Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
***
– Nói đi, sếp Cao đã nói gì với cậu? – Trần Tây An đặt một miếng ba chỉ lên vỉ nướng.
Tiền Tâm Nhất ngồi đối diện pha nước chấm, anh đổ dầu ớt với cả đống thứ linh tinh, sau đó khuấy trộn hết lên:
– Không nói gì, chỉ nói tuần sau có người mới đến.
Qua đi một buổi rồi anh lại chẳng muốn kể nữa, cho dù Trần Tây An có nói những điều mà anh muốn nghe, có mắng Cao Viễn một trận, vậy mắng xong rồi thì sao? Người cần đến vẫn sẽ đến, huống chi khúc mắc giữa anh và Cao Viễn đâu chỉ ngày một ngày hai, kể khổ sẽ chỉ càng thêm nghiện mà thôi.
Tiền Tâm Nhất luôn nhòm ngó mấy nhân viên rảnh rang của nhóm 2, nhóm 3 như mèo rình cá vàng, có người tới, anh cầu còn không được ấy chứ. Nhưng dáng vẻ hiện tại của anh lại không được vui, Trần Tây An nhìn anh qua màn khói vặn vẹo:
– Người sắp tới là ai?
Tiền Tâm Nhất đặt bát nước chấm đã khuấy xong sang một bên, cầm thìa ăn súp bí đỏ miễn phí:
– Một kiến trúc sư từ JMP tới, tên Trần Nghị Vi.
Cao Viễn không chỉ một lần nhắc chuyện mời nhân viên từ công ty lớn, từng câu từng chữ đều không giấu được vẻ khoe khoang, chắc hẳn là người ấy, nhưng anh ta đến phòng thiết kế số 1 làm gì? Chẳng phải phòng 1 đã đầy đủ vị trí rồi sao, hơn nữa còn có số người đông nhất… Bàn tay gắp thịt của Trần Tây An chợt sững lại, dường như đã hiểu ra nguyên nhân Tiền Tâm Nhất như người mất hồn, song đó không phải tất cả nguyên nhân, bởi vì hắn không biết chuyện Dương Tân Dân dục Tiền Tâm Nhất nghỉ việc.
Trần Tây An giở mặt thịt qua, mỡ nổ lép bép xì xèo, thuận miệng hỏi:
– Kiến trúc sư của công ty JMP, tại sao lại đến công ty chúng ta?
Vô số những mũi nhọn đầu ngành đều muốn bước vào công ty JMP, Tiền Tâm Nhất sững người, anh cũng không nghĩ đến điểm này:
– …Có lẽ chú Cao trả lương cao.
Trần Tây An không tán đồng với suy nghĩ này:
– Nếu là cậu, cậu có rời JMP chỉ vì lương cao không?
Mỗi kiến trúc sư đều hi vọng có một tác phẩm kiến trúc thu hút ánh nhìn người dân trong thành phố xuất phát từ tay bút của mình. Tiền Tâm Nhất cũng không ngoại lệ, anh muốn tới công ty lớn nhìn thử xem, đáng tiếc là anh không có gậy leo núi. Học lực có thể bù đắp bằng thực lực, nhưng anh không biết tính toán kết cấu, nét vẽ có đẹp đến mấy mà không phù hợp với quy luật cơ học thì cũng bỏ đi. Họa sĩ không thể trở thành kiến trúc sư, cho nên anh cũng không thể.
Tiền Tâm Nhất trưng ra biểu cảm “đừng chọc tôi”:
– Nếu như là tôi, JMP trả lương có thấp thì tôi vẫn đi.
Trần Tây An:
– Đừng đùa, JMP làm gì có lương thấp, cậu muốn tới công ty này hả?
Tiền Tâm Nhất lộ ra ánh mắt chờ mong:
– Muốn, tôi muốn tìm hiểu cảnh giới của kiến trúc sư bậc thầy, anh không muốn hả?
Đứng ở độ cao khác nhau, tầm nhìn cũng khác nhau, người càng hiểu biết thì càng bình tĩnh khi gặp chuyện, bạn có thể không sống trên núi cao, nhưng có thể trèo lên đó xem mặt trời mọc.
