Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiến Trúc Sư
  3. Chương 23
Trước /126 Sau

Kiến Trúc Sư

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

***

Không có sự xấu hổ và xì xào như trong tưởng tượng, sếp Cao cũng không tìm cô nói chuyện, Lão Lôi không lạnh lùng liếc cô, đồng nghiệp cũng không nói linh tinh. Hơn nữa Trương Tiểu Vũ còn ngạc nhiên khi phát hiện ra thái độ của Lôi Chí Quân tối hơn trước một chút.

Giống như trong Kinh Thánh đã nói, có một số phiền não tựa hồ vô căn cứ, nhưng người ta cứ coi nó như thật. Hơn nữa, bạn càng im lặng thì thứ bạn nên nhận được sẽ càng ít đi.

Phòng số 1 chẳng quan tâm tới phong ba bão táp ngoài kia, đóng cửa thiết kế biệt thự.

Tiền Tâm Nhất hiếm khi mới nhớ ra chuyện vụn vặt mà mình đã nghĩ, lập tức lên mạng mua một thùng óc chó, phát cho mỗi người trong nhóm mình một gói lớn, còn thừa bốn gói vẫn để nguyên trong thùng chuyển phát nhanh, đặt trên đống bản vẽ, xong cũng quên mất.

Dự án này đúng là loạn khiến người hay thần cũng phải phẫn nộ, hết trụ này tới trụ khác, đường núi quanh co khúc khuỷu, Lương Cầm vẽ tới mức phát bệnh viêm bao gân. Cô dũng cảm chuyển chuột từ tay phải sang tay trái, gia nhập vào đội ngũ thuận tay trái.

Cô là một người phụ nữ rất cố gắng, không cần mua túi xách cũng không mua sữa bột, chẳng ai biết cô đang cố gắng vì điều gì. Dù sao anh mập cũng bái phục từ sâu trong nội tâm. Bình thường gọi cô là Lương ca, cô cũng chẳng thèm quay đầu gọi lại một câu Mập muội.

Hai người cãi nhau, nổi lên một luồng gió yêu tà khí mang tên “đặt biệt danh”. Anh Ngô là anh Sầu, Tiểu Triệu là Husky, mang hàm nghĩa vừa đáng yêu, vừa ngu, vừa trung thành, Trần Tây An là Thuyền Trưởng tuy chẳng liên quan nhưng cũng miễn cưỡng coi như phù hợp với tính cách nhân vật, có mỗi biệt danh của Tiền Tâm Nhất là trái ngược hoàn toàn với tính cách, Tiền Cục Cưng.

Biệt danh buồn cười này cũng có nguồn gốc thật buồn cười. Lương Cầm thức đêm theo dõi một bộ phim truyền hình, nữ chính tên là Tiền Bảo Bảo. Bữa trưa cô bớt chút thời gian vừa xem vừa ăn, đang lúc rối rắm không biết đặt biệt danh gì cho trưởng phòng thì anh mập quay đầu lại, xúm vào xem cùng, sau đó hai người lập tức nhịp với nhau.

Biệt danh này tượng trưng cho một nguyện vọng xa xôi không thể thực hiện, hi vọng trưởng phòng vừa dịu dàng vừa dễ thương, có thể để mặc người ta nắn bóp.

Tiền Tâm Nhất không bài xích kiểu bôi xấu bản thân để mọi người cùng vui vẻ. Dù sao cũng chẳng mất tiền. Mỗi lần tăng ca Lương Cầm đều cười gọi “Cục Cưng ơi đi ăn cơm thôi”. Anh sẽ thờ ơ đáp một tiếng vọng ra từ văn phòng “Cục Cưng ra ngay đây”, đến cả Trần Tây An cũng cười không dừng được.

Ngay từ đầu nhóm thảo luận của bọn họ đã múa may quay cuồng rồi. Từ sáng đến tối đều là “Anh mập gọi Thuyền Trưởng, Thuyền Trưởng, Thuyền Trưởng, nhận được mau trả lời”, “Anh Lương gọi Tiền Cục Cưng, nhắc lại, Anh Lương gọi…”, ngoài ra thì đều là mấy meme “Ha ha ha” và đại diện cho “Ha ha ha”… khiến Tiền Tâm Nhất thấy phiền chỉ mong sao có thể cho đám người này một trận, chặn cả nhóm chat mấy ngày, chỉ chịu nói chuyện với mỗi Trần Tây An mà thôi.

