Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong chuyến du lịch mùa thu này, Trần Nghị Vi đã thể hiện hết sức nổi bật. Hormone và ham muốn chứng tỏ bản thân của anh ta rất mạnh. Một con người cao cấp vừa biết chơi golf vừa biết nhảy đường phố như anh ta luôn là tiêu điểm chú ý của mọi ánh nhìn, đồng nghiệp nam thì đố kị, đồng nghiệp nữ thì ái mộ.
Song, bởi vì chi tiết đua xe kia, Tiền Tâm Nhất chẳng thể nào ấn tượng tốt với anh ta được, anh luôn cảm thấy con người này quá ham muốn cạnh tranh, quá háo thắng. Có lẽ góc độ nhìn người của đàn ông và phụ nữ khác nhau, so ra thì anh vẫn thích con người như Trần Tây An hơn, vừa tri thức uyên bác, cũng rất dịu dàng.
Thứ hai đi làm, Cao Viễn vừa tới đã mở cuộc họp, đầu tiên là hỏi mọi người chơi thế nào, sau đó trịnh trọng hoan nghênh Trần Nghị Vi gia nhập công ty, khen ngợi lý lịch không tầm thường của anh ta, nói về những dự án, chuyên đề anh ta từng tham gia, bảo mọi người phải học tập.
Trần Nghị Vi ăn mặc rất đứng đắn, đứng dậy gật đầu chào hỏi mọi người. Anh ta cười nói:
– Tôi mới tới, hi vọng mọi người có thể chỉ giáo nhiều hơn, có chỗ nào không quen hoặc làm chưa tốt cũng mong mọi người thông cảm chỉ ra chỗ sơ sót.
Cao Viễn là người đầu tiên vỗ tay cho anh ta, sau đó tuyên bố vị trí của anh ta, lý do rất đường hoàng:
– Thế này đi, trước mắt bên Tiền Tâm Nhất vẫn đang thiếu người, dự án biệt thự cũng là một dự án tinh túy. Ngụy Vi từ JMP đến đây, chắc chắn sẽ có một vài điểm chúng ta không sánh được. Ngụy Vi sẽ tạm thời tham gia dự án của phòng số 1, cũng để làm quen dần trước đã, Tâm Nhất, cậu cảm thấy thế nào?
Tiền Tâm Nhất nhiều điện thoại nhất, giữa cuộc họp có ra ngoài một chuyến, sợ làm ảnh hưởng đến mọi người nên không quay về chỗ của mình, anh kéo chiếc ghế ngồi tạm ở bên cửa, đặt sổ trên đùi giống như một nhân viên tép riu. Chuyện này đã nói qua rồi, đương nhiên là anh không có vấn đề gì, anh gật đầu:
– Cháu không có ý kiến gì hết.
Cao Viễn lại hỏi mấy trưởng phòng khác, tất nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì, sau đó ông quyết định Trần Nghị Vi sẽ vào phòng thiết kế số 1. Trần Nghị Vi lại nói đôi ba câu khách sáo với Tiền Tâm Nhất, Cao Viễn thông báo tối nay sẽ liên hoan mừng người mới, không ai được vắng mặt, sau đó giải tán.
Chỗ ngồi của Trần Nghị Vi đã được bố trí nhân lúc cuối tuần, nằm ngay trong văn phòng của Tiền Tâm Nhất. Đống bản vẽ chồng chất như núi của anh bị chuyển vào phòng chứa đồ, thay vào đó là một bàn làm việc.
Trước lúc du lịch anh không biết chuyện này, sau khi họp xong, anh đi tìm bản vẽ tiếp ký chính thức của Kim Vinh trong văn phòng mà không thấy. Vương Thuần cũng đi du lịch, chắc chắn không biết. Anh lại chẳng thể đi hỏi Cao Viễn, chỉ đành chạy tới phòng để đồ lục lọi nửa tiếng mới thấy. Thực ra đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng khiến người ta khó chịu.
Bởi vì Trần Nghị Vi vừa mới tới, cũng chưa từng hợp tác bao giờ, cho nên Tiền Tâm Nhất tạm thời chưa có ý định để anh ta phụ trách bản vẽ, chỉ nói với anh ta tình huống của dự án cùng với tiến độ bản vẽ, để anh ta xem trước.
