sao lại là Tễ Tiêu?!

Hắn nhanh chóng nhắm mắt suy diễn, không để ý tới chuyện vụn vặn trước mắt nữa.

“Vậy thì phá lệ một lần.” Vân Hư Tử sai khiến đệ tử bên dưới, “Đi, truyền lời với Kinh Địch, mời hắn xuất quan.”

Thủy lao u tịch, mấy đệ tử của Minh Nguyệt Hồ mở cửa đá ra, nối đuôi nhau mà vào.

“Kinh sư huynh, bây giờ có một cơ hội, ngươi có muốn ra ngoài hay không?”

Kinh Địch được hầu hạ rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn, thay quần áo sạch sẽ, tay cầm Băng Kính Ngọc Luân, hắn nhẹ nhàng chạm vào chuôi kiếm, giống như chào hỏi với bạn cũ. Bảo kiếm ở trong vỏ rung nhẹ, mừng rỡ đáp lại hắn.

“Cảm ơn.” Hắn nói Băng Kính Ngọc Luân.

Có vị đệ tử cho rằng hắn đang nói chuyện với mình, thản nhiên nhận lấy câu cảm ơn này: “Đến đại hội, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi hẳn rõ ràng. Kinh sư huynh, sao ngươi cứ chấp nhất như vậy? Sau khi ra ngoài, nghe lời sư phụ, chũng ta sẽ lại giống như trước đây. À, kiếm cũng trả lại cho ngươi, đừng nói tông môn đối xử hà khắc với ngươi…”

Kinh Địch cầm kiếm trong tay, nhàn nhạt nhìn hắn, đệ tử kia bị hắn nhìn đến rét run, không tự chủ im miệng.

Kinh Địch biết, thúc đẩy chuyện này, cần cố gắng nhiều mặt, nếu hắn không muốn ra ngoài, chính là phụ lòng khổ tâm của bạn bè những ngày qua.

Hắn rời khỏi thủy lao, thấy được ánh trăng quá mức chói mắt, hết thảy như đã cách một đời.

Theo bóng người đến gần, các phái trên đường trúc vang lên khẽ hô: “Đó là ai?”

“Hình như là Kinh Địch….Thật sự là Kinh Địch!”

Bốn người Tống Thiển Ý khiếp sợ thất sắc.

Kinh Địch đi đến trúc đài ngoài đình. Hốc mắt hắn lõm sâu, hình thể gầy gò. Quần áo xanh sẫm của Minh Nguyệt Hồ khoác lên người hắn, như treo trên giá.

Vô số ánh mắt rơi xuống người hắn, hoặc kinh nghi, hoặc đồng tình, hoặc tiếc hận, hoặc khinh bỉ, thậm chí có cười trên sự đau khổ của người khác.

Bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi từng hâm mộ ghen tỵ Kinh Địch, người kia phong lưu tiêu sái, hô bè gọi bạn, ngàn vàng mua rượu, đổi kiếm lấy rượu, không sợ trời không sợ đất. Ai ngờ được cũng có ngày hôm nay?

Nữ tu váy tím lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Kinh sư huynh, ngày cuối cùng ở Hãn Hải bí cảnh, ngươi từng thề đời này không cùng Trường Xuân Phong binh nhung tương hứa, có phải thế không?”

Lại thấy Kinh Địch cười lên: “Mọi người cùng nhau trải qua, cần gì ta đến nói? Ta bảo không có, sẽ thật sự không có ư?”

Tiếng cười của hắn khàn khàn, động tới vết thương cũ ở tim phổi, hắn nuốt xuống một búng máu, nhưng tiếng cười càng lúc càng lớn.

Vân Hư Tử cau mày: “Mời ngươi đến trả lời, ngươi trả lời là được, cười cái gì?!”

Tiếng cười của Kinh Địch thoáng ngừng lại, nói từng chữ: “Ta cười tiên gia bảo địa này, vô tình vô nghĩa; ta cười anh hùng thiên hạ, chỉ đến thế mà thôi!”

Mọi người khiếp sợ không lên tiếng, chỉ thấy hắn gầy đến mức da bọc xương, nhưng đứng ngạo nghễ, nhìn bát phương bằng nửa con mắt.

Vân Hư Tử phất tay áo: “Mang hắn đi xuống!”