Trần Tây An ngừng một lát, nói:
– Muốn, nhưng tôi không đi được.
Tiền Tâm Nhất ngừng múc súp, kinh ngạc nói:
– Anh thiếu tự ti vậy hả? Không giống anh chút nào, nói tôi không đi được thì còn có lý do, tại sao anh lại không đi được?
– Có quá nhiều nhân tài. – Trần Tây An không muốn bàn chuyện này, chuyển đề tài sang chuyện khác – Có người mới tới làm việc mà không vui hả? Cậu không thích người tên Trần Nghị Vi này sao?
– Nói linh tinh, có quen biết đâu mà. – Tiền Tâm Nhất không biết phải nói về hiềm khích của mình và Cao Viễn như thế nào, im lặng một lúc lâu mới rặn ra như táo bón. Trần Tây An là một người có thể khuyên bảo anh, để anh đừng nhìn Cao Viễn với ánh mắt của một người bạn.
– Tôi và chú Cao có chút khúc mắc. – Anh dựa vào ghế, như thể chìm sâu vào trong hồi ức – Tôi và chú ấy đã quen nhau chín năm rồi. Năm đó chú ấy chuyển từ nhân viên an toàn sang dự án, theo thầy của tôi là Dương Tân Dân, tính tuổi tác thì coi như đàn anh của tôi.
– Thời điểm ấy tôi vẫn chưa có sự nghiệp trong ngành này, chúng tôi làm ở đơn vị thi công, chú ấy và tôi đều trải qua cực khổ như nhau, đưa bản vẽ cho chủ đầu tư, thức đêm sửa bản vẽ thi công, dịp lễ tết cũng chẳng muốn đi tặng quà, tính cách hoàn toàn khác với hiện tại. Chú ấy hiền lành chất phác, không thích nói nhiều, bắt chú ấy xuống nước đi cầu xin người khác thì chú ấy còn khó chịu hơn chuyện không trả lương. Chẳng có ai coi chú ấy ra gì nên chú ấy cũng phải chịu không ít uất ức. Có một chuyện tôi vẫn nhớ rõ rành rành, có lẽ chính chuyện đó đã khiến chú ấy thay đổi.
– Khủng hoảng tài chính năm 2009, giai đoạn đầu lòng người cũng hoang mang như bây giờ, ngành kiến trúc giảm 50% nhân lực, người ở lại cũng bị cắt nửa lương. Khi ấy chúng tôi đang thi công ở sông Trường Giang nên may mắn không bị cắt giảm, cũng vì may mắn nên phải liều mạng làm việc. Có một công ty bất động sản mời thầu dự án hệ vách đá treo chưa tới ba mươi nghìn mét vuông, tổng cộng có mười ba đơn vị tham gia đấu thầu. Thầy tôi là quản lý dự án, chú Cao là nhân viên an toàn, tôi đi theo làm ghi chép.
– Chủ đầu tư còn nhỏ tuổi hơn cả chú Cao, nhưng ông ta nói thế này. – Tiền Tâm Nhất gác khuỷu tay trái lên bàn, nghiêng người nhìn qua bằng nửa con mắt, làm ra thần thái khinh thường, hếch cằm vô cùng kiêu ngạo – Bây giờ tôi đang hỏi vấn đề an toàn, tất cả mọi người đừng nói gì hết.
Sau đó ánh mắt anh lướt qua Trần Tây An, dừng lại trên gương mặt hắn:
– Cậu! Nói cho tôi biết tương lai mặt phía Tây Bắc của tòa nhà có tiềm ẩn nguy cơ an toàn nào không.
Trần Tây An cũng sững người.
Người trong ngành đều biết nằm lòng đơn vị thi công thường chẳng xem bản vẽ trước, bọn họ chỉ dựa vào khung bản vẽ mời thầu sau đó đổi tài liệu sang tiêu chuẩn của mình. Cùng lắm thì đi sâu khai thác thêm vài trang hệ thống chủ. Hiện trường làm đến đâu, gặp vấn đề nào thì giải quyết đến đó, bản vẽ chỉ là căn cứ chứng minh lập hồ sơ xây dựng cần thiết.