Ngày mùng bảy tháng chín, cả ngày Tiền Tâm Nhất đều lẳng lặng quan sát Trần Tây An, nhưng không phát hiện ra hắn có gì bất thường. Hắn vẫn pha hồng trà, vẫn chỉnh sửa kết cấu, cũng không nghe nhiều hơn một cuộc điện thoại nào. Ăn cơm xong đi in bản vẽ còn lục được ra thùng óc chó mà Tiền Tâm Nhất mua để bổ não. Hắn lấy chiếc kìm nhỏ nhàn nhã kẹp vỏ hạt nửa tiếng đồng hồ, bóc được chừng nửa bát con đặt trên tờ giấy A4, gấp thành hộp ba góc dâng lên cho Tiền Tâm Nhất.

Tiền Tâm Nhất rất thích ăn quả cứng, bởi vì anh cảm thấy đầu óc mình không đủ thông minh. Song anh lại ghét làm việc rắc rối, hành động này của bạn hợp tác đúng vừa ý anh. Dẫu vậy, anh vẫn xấu hổ không dám nhận, chẳng ngờ Trần Tây An cầm lấy đi luôn:

– Không ăn thì tôi mang ra ngoài.

Tiền Tâm Nhất vươn bàn tay Nhĩ Khang ở phía sau:

– Đừng, anh không ăn thật à? Vậy đưa tôi đi.

Khóe miệng Trần Tây An khẽ nhếch lên, đặt hộp giấy lên bàn:

– Tôi không ăn óc chó sống.

Tiền Tâm Nhất cầm lên, mở ra nhìn thấy bên trong toàn là óc chó bóc một nửa, nhất thời mừng húm, nhưng vẫn giả vờ giả vịt nói:

– Haiz, sớm biết vậy tôi đã mua hồ đào Pecan rồi.

Viện thiết kế không có khái niệm lương tăng ca, trên hợp đồng ghi thời gian làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, nhưng mặc nhận là chín giờ sáng đến chín giờ tối. Khi nào gấp gáp thì không có hai ngày nghỉ ngơi cuối tuần, Mã Vân cũng chẳng trả nổi tiền tăng ca.

Bởi vậy mỗi tối bọn họ đều ăn bữa phụ, bữa phụ nào cũng thịt cá đề huề, song mọi người cũng chỉ ăn vật vờ bởi vì thời gian ngồi của mỗi ngày đã quá nhiều rồi. Thông thường người thường xuyên tăng ca sẽ béo, qua hai tháng, ngay cả người sớm tối đều luyện tập như Trần Tây An cũng cảm thấy cơ bụng mình có vấn đề. Ăn cơm xong, hắn kéo theo Tiền Tâm Nhất cùng xuống dưới tầng tản bộ như dắt chó đi dạo.

Có lẽ do Tiền Tâm Nhất gầy bẩm sinh, chức năng tiêu hóa kém, ăn một miếng có thể no cả ngày, đi dạo nhiều cũng chưa hẳn đã tốt hơn, nhưng chắc chắn không có hại.

Bình thường anh Ngô hay xem tin tức, ba người còn lại cũng chẳng chịu cô đơn, ăn xong cơm cũng xuống tầng lượn lờ. Chẳng qua thông thường bọn họ đều sẽ dạo quanh siêu thị nhập khẩu, sau đó mang về mấy thứ đồ ăn vặt như bánh quy hay chocolate không đường, ăn vào càng thêm béo.

Nhiệt độ hạ dần, cây ngô đồng cũng bắt đầu rụng lá, bước trên những chiếc lá rơi xuống thành phố khô ráo này, nghe thấy tiếng vụn vỡ lạo xạo. Trong khu chung cư cách đó không xa, tiếng nhạc nhảy quảng trường của mấy bà cô đã sẵn sàng vào vị trí. Hai người đi dạo quanh những tán ngô đồng và long não, tán gẫu câu được câu chăng.

Ví dụ như gần đây Cao Viễn muốn đi đào góc tường nhà người khác, nghe nói là nhân tài cao cấp bước ra từ công ty quốc tế, hay chuyện ngành bất động sản trì trệ dẫn tới ngành kiến trúc cũng không khởi sắc, cho đến chuyện gần đây phòng thiết kế số 3 đang theo dự án nhà siêu cao tầng, còn là khu nhà cao thứ năm trong nước, sau cùng tới chuyện sắp Trung thu rồi, có dự định gì hay không.

Tiền Tâm Nhất nói anh muốn về quê một chuyến, nhưng không nhắc tới chuyện bà ngoại mình đã rất yếu. Trần Tây An đút tay vào trong túi áo gió mỏng, đường nét dáng người vô cùng phóng khoáng. Hắn nói chắc sẽ ở nhà, ra ngoài toàn người là người, hắn cũng lười chen chúc.