Tống Thiển Ý nghĩ thầm hỏng bét, mất bao công sức cứu ra Kinh Địch, ai ngờ hắn lại tự tìm chết! Nhưng nàng lại cảm thấy, nếu như Kinh Địch nhận, vậy thì không phải là Kinh Địch.

Hai vị đệ tử chấp pháp muốn đến áp tải Kinh Địch, lại bị ánh mắt hung ác của hắn chấn nhiếp, bèn đứng ngẩn ra cách đó ba trượng, không dám tiến lên nữa.

“Không làm phiền.” Kinh Địch lạnh lùng nói, “Thân thể tóc tai, nhận tử cha mẹ; kiếm pháp đạo pháp, thừa tự sư môn.”

Băng Kính Ngọc Luân đột nhiên ra khỏi vỏ, kiếm minh lanh lảnh vang lên, như đỗ quyên khóc chảy máu phát ra âm thành, vô cùng thê lương.

“Ngươi muốn làm gì!” Trưởng lão Minh Nguyệt Hồ quát chói tai, Chưởng môn Vân Hư Tử không nói một lời, một đạo kiếm khí trước hết phát ra.

Kinh Địch lâu không cầm kiếm, nhưng kiếm của hắn vẫn rất nhanh. Cho dù là tay trái cầm kiếm.

Kiếm khí ngăn cản của Vân Hư Tử chưa đến, Kinh Địch đã giơ tay chém xuống, vệt sáng như chớp thoáng qua, vai phải hắn máu tuôn ra như suối-

“Cánh tay phải cầm kiếm này, còn cả một thân tu vi này, tối này trả lại hết cho sư môn!”

Kinh Địch tự cắt một tay, tự phế võ mạch, đứng trong vũng máu, tay trái dùng kiếm chống đất.

Máu đỏ nhuộm thu thủy, thu thủy dậy sóng.

Mọi người quay đầu đi, không đành lòng nhìn nữa.

Có Phật tu tụng niệm phật hiệu: “A di đà phật, hà tất phải vậy?”

Vết thương của Kinh Địch không cầm được máu, nhưng vẫn cười nói: “Từ hôm nay trớ đi, ta tự nguyện rời khỏi môn phái, không dùng kiếm pháp của Minh Nguyệt Hồ nữa, không dùng thân phận đệ tử của Minh Nguyệt Hồ đến thế gian nữa.”

Hắn vung tay trái, Băng Kính Ngọc Luân vạch ra một vệt sáng, leng keng thê lương rơi xuống đất, cùng với cánh tay mà hắn cắt xuống nằm trong vũng máu.

Kinh Địch lảo đảo hai bước, tiến về phía trước.

Đông đảo đệ tử của Minh Nguyệt Hồ đối mặt với một phế nhân mất hết tu vi, trọng thương trong người, theo bản năng lùi lại, nhường ra một lối đi.

Vân Hư Tử nén giận, trong con ngươi thần sắc oán độc chợt lóe rồi biến mất. Trước công chúng, đệ tử đã làm đến mức như vậy, giết cũng không thể giết, đành phải để hắn rời đi.

Chuyện xảy ra quá nhanh, lúc mọi người còn đang hoảng sợ, chợt nghe một giọng nữ ôn nhu vang lên: “Khoan đã, Kinh sư huynh, ta tiễn ngươi!”

Tống Thiển Ý vượt qua đám đông, đi về phía Kinh Địch.

Thanh Hà đạo tôn quát lớn: “Đây là Minh Nguyệt Hồ thanh lý môn hộ, ngươi xem náo nhiệt gì! Thiển Ý, đừng càn quấy.”

Rất nhiều người nhìn về phía Tùng Phong Cốc. Hắn tự giác thất thố, giọng điệu hơi hoãn: “Ngươi bây giờ quay lại, vi sư không trách ngươi.”

Y tu Tùng Phong Cốc sau lưng hắn rối rít cả kinh nói: “Tống sư muội, ngươi làm gì vậy?” “Tống sư tỷ nghĩ lại đi!”

