Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tễ Tiêu: “Quy định như vậy, đúng là hạn chế tự do.”
Mạnh Tuyết Lý: “Không, quy củ này rất tốt. Một mình đến bí cảnh không an toàn, chẳng may lạc đường thì sao, chẳng may bị tà ma ngoại đạo đánh cướp phải làm thế nào? Vẫn là đạo lữ của ta suy nghĩ chu đáo.”
Ban nãy vô tình mắng Kiếm Tôn, đương nhiên giờ phải bổ cứu, vãn hồi hình tượng người cha trước mặt con trai.
Ngu Khởi Sơ vẻ mặt mờ mịt. Thì ra Mạnh ca không hề có lập trường.
Tễ Tiêu cúi đầu xuống, gắng nhịn cười: “…Ngươi nói tốt, thì là tốt.”
Ngu Khởi Sơ nghĩ, đại sư huynh cũng không có lập trường.
Trong lúc thầy trò Trường Xuân Phong truyền âm, các phong chủ và các trưởng lão khác theo thứ tự mở miệng, động viên vài câu.
Cuối cùng, Chưởng môn nhìn về phía Chấp Sự Trưởng, tỏ ý tan hội. Các đệ tử lấy được ngọc phù tâm tình kích động, vừa ra khỏi điện, còn chưa đi xa đã tụm năm tụm ba thảo luận. Thanh âm huyên náo mơ hồ truyền vào trong đại điện.
Không khí bên trong điện hoàn toàn ngược lại, các trưởng lão đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, không ung dung cười nói như ngày thường.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một chuyện rất nghiêm túc. Bí cảnh thi đấu quyết định tài nguyên phân phối của môn phái, hơn nữa mỗi lần đều sẽ có một vài đệ tử không thể quay trở về.
Đại điện dần dần trống rỗng, Chưởng môn cho vời Chấp Sự Trưởng, đưa khối ngọc phù cuối cùng cho Mạnh Tuyết Lý: “Mọi chuyện phải cẩn thận, bình an trở về.”
Lại quay sang Tiếu Đình Vân và Ngu Khởi Sơ: “Sư phụ các ngươi phải xuống núi ba tháng, trong thời gian này nếu gặp chuyện khó xử, có thể tới chủ phong tìm ta.”
Những phong chủ khác cũng lên tiếng dặn dò. Mạnh Tuyết Lý nghiêm túc đáp ứng, cẩn thận cất ngọc phù đi.
Tễ Tiêu cười không nói gì. Người trẻ tuổi tâm tính rất tốt, có ước mơ, khá lắm.
Mạnh Tuyết Lý để chung trà xuống, nhìn quanh bốn phía: “Các ngươi có cảm thấy, chỗ này của ta có gì đó không đúng hay không?”
Bốn bề rừng đào hoa vẫn rực rỡ nở rộ, phấn hồng non xanh.
Ngu Khởi Sơ không nghĩ ra: “Không có mà.” Một con chuột kim tiền chạy về phía hắn, cánh hoa rơi trên đất theo bước chân của nó mà bay lên, nó tung người nhảy một cái, trên người dính cánh hoa nhảy vào trong ngực hắn.
Tễ Tiêu đồng tình nhìn hắn.
“Không được, loại cảm giác này đã có mấy ngày nay rồi, trước khi đi ta phải làm cho rõ ràng!”
Mạnh Tuyết Lý mang theo hai đệ tự tìm tòi trong rừng, hơn phân nửa rừng đào vẫn um tùm, thậm chí cành cây có hoa so với trước càng nhiều hơn.
Xuyên qua đường mòn, ở một góc rừng đào, có một thân cây thô to lẻ loi mà đứng, trụi lủi không có lấy một cành.
Mạnh Tuyết Lý đờ đẫn, hơi há miệng: “Một lần nữa chân tướng đã rõ.”
Ngu Khởi Sơ thấy vẻ mặt của y không đúng, vội vàng nói: “Ngươi bảo ta chém mà!”
“Vuốt ve chuột ngươi chỉ vuốt một con, vuốt đến trụi lông? Chém hoa đào ngươi cũng làm như vậy, cái cây này bị chém đến trụi lủi rồi! Sao quần áo thì ngươi mỗi ngày thay một bộ, không có ngày nào là trùng nhau?”