Phía sau lưng có thêm một người, anh cảm thấy không quen với tiếng ghế trượt tới trượt lui, cộng thêm mấy lần anh đứng dậy đi rót nước đều phát hiện Trần Nghị Vi đang nhìn anh ngồi vẽ. Ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta cười cười bắt chuyện.
“Trưởng phòng Tiền, bên anh vẽ không chia layer à?”
“Tôi cảm thấy thêm đường gấp khúc cho tạo hình khung nhôm này sẽ đẹp hơn.”
“Cửa phân nhiều ô hơn một chút, thoạt nhìn không đủ thông thấu.”
“…”
Có thể lời anh ta nói đều đúng cả, nhưng anh ta thực sự quá nhiều ý kiến. Đến trưa, Trần Nghị Vi muốn ăn cơm chung với bọn họ, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An cũng không thể từ chối.
Trần Nghị Vi mang theo tật xấu của một người thích xã giao đến đây. Vốn dĩ công ty không có thói quen mời rượu khi liên hoan, song đồng nghiệp mới đã đi mời rượu, mọi người không có lý do gì mà không uống. Tiền Tâm Nhất làm lãnh đạo trên danh nghĩa, càng không thể không uống, bị chuốc cho say bí tỉ không phân biệt được phương hướng, cuối cùng Trần Tây An “thuận đường” đưa anh về nhà.
Qua một thời gian, Trần Tây An nhìn ra sự mất tự nhiên của anh, nhưng cũng không tỏ thái độ gì. Thực ra hắn có thể đổi chỗ ngồi với Tiền Tâm Nhất, để mình ngồi quay lưng với Trần Nghị Vi. Đôi khi cần sự đối lập phù hợp mới thể hiện được ưu điểm.
Cuộc họp báo cáo tiến độ biệt thự lần hai nhanh chóng được quyết định thời gian. Lần này Trần Tây An không đi, Trần Nghị Vi và Tiền Tâm Nhất đi chung với nhau. Mặc dù Trần Tây An không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng quá trình không mấy vui vẻ. Lúc tan tầm, hắn nhận được điện thoại của Tiền Tâm Nhất chủ động mời mình đi ăn.
Đây vốn dĩ là một chuyện đáng mừng, dẫu vậy Trần Tây An không thể đồng ý, bởi vì Dương Giang an phận một khoảng thời gian lại chạy ra ngoài làm thiêu thân. Mặc dù bạn gay rất có sức hấp dẫn, song không thể vứt bỏ người bạn tao khang được.
Trần Tây An nói với vẻ tiếc nuối: “Tôi thực sự rất muốn đi, nhưng hôm nay không được. Trạng thái của Dương Giang không ổn, tôi phải đi xem thử.”
Tiền Tâm Nhất lập tức hỏi: “Dương Giang bị làm sao?”
Vẫn còn bảy phút nữa là tới năm rưỡi. Hôm nay Trần Tây An phải về trước, một tay hắn với lấy sạc dự phòng: “Hôm nay cậu ấy muốn nghỉ việc, rủ người đi phượt bộ tới Tây Tạng.”
Mỗi lúc Tiền Tâm Nhất bận tới mức suy sụp tới nơi cũng thường xuyên có ý định nghỉ việc đi ngắm núi tuyết. Dẫu vậy, cho dù anh có nghỉ việc đi nữa thì có lẽ cũng chẳng đi được xa nổi mười cây số:
“Vậy mà anh cũng nhìn được ra bất thường à?”
Trần Tây An: “Có thể, cậu ấy bị hen, thể chất rất tệ.”
Chẳng khác nào anh ta muốn dùng mạng mình để đi du lịch, Tiền Tâm Nhất nghĩ tới mối tình cách biệt tuổi tác xót xa kia, dám chắc anh ta lại bị kích thích rồi.
Hôm nay Tiền Tâm Nhất đi họp không phải về tăng ca nữa, vốn đang định hẹn Trần Tây An ra ngoài ăn để trút bầu tâm sự, nhưng không thành công. Đang rảnh rỗi nên anh cũng muốn đi thăm anh ta, dẫu sao Dương Giang cũng là cháu trai ruột của Dương Tân Dân. Anh nói: “Tôi đi cùng anh.”