Bước chân của Tống Thiển Ý thoáng khựng lại, giống như đã hạ quyết tâm, xoay người trở về. Các y tu của Tùng Phong Cốc thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ.” Lại thấy Tống Thiển Ý vén vạt áo, đột nhiên quỳ xuống đất: “Lúc ta bái sư, sư phụ nói thầy thuốc nhân tâm nhân nghĩa, ta tin. Ta sáu tuổi nhập đạo học y, đọc hết điển tịch tiên hiền trong cốc. Ta mười tám tuổi xuống núi du lịch, tại sao thế đạo này, lại không giống như trong sách từng viết, không giống với những gì sư phụ đã dạy?”

Thanh Hà chân nhân cúi đầu định đỡ nàng dậy, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về rồi nói.”

Tống Thiển Ý lại không chịu đứng dậy: “Hãn Hải bí cảnh, ta đi, ta thề, ta nhìn thấy. Không thể giả vờ như chưa từng xảy ra. Đăng cao sơn nhi tiểu thiên hạ. Quan vu hải giả nan vi thủy, du vu thánh nhân chi môn giả nan vi ngôn.”

(Tạm dịch:Lên núi cao mà xem thiên hạ nhỏ bé. Người từng thấy biển không chấp nhận nổi sông, đọc hiểu qua lời Thánh nhân thì phải giữ lời)

“Ngươi…” Thanh Hà chân nhân sắc mặt biến đổi, đứng lên, cúi đầu, thật sâu nhìn nàng.

Y tu đồng môn nóng nảy: “Tống sư muội rốt cuộc đang nói gì?”

Tống Thiển Ý ngẩng đầu, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Ngay trước mặt thiên hạ tu sĩ, thể diện của Tùng Phong Cốc sẽ bị tổn hại. Thanh Hà chân nhân nghe nàng nói vậy, thần sắc con ngươi biến đổi, khiếp sợ, tức giận, đau xót, thậm chí thoáng qua sát ý, cuối cùng chỉ còn lại sự mệt mỏi: “Đồ đệ trưởng thành không thể giữ lại. Giữ đi giữ lại trở thành thù. Ngươi đi đi.”

Tống Thiển Ý đứng dậy, lau khô nước mắt, không hề quay đầu lại đi về phía Kinh Địch.

Đồng bọn của nàng thấy vậy, đều đau lòng.

Lưu Kính do dự nói: “Sư phụ, ta…”

Vụ Ẩn Quan Quan chủ mắng: “Nếu ngươi muốn nói cái gì mà “du vu thánh nhân chi môn giả nan vi ngôn”, vi sư sẽ một chưởng đánh chết ngươi, Mạnh Tuyết Lý kia coi là cái gì Thánh nhân?”

“Đệ tử không dám. Nhưng lần này, ta trong lòng có quỷ.”

Quan chủ lạnh lùng nói: “Ngươi dám bước ra ngoài một bước, thì không còn là đệ tử của Vụ Ẩn Quan ta, ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Vụ Ẩn Quan và Minh Nguyệt Hồ nhiều năm thân thiết, không thể vì một người đệ tử mà phá hoại quan hệ hai phái, trừ khi Lưu Kính không còn là đệ tử của hắn.

Lưu Kính nói: “Trong Hãn Hải bí cảnh, Tuyệt Linh Trận phong tỏa truyền tống trận, ta không giải được. Ta biết đó là sư phụ bày trận. Mạnh trưởng lão an ủi ta, nói ta bây giờ không giải được, một ngày nào đó có thể giải thành công. Lúc ấy ta không tin, giờ ta tin.”

Quan chủ nhìn đệ tử, tựa như nhìn thấy lúc mình còn trẻ: “Nói hay lắm, ta ở đây, chờ đến ngày hôm đó. Chờ ngươi có thể thắng được ta, lại vào Vụ Ẩn Quan.”

“Đệ tử đi đây!” Lưu Kính quỳ lạy, dập đầu ba cái.

Chỗ ngồi của Bắc Minh Sơn, Từ Tam Sơn không biết phải mở miệng thế nào. Tính tình sư phụ hắn cũng thô lỗ như hắn vậy, không chịu được bị người ta cúi lạy: “Mau cút! Mau cút cho ông đây!”

“Sư phụ bảo trọng!” Từ Tam Sơn hô: “Kinh Địch khoan đã! Ta cũng tới tiễn ngươi!”

Trịnh Mộc bước ra hai bước, quay đầu lại nhìn phương trượng Nam Linh tự và đồng môn sư huynh đệ.