Ngu Khởi Sơ ôm chuột lẩm bẩm: “Quần áo của ta nhiều mà.” Mẹ ta may cho ta rất nhiều.
Chuột kim tiền khua móng: “Chít chít chít.”
Mạnh Tuyết Lý mắng chuột: “Không cho phép phụ họa hắn!”
Chuyện đến nước này, đến phiên Tễ Tiêu tới giảng hòa: “Tuyết Lý, những thứ ngươi mang theo vào bí cảnh, cần bắt đầu chuẩn bị rồi. Chúng ta đi thu thập đi.”
Mạnh Tuyết Lý bị Tễ Tiêu lôi đi, Ngu Khởi Sơ giơ lên chuột kim tiền vuốt ve: “Đại sư huynh thật tốt bụng.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tuyết Lý đi xa kể từ lúc tới nhân gian, đồ vật mang theo quả thật không ít. Tễ Tiêu theo như yêu cầu của y, chứa đầy túi trữ vật.
Nhưng mà đứng đắn binh khí chỉ có Quang Âm Bách Đại, ngoài ra đều là hạt dưa, hạt thông, hạt dè ngào đường,….nhiều đếm không xuể.
Mạnh Tuyết Lý thấy đệ tử bận rộn vì mình, trong lòng ấm áp, đây đại khái chính là tình thân ở nhân gian đi.
Y giơ tay lên, Tễ Tiêu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cúi người nhân nhượng y – là muốn ôm sao? Giống Hồ Tứ trước khi ra ngoài, ôm ấp những mỹ nhân kia.
Tay Mạnh Tuyết Lý chạm vào đỉnh đầu Tễ Tiêu: “Chăm sóc bản thân cho tốt, ta rất nhanh sẽ quay trở lại.”
Tễ Tiêu cứng đờ tại chỗ.
….
Thời gian trôi nhanh, đến lên đường ngày đó, sắc trời chưa sáng Mạnh Tuyết Lý đã dậy.
Mở cửa viện, nhìn thấy đệ tử ở cách vách, đang đứng dưới tàng cây ngoài cửa chờ y.
Tễ Tiêu cùng Mạnh Tuyết Lý đi xem ao cá, rừng hoa, ổ chuột ngủ say dưới hoa. Giống như trở lại ba năm trước đây, lần đầu tiên hắn mang tiểu đạo lữ đến Trường Xuân Phong, cũng đi hết một lượt ngọn núi, hỏi đối phương còn muốn gì nữa không.
Mạnh Tuyết Lý nhỏ giọng cầu xin, muốn một chỗ có thể thấy nguyên vẹn bầu trời.
Lúc ấy Tễ Tiêu nghĩ, nuôi một con đại yêu chuyển kiếp làm người, cũng không khó như sư huynh đã nói. Nhìn y mà xem, dễ bảo biết bao, chỉ muốn lò sưởi, muốn đài ngắm cảnh, không cần sao trời, cũng không cần long châu dưới đáy biển sâu.
“Mọi thứ đều rất tốt, ta không có gì không hài lòng.” Mạnh Tuyết Lý đã ngắm nhìn Trường Xuân Phong vô số lần, nhưng vẫn không thấy chán.
Nắng sớm xuyên qua rừng rậm, sương mù theo gió trôi lơ lửng, người của Trường Xuân Phong đều xuống núi. Loại chuyện như đưa tiễn này, không thích hợp làm trước mắt người ngoài.
Đạo đồng cao chưa tới eo y, đánh bạo chui vào trong lòng y, búi tóc trên đầu cũng rối tung. Mạnh Tuyết Lý vỗ vỗ đầu cậu: “Ngươi mỗi ngày đếm một số, đếm tới chín mươi, ta sẽ trở về.”
Ngu Khởi Sơ chỉ cao hơn y nửa tấc, cho y một cái ôm vỗ lưng giữa những người anh em.
Mạnh Tuyết Lý đấm đấm lưng hắn: “Chăm chỉ luyện công, Mạnh ca đi đây.”
Tễ Tiêu cao hơn y một cái đầu, thời gian ôm hơi dài.
Mạnh Tuyết Lý cảm thấy mình bị người ta ấn vào lòng, cả người nóng lên, gáy lại bắt đầu tê dại. Y có chút lúng túng, cứng rắn nói: “Tạm biệt.”
Tễ Tiêu thấp giọng nói: “Ừm.” Mấy ngày nữa lại gặp.