Nếu Tiền Tâm Nhất không về quê thì cũng ở nhà thôi, so với chuyện đi tới khu du lịch xếp hàng đợi WC thì anh vui lòng ở nhà ngủ một giấc sau đó dậy đi siêu thị, cuối cùng về nhà uống sữa chua, xem tivi. Đến nhà mẹ anh thì ngại lắm, mà người ta cũng chẳng được tự nhiên. Anh không biết tại sao Trần Tây An không đón Trung Thu cùng bố mẹ, nhưng nếu Trần Tây An hẹn anh ăn cơm, vậy thì anh sẽ cùng đi.

Cho tới thời điểm bọn họ phải mặc áo len mỏng đi tản bộ, bao cố gắng của bọn họ cùng dần thành hình. Khu biệt thự tổng cộng có sáu căn, bốn căn cũng hoàn thành về cơ bản, hai căn đã xong bản phác thảo ban đầu. Tạo hình phức tạp tỉ lệ thuận với hiệu quả thẩm mỹ, mỗi người đều có cảm giác thành tựu.

Bởi vì Trần Thụy Hà phải công tác cho nên cuộc họp báo cáo tiến độ lần hai tạm hoãn. Công việc hơi rảnh một chút là Lương Cầm và Triệu Đông Văn thay phiên nhau oanh tạc văn phòng. Bọn họ nói trái tim mình đã thoát cương tới vùng thảo nguyên tái ngoại, yêu cầu trưởng phòng vạn năng ban thưởng chuyến du lịch mùa thu.

Trần Tây An là một kỹ sư kết cấu an tĩnh nên chỉ ngồi bên cạnh tách óc chó, một lát sau đã góp được một đống gói nhỏ, bị hai người vừa hoàn thành gian kế mỗi người cướp đi một gói, số còn lại đều là của Tiền Tâm Nhất.

Tiền Tâm Nhất đến văn phòng Cao Viễn một chuyến, nhắc về chuyện du lịch mùa thu, không nằm ngoài dự đoán, anh bị cằn nhằn nửa ngày trời, nói bọn họ đã bận rồi còn thêm rắc rối, chỉ biết chơi là nhanh. Tiền Tâm Nhất đã quen với điều này, ngồi trước mặt ông chủ mà hồn bay đi đến cõi thần tiên nào đó. Anh thầm suy tính mình có nên đi theo cùng không, đã bốn năm rồi anh chưa từng tham gia du lịch cùng công ty.

Cao Viễn nói mười lăm phút, nói đây nói kia, từ ngành nghề không khởi sắc tới sơ yếu lý lịch. Bỗng ông ta ra vẻ đắc ý lắm, rút một tập tài liệu, mở ra đẩy tới trước mặt anh, điệu bộ khoe khoang:

– Tâm Nhất, hôm nao công ty mình sẽ có người mới đến, cậu xem đi, CV đẹp không, tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài, nhân tài bước ra từ JMP (Jonu Pacemaker Architectural).

Kiến trúc sư bậc thầy thực sự không vẽ như bọn họ, chưa tới bốn giờ người ta đã tan làm rồi, sinh hoạt và ăn vận chẳng khác nào nghệ thuật gia. Bọn họ chỉ đưa ra khái niệm, thường thường chỉ là bản nháp sơ sài. Ví dụ như bọn họ sẽ vẽ một đường cong trên hình chữ nhật, nói đó là sông thì chính là sông, nói là ruy băng thì chính là ruy băng, cùng lắm đưa ra mấy ảnh đồ họa 3D, chủ đầu tư xem thấy vui thì bọn họ cũng kết thúc công việc của mình, bước tiếp theo sẽ tới viện thiết kế.

JPM là một Công ty Tư vấn thiết kế kiến trúc, thực lực của công ty cũng thuộc dạng top trên thế giới, là nơi tập trung của những kiến trúc sư đại tài, có không ít những tác phẩm vang danh thế giới.

Cao Viễn vô cùng coi trọng vẻ hào nhoáng bên ngoài, ví dụ như Trần Tây An là tiến sĩ của một trường nổi tiếng, ông ta bèn đối xử với hắn vô cùng khách sáo.