Phương trượng nhàn nhạt nói: “A di đà phật, muốn đi thì đi đi, đi tiễn bạn ngươi. Lục căn chưa tịnh, ràng buộc hồng trần, sang năm lại nhập môn đi.”

Trịnh Mộc mừng rỡ nói: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư!”

Tống Thiển Ý giúp Kinh Địch cầm máu. Nửa người Kinh Địch đã bị máu tươi nhuộm ướt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười.

Nàng đỡ Kinh Địch, từng bước một dọc theo đường trúc đi về phía sơn môn của Minh Nguyệt Hồ.

Kinh Địch khàn khàn nói: “Không ngờ năm người chúng ta, tối nay lại tập hợp đầy đủ.”

Từ Tam Sơn: “Trách ai đây, chỉ tại đội trưởng là mầm tai họa!”

Trịnh Mộc: “A di đà phật, nghiệt duyên nghiệt duyên.”

Lưu Kính kích thích trận bàn: “Từ nay về sau muốn đi chỗ nào, đợi ta đoán quẻ rồi tính!”

Cho dù tối nay có thể toàn thân lùi ra, sau này đạo pháp tinh tiến bằng cách nào, mê hoặc do ai giải đáp? Trước đây tài nguyên tu luyện dựa vào tông môn, sau này phải dựa vào chính mình.

Một vị cô nương áo xanh đuổi theo: “Trời đất bao la, không lo không có chỗ dung thân.”

Sau lưng nàng còn đi theo vài vị tán tu, có người nói: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai, gặp nhau chưa hẳn đã quen, chi bằng gia nhập Tán Tu Minh chúng ta.”

Tống Thiển Ý ngẩn ra: “Thanh Đại Minh chủ?”

Cô nương áo xanh gật đầu: “Là ta.”

Gió thu nước thu tháng thu, lãnh lẽo thê lương. Kinh Địch rõ ràng là phế nhân chán nản, lúc rời đi, lạ giống một anh hùng vạn người ủng hộ. Đoàn người sóng vai tiến về phía trước, bóng dáng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Từ đầu đến cuối, Ngu Khởi Sơ đứng ngơ ngác, giống như khán giả.

Hay cho một giới tu hành hoang đường. Hắn không quen Kinh Địch, nhưng Kinh Địch để lại vũng máu, tay cụt, trường kiếm ở ngay trước mắt hắn.

Tống sư tỷ đêm qua còn cùng hắn nói chuyện phiếm, kéo tay hắn, tối nay đã thê thảm đi xa.

Tại sao?

Ngu Khởi Sơ nói: “Đây không phải là lỗi của bọn họ, tại sao bọn họ phải đi?”

Thanh âm của hắn không lớn. Nhưng tu sĩ ngũ giác nhạy bén, đều nghe được.

Không ai có thể trả lời được câu hỏi của hắn.

Ngu Khởi Sơ suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra, vì vậy hắn đi về phía đình giữa hồ: “Tại sao?”

Vân Hư Tử quát lên: “Ngươi càn rỡ!”

Hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. Mấy đệ tử trẻ tuổi kia rời sân, là các phái thanh lý môn hộ, nhượng bộ với Minh Nguyệt Hồ. Mà câu hỏi của Ngu Khởi Sơ, chính là khiêu khích không thèm che giấu.

Trọng Bích Phong chủ không ngờ đến, Vân Hư Tử lại ra tay với vãn bối, vội vàng xuất kiếm bảo vệ, nhưng chậm một bước.

Vân Hư Tử cách Ngu Khởi Sơ hơn mười trượng, nén giận một kích, ánh trăng đại tác, thiên địa biến sắc; Ngu Khởi Sơ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ánh trăng kia cực kỳ chói mắt, Ngu Khởi Sơ chỉ kịp nhắm mắt rút kiếm.

Hắn biết rút kiếm cũng vô dụng, nhưng vẫn chọn rút kiếm.

Đau đớn trong dự đoán không xảy ra, Ngu Khởi Sơ bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy hai bóng người từ trên trời hạ xuống, giật mình nói: “Mạnh ca! Đại sư huynh!”

Mạnh Tuyết Lý dùng thương đánh bay minh nguyệt kiếm, thuận tay xoay thương, mới quay đầu cười với hắn: “Lại gặp nhau rồi, thật là đúng lúc.”

Quảng cáo
Trước /166 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

Copyright © 2022 - MTruyện.net