Vấn đề này chẳng khác nào vả mặt và làm khó. Không khó để tưởng tượng được cái cảnh nhục nhã khi Cao Viễn đứng trước mười hai đơn vị khác cùng ngành, đỏ mặt tía tai nghẹn họng không nói được một lời nào chỉ vì chưa xem bản vẽ mời thầu trước đó. Vẻ châm chọc thoáng qua gương mặt Tiền Tâm Nhất:
– Khi ấy thầy tôi mới nói được nửa câu “về vấn đề này, tôi muốn bổ sung một chút”, bên A lập tức chỉ ra cửa bảo thầy tôi ra ngoài, hơn nữa còn đuổi ông ấy đi thật, khi ấy thầy tôi đã gần sáu mươi rồi.
– Địa vị của một người quyết định khả năng của người đó. Chỉ một chủ đầu tư nhỏ bé cũng có thể hoàn toàn chẳng để đơn vị thi công vào mắt. Nửa tháng sau Cao Viễn nghỉ việc, vay một khoản tiền, tự mình đăng ký thành lập công ty thiết kế, không bao lâu thì chú ấy kéo tôi tới GAD. Bảy năm qua, tôi đã nhìn chú ấy vượt biết bao nhiêu khó khăn để xây dựng nên công ty như bây giờ.
– Bây giờ chủ đầu tư gặp chú ấy cũng phải gật đầu mỉm cười, coi như thành công rồi, đúng không?
Tiền Tâm Nhất bóp trán, thoạt nhìn ánh mắt có chút đáng thương:
– Nhưng tôi cảm thấy chú ấy đã biến thành loại người như chủ đầu tư kia. Có đôi khi cách chú ấy làm… chạm vào giới hạn của tôi. Giống như dự án biệt thự này, chú ấy còn dám ký cả hợp đồng bản vẽ thi công thêm thắt, quá nguy hiểm. Trần Nghị Vi chỉ là một người nằm không cũng trúng đạn thôi.
Đây là điểm ngây thơ của Tiền Tâm Nhất, người ta lao vào hướng lợi ích, anh lại cố chấp kiên trì lý tưởng của mình. Trần Tây An thích điểm này của anh, nếu hắn có dũng khí như anh, vậy thì chắc giờ đây hắn đang đứng ở vị trí cao hơn hiện tại nhiều, chưa biết chừng còn đang làm việc ở JMP cũng nên.
Trần Tây An gắp cho anh mấy miếng thịt đã nướng xong, cười nói:
– Bây giờ chú Cao đã thành sếp của cậu rồi, cậu cũng nên học cách buông tình cảm trước đây xuống. Dẫu vậy, chỉ cần người ở phòng số 1 vẫn là chúng ta, vậy thì trưởng phòng chỉ có thể là cậu.
Thái độ của Trần Tây An rất bình thường, cũng không trịnh trọng như thề thốt, nhưng Tiền Tâm Nhất lại giật mình sửng sốt, anh nghe ra ý kiên quyết bảo vệ trong câu nói ấy. Trái tim anh chợt ấm áp, cùng với nó anh cũng cảm thấy lo lắng, nếu như một ngày nào đó anh rời khỏi GAD, vậy thì ai là người sẽ phụ trách học trò và thành viên trong nhóm của anh đây? Liệu rằng người đó có thể cố gắng hết sức dẫn dắt bọn họ vượt qua nguy hiểm giống như anh không?
Còn cả Trần Tây An, làm đồng nghiệp thì ăn ý, bạn bè thì thoải mái, đáng tiếc không thích hợp làm người yêu, giả sử sau này cả hai bận chân không chạm đất, chẳng biết bọn họ còn chạm mặt nhau được bao nhiêu?