Có lẽ học vấn chính là minh chứng cho trí lực và nghị lực của một con người. Tiền Tâm Nhất cũng hướng về hóc vấn cao, nhưng anh không thích Cao Viễn ở điểm này. Anh thích những người bước đi vào thực tế. Lần trước Cao Viễn cũng đưa tới cho anh một sinh viên vừa tốt nghiệp trường đại học top đầu, yêu cầu cao còn trọng cảm xúc, anh còn chẳng thích cậu ta bằng Triệu Đông Văn. Tin đồn anh căm thù những người có bằng cấp cao cũng từ đó mà ra. Thực ra sự thật không phải vậy, nhìn thái độ đối xử với Trần Tây An của anh thì biết. Chẳng qua trùng hợp mấy cậu học việc mấy năm trước đều không hợp tính anh mà thôi.

Tiền Tâm Nhất liếc nhìn qua, CV vô cùng cao cấp, cột tên họ ghi Trần Nghị Vi, nhìn ảnh chụp 3×5 thì tuổi tác cũng không chênh lệch với anh là bao, đầu đinh, hốc mắt sâu, thoạt nhìn có cảm giác như con lai. Trường học ghi Học viện UCL thuộc Đại học London nước Anh, chức danh kiến trúc sư.

Cột giải thưởng và kinh nghiệp cũng viết kín, đánh giá của lãnh đạo công ty cũng kín nốt, giở sang trang thứ hai là một bản photo luận văn độc quyền với đề tài “Phát triển và hạn chế của kiến trúc thủy tinh trong thành phố tương lai”, thoạt nhìn là một nhân vật rất giỏi giang.

Cao Viễn cười nhìn anh, Tiền Tâm Nhất cũng khoe hùa theo:

– Đỉnh thật đấy, đã bàn được chưa ạ?

– Tất nhiên là được rồi, tuần sau sẽ tới làm việc. – Cao Viễn cầm CV về thưởng thức thêm lần nữa, nói – Du lịch mùa thu hả, cũng được, tôi bảo cậu ấy tới tham gia vào cuối tuần này luôn cho hòa nhập với công ty.

Tiền Tâm Nhất sợ nhất việc ông ta giao công tác hướng dẫn viên cho mình, nhấc chân lên định chạy:

– Cảm ơn lãnh đạo, nhiệm vụ hoàn thành rồi, cháu về tuyên bố tin vui đây ạ.

– Đừng đi vội. – Cao Viễn gọi anh lại, nhìn điệu bộ có vẻ hơi do dự – Tâm Nhất này, tôi đã nói chuyện với Nghị Vi rồi, cậu ấy rất tán thưởng thành tích của phòng số 1, cậu ấy muốn gia nhập vào với bọn cậu… ý kiến của cậu thế nào?

Kiến trúc sư của công ty lớn tới công ty nhỏ làm lính quèn? Dùng ngón chân nghĩ cũng đây là chuyện không tưởng. Tiền Tâm Nhất hiểu ngay ra ông chủ đang có ý mời cấp trên tới cho mình.

Có lẽ thấy anh không nói gì, Cao Viễn sốt sắng đứng dậy, ông ta không muốn đắc tội Tiền Tâm Nhất, tuy anh có bướng bỉnh nhưng làm nhiều nói ít, làm việc đáng tin cậy. Trước giờ ông ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ để Tiền Tâm Nhất đi, có điều là tính cách của Trần Nghị Vi rất mạnh mẽ, anh ta cho rằng năng lực của phòng thiết kế số 1 mạnh nhất, kiên trì đây mới là chiến trường của mình.

Cao Viễn rất thích người trẻ tuổi có chính kiến, cộng thêm Trần Nghị Vi nhảy từ cành cao xuống đây cho nên ông ta cũng muốn nhường nhịn mấy phần. Ông ta dự định vẫn để Tiền Tâm Nhất làm người phụ trách chính, tạm thời Trần Nghị Vi sẽ làm phó phòng.

Đây cũng không phải kế sách lâu dài. Ông ta nhìn ra Trần Nghị Vi là người không chịu ở dưới người khác, từ ngôn ngữ và cử chỉ của anh ta dường như luôn có chấp niệm với vị trí thứ nhất. Tới lúc anh ta làm tốt và kiên trì muốn làm trưởng phòng thiết kế số 1, Cao Viễn thầm nghĩ vậy thì chỉ còn cách để Tiền Tâm Nhất chịu thiệt, lập thêm phòng thiết kế số 4 cho anh.

Đương nhiên ông ta biết Tiền Tâm Nhất không giỏi từ chối, cho dù tất cả mọi việc còn chưa xảy ra, nhưng từ mặt lương tâm, ông ta đã nợ người này mất rồi.