***
Dương Giang sống trong một căn nhà hai phòng ngủ cạnh đường vành đai ngoài. Cũng giống với việc anh ta thoải mái tự do đến nhà Trần Tây An, Trần Tây An cũng có chìa khóa nhà của anh ta. Nếu không phải biết Dương Giang thích người phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa Trần Tây An còn từng tỏ tình với mình, chắc chắn Tiền Tâm Nhất sẽ nghĩ hai người đó có gì.
Thực ra anh rất hâm mộ tình bạn của hai người. Nếu anh có, anh cũng sẽ trân trọng như Trần Tây An.
Vào phòng Dương Giang, nhìn thấy bản vẽ kiến trúc la liệt dưới đất, Tiền Tâm Nhất mới biết hóa ra anh ta cùng ngành. Anh hỏi Trần Tây An, được biết anh ta làm cố vấn hệ vách.
Nghe có vẻ là một nghề rất oách, nhưng thực ra còn khổ hơn cả kiến trúc sư. Nhiệm vụ chính là làm trung gian giữa chủ đầu tư và đơn vị thi công, nhận bản vẽ thiết kế của viện thiết kế, từ đó thêm bản vẽ mời thầu tường ngoài, giao cho chủ đầu tư. Trong thời buổi thị trường cạnh tranh chướng khí mù mịt này thì chẳng có tí địa vị nào.
Hai người nhìn thấy Dương Giang ngồi khoanh chân dưới đất tìm bài hướng dẫn. Thỉnh thoảng lại lướt qua những trang mạng bán đồ dùng dã ngoại, QQ kêu không ngừng, dáng vẻ như thể trăm công nghìn việc.
– Ôi xem ai tới đây này. – Nghe thấy tiếng cửa vang lên, Dương Giang nói với vẻ chua loét – Còn có đôi có cặp nữa.
Trần Tây An không thay dép lê, ra hiệu cho Tiền Tâm Nhất cả giày vào, ngó lơ lời vô nghĩa của Dương Giang. Hắn đi thẳng tới gập màn hình laptop mà Dương Giang đang gõ chữ xuống, nói:
– Đừng nói vội, ra ngoài ăn gì trước đã.
Dương Giang đang phấn khởi hỏi thăm bạn phượt xem nên mua đèn pin mắt sói của hãng nào. Bị hắn cắt ngang, Dương Giang mất kiên nhẫn đẩy hắn một cái:
– Bực bội, đang cơ nói chuyện.
Trần Tây An liếc mắt ra hiệu cho Tiền Tâm Nhất đồng thời kéo lấy khuỷu tay trái của anh ta, Tiền Tâm Nhất hiểu ý ngoắc tay phải, hai người cùng dùng sức kéo Dương Giang lên.
Dương Giang bị nhấc bổng lên, giật thót mình, không móc kịp chiếc dép khiến nó rơi thẳng xuống, lê chân trần đi một đoạn, dở khóc dở cười:
– Hai tên tiện nhân này, ha ha ha buông tay ra, tụt quần bây giờ.
Trần Tây An điềm đạm hỏi anh ta:
– Có ăn cơm không?
– Có!!!
Dương Giang nhận được tự do, vội đá Trần Tây An một cái sau đó chạy về trước máy tính gõ cành cạch, cuối cùng vào phòng thay quần áo ra ngoài.
Quen nhau đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên ba người nghiêm túc ngồi ăn chung với nhau. Trần Tây An lau một chiếc cốc, rót trà lúa mạch đặt tới trước mặt Dương Giang, thể hiện thái độ thẳng thắn thì được khoan hồng:
– Sao đấy, nói đi.
Dương Giang cúi đầu thổi nguội trà, trợn đôi mắt trên miệng cốc trà nhìn hai người đối diện, trả lời lảng sang chuyện khác:
– Hai người thành một đôi rồi đấy à?
Tiền Tâm Nhất đang định mở miệng thì Trần Tây An đột ngột đưa cho anh một cốc nước. Hắn nói với Dương Giang:
– Vẫn chưa, muốn chuyển sang đề tài khác hả, vậy thì cùng hỏi.
– Có đôi khi con người ông thật là đáng ghét. – Dương Giang bĩu môi, dựa vào bàn, cúi đầu nói – …Không có gì, chẳng qua tự dưng nghĩ thông suốt, muốn bắt đầu cuộc sống mới, không được hả?