Đêm nay, Tiền Tâm Nhất ngủ không ngon, anh trằn trọc qua lại, còn nằm mơ, lúc thì mơ anh nghỉ việc rồi, sau đó tự dưng Triệu Đông Văn trở thành người phụ trách, kết quả làm sai tham số, kết cấu bê tông cốt thép không đủ vững nên nhà bị sập, cậu ta và kỹ sư kết cấu Trần Tây An đều bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Lát thì lại nằm mơ anh tìm người yêu, tóc ngắn, dáng cao, giống cô kế toán mà Vương Nhất Phong đã nhắc tới, hai người đã bàn tới chuyện kết hôn, còn đi IKEA chọn đồ nội thất. Trên đường chạm mặt Trần Tây An, hắn đi cùng với một người đàn ông khác. Trần Tây An chào hỏi anh, câu đầu tiên là lâu rồi không gặp, câu thứ hai giới thiệu đây là người yêu của tôi. Người đàn ông kia gật đầu cười với anh, Tiền Tâm Nhất nhìn rõ gương mặt người kia, bất ngờ khi gương mặt ấy giống hệt anh…
Cuối cùng anh giật mình tỉnh giấc.
Kế hoạch du lịch mùa thu là vào thứ Sáu, sau khi mọi người ăn trưa xong sẽ tập hợp lên xe, vừa kịp tới thảo nguyên nghỉ ngơi khi trời tối.
Vương Nhất Phong chính là một cây gậy ngoáy phân. Tiền Tâm Nhất vừa quyết định tham gia chuyến du lịch, học trò của anh lập tức nhanh trí sắp xếp anh và Trần Tây An chung một phòng. Trần Tây An đưa mắt trưng cầu ý kiến anh qua màn hình máy tính. Tiền Tâm Nhất còn chưa kịp gật đầu, bên kia đã gọi điện thoại tới dồn dập như đòi mạng.
Vương Nhất Phong hắng giọng, cao giọng nói trong bối cảnh âm thanh đủ loại máy móc thiết bị đang hoạt động:
“Nhóc Tiền này, thép chờ của làn váy đã lên khuôn rồi, sáng mai sẽ làm thí nghiệm nhổ thép, cần chú tới đây, anh xin chú đấy.”
Ngày mai chính là thứ Sáu, theo kế hoạch thì trưa mai sẽ xuất phát, Tiền Tâm Nhất phát điên lên, anh đồng ý với Vương Nhất Phong cũng không được, không đồng ý cũng không xong, huống hồ từ chối Trần Tây An cũng không tốt, làm vậy chẳng khác nào anh không dám ở chung phòng với người ta. Tiền Tâm Nhất rối rắm, ngây ra một lúc lâu mà không nói được gì.
Vì thế Trần Tây An đứng dậy, nhỏ giọng nói:
– Sao thế?
Tiền Tâm Nhất chẳng kiêng dè Vương Nhất Phong, vẫn cầm điện thoại nói thẳng luôn:
– Ngày mai bên Greenland sẽ làm thí nghiệm nhổ thép của mái che, cần tôi qua đó ký giấy xác nhận.
Triệu Đông Văn vẫn còn đang mong ngóng bên cửa, Trần Tây An im lặng một lát:
– Tôi đi chung với cậu.
Tiền Tâm Nhất vội xua tay:
– Không cần đâu, một năm mới có một chuyến du lịch, không đi thì phí.
Trần Tây An hơi tiếc căn phòng tiêu chuẩn kia, nhưng Tiền Tâm Nhất không đi, hắn đi cũng chẳng thấy thú vị gì, hơn nữa hắn cảm thấy đau lòng thay cho anh, mỗi lần người khác xả hơi anh đều bận những việc không đâu, bận xong việc rồi ông chủ cũng chẳng biết anh vất vả thế nào. Song, Trần Tây An thì khác, chỉ cần hắn muốn, Cao Viễn nhất định sẽ biết.
Trần Tây An cười hỏi:
– Thí nghiệm ok thì tốt, nhưng lỡ như lực kháng không đủ, người của VA bắt cậu đưa ra số liệu ngay hiện trường thì làm sao? Cậu định gọi điện thoại cho tôi rồi tự mình đến Bá Thượng đón tôi sao?
Tiền Tâm Nhất hoàn toàn không thể phản bác, do dự một hồi cũng đồng ý, dẫu vậy trong lòng vẫn vô cùng áy náy với Trần Tây An.
Hết chương 24