Cao Viễn vội vàng cười nói:

– Tâm Nhất, cậu đừng nghĩ nhiều! Tôi chỉ thuận miệng nhắc vậy thôi, nếu như cậu không muốn thì coi như tôi không nói gì. Thôi bỏ đi, tại tôi, tôi không nói nữa, cậu cứ về thông báo vụ du lịch nhé.

Anh là người nhắc tới chuyện nghỉ việc với Cao Viễn, Cao Viễn tìm người mới thay anh cũng không có gì sai hết. Chẳng qua khi chuyện này xảy ra, Tiền Tâm Nhất vẫn không khỏi giật mình. Dù sao cũng có tình cảm bao năm qua, lúc rời đi mà giống như bị đuổi đi vậy.

Dẫu sao anh vẫn phân biệt rõ được tình cảm và bổn phận. Tiền Tâm Nhất định thần, cười nói:

– Nói cũng đã nói rồi bỏ qua thế nào được. Đang thiếu người mà, cháu hoan nghênh người mới gia nhập. Chú còn chuyện gì nữa không, không còn chuyện gì thì cháu về trước nhé.

Cao Viễn đánh giá anh, thấy sắc mặt anh vẫn như bình thường mới chậm rãi ngồi xuống:

– Không có gì, đi đi.

Tiền Tâm Nhất “vâng” một tiếng, xoay người định đi. Cao Viễn không nhịn được gọi anh lại dặn dò:

– Lần này cậu cũng tham gia du lịch cho thoải mái, tôi sẽ không bắt cậu phải tiếp người mới. Đã qua bốn năm rồi, cậu… cậu đã làm bao nhiêu chuyện, tôi đều nhìn thấy.

Tiền Tâm Nhất híp mắt, biết ông ta muốn xoa dịu bầu không khí lúng túng vừa rồi, bèn nói:

– Chú nói suông thì thôi đi, cuối năm phát thêm tiền thưởng cho nhân viên phòng cháu là được, cháu đi nhé.

Anh báo tin vui cho Tiểu Triệu, để cậu học trò của mình cao giọng vui vẻ báo tin mừng này cho mọi người được biết, cả văn phòng hoan hô ồn ào. Nhóm công ty nháy mắt như sống dậy, bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận xem đi đâu, chơi gì. Tiền Tâm Nhất vào phòng đóng cửa lại, vốn định vẽ thêm một chút, kết quả thì ngồi ngơ tận mười phút. Cho tới khi cảm giác ấm nóng trên má xuất hiện mới kéo hồn anh về.

Văn phòng trải thảm nên tiếng động khi lăn ghế rất nhỏ, chẳng biết Trần Tây An đã nhích ghế tới bên cạnh bàn làm việc của anh từ khi nào. Hắn cầm cốc thủy tinh còn nóng nhấp một ngụm trà, cười nói:

– Tiền Cục Cưng, có gì mà ủ rũ thế?

Xưng hô này đúng thật là. Tiền Tâm Nhất kẹp chiếc bút vẽ kỹ thuật giữa ngón giữa và ngón áp út, xoay tới xoay lui:

– Cục cưng buồn quá đi à.

Anh không phải thánh nhân, thực ra anh cũng rất ảo não song chẳng biết phải nói với ai. Nếu Dương Tân Dân mà biết chắc sẽ tức ngất đi, Vương Nhất Phong biết thì phải nổi trận lôi đình, còn thay anh đi sinh sự với Cao Viễn, kết quả này thật chẳng đáng. Anh cho rằng không cần thiết, đến vui vẻ, đi cũng vui vẻ thôi. Tự dưng Trần Tây An hỏi đến, anh suy nghĩ một hồi, cảm thấy có thể tâm sự được với hắn.

Trần Tây An vẫn đang thổi hồng trà của mình, chẳng dang cánh tay nào ra nhưng miệng vẫn nói:

– Buồn à, lại đây anh ôm cưng nào.

Tiền Tâm Nhất không nhịn nổi cười, quăng gói hạt óc chó vào lòng hắn:

– Anh uống thuốc đi.

Trần Tây An uống một ngụm hồng trà ngâm óc chó, lúc trượt đi còn dịu dàng xoa đầu anh:

– Tối nay mời tôi ăn nhé, lần trước nói mời kết quả vẫn là tôi phải bỏ tiền ra.

Không nhắc thì Tiền Tâm Nhất cũng quên mất, anh ngại ngùng nói:

– Mời, mời, mời, xiên nướng bao tiền, tôi trả anh.

Trần Tây An lấy óc chó ra, ném đi:

– Quên rồi, cậu nợ tôi một bữa.

Hết chương 23

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quyết Tuyệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net