Trần Tây An cười:
– Được, đi Lệ Giang đi, thích hợp với thanh niên văn nghệ như ông.
– Không đi, – Dương Giang dang rộng tay ra vẻ khoa trương, nói – Tôi muốn đi núi tuyết rửa tội để nhận được cuộc sống mới.
Cuộc sống mới thì chưa biết, nhưng khả năng bị chôn vùi ở nơi đó rất cao. Trần Tây An không thể để anh ta đi được:
– Đi Lệ Giang thôi, khi nào đặt xong vé nhớ nói với tôi một câu.
Dương Giang hừ một tiếng “chẳng thèm quan tâm tới ông”, anh ta quay sang bắt chuyện với Tiền Tâm Nhất:
– Tiền Tâm Nhất, cậu nhìn thấy chưa, đấy mới là bản chất của anh ta.
Tiền Tâm Nhất trưng ra vẻ mặt “liên quan quái gì đến tôi”, anh đứng về phía Trần Tây An, kết cấu với hắn làm chuyện xấu:
– Đi Lệ Giang đi, quay về cùng lắm thì đen đi một ít, nhưng còn ra hình người.
Trên mạng có hình ảnh đối chiếu trước và sau khi đi du lịch Tây Tạng, vô cùng đả kích hứng khởi của những người muốn đi du lịch. Dương Giang lập tức “đệt” một tiếng, không muốn nói chuyện với bọn họ nữa, cúi đầu đọc tin nhắn QQ. Thấy trong nhóm đã bàn đến chuyện bắt xe đi nhờ một cách thông minh trên đường quốc lộ 318 thế nào.
Anh ta rất giỏi làm ra vẻ, thoạt nhìn trạng thái cũng không quá tệ, ít ra vẫn biết phải cố gồng. Trần Tây An lười hỏi anh ta nữa, định bụng sẽ đến hỏi thẳng Dương Anh, chính là cô giáo mà Dương Giang thích. Hắn thúc giục Dương Giang ăn nhiều hơn chút, sau đó cùng Tiền Tâm Nhất đi thẳng khỏi nhà hàng về nhà.
Trên đường đi hắn hỏi chuyện cuộc họp hôm nay. Nghĩ đến thôi Tiền Tâm Nhất cũng cảm thấy chuyện này thật mệt mỏi, anh nói:
– Trời ạ! Lần sau để anh đi họp với anh ta nhé, tôi nóng tính nên sắp không chịu nổi nữa rồi.
Trần Tây An buồn cười:
– Anh ta đã làm gì, cậu thượng hỏa rồi à?
Tiền Tâm Nhất bị hắn chọc cười:
– Anh ta chẳng nói chẳng rằng làm một bản PPT, phủ nhận toàn bộ những gì tôi đã đưa ra trong cuộc họp đầu tiên. Trần Thụy Hà nói anh ta sẽ suy nghĩ, nếu cảm thấy tốt thì những gì hai tháng nay chúng ta làm hoàn toàn uổng phí.
Làm thiết kế sợ nhất mỗi lúc chủ đầu tư nhất thời nổi hứng, sau đó muốn sửa nhiều. Trần Nghị Vi thì hay rồi, chủ đầu tư còn chưa đưa ra ý tưởng gì, anh ta đã lật đổ toàn bộ công sức của người bên mình trước.
Lần đầu tiên Tiền Tâm Nhất nhìn thấy kiểu người nhà thế này, trong lúc kinh hãi vẫn nghe từ đầu tới cuối PPT của anh ta. Phát hiện những đề nghị của anh ta quả thực có hiệu quả hơn, song cũng chỉ hời hợt bề ngoài. Với những chi tiết mà anh ta chọn, vật liệu trong nước không thể đáp ứng được yêu cầu tinh tế đến vậy. Tuy nhiên anh cũng không nhắc tới chuyện ấy.
Đây là tác phong làm việc điển hình của công ty phương án. Giống như dự án bên công ty VA, bọn họ sẽ chẳng quan tâm tới kết cấu có chịu được mái che lớn như vậy không.
Trần Tây An an ủi:
– Sẽ không uổng phí đâu, đề nghị của anh ta không thực dụng, cùng lắm vòng vèo một hồi lại trở về điểm xuất phát mà thôi. Chẳng qua thời gian mới là vấn đề lớn. Để mặc anh ta đi đường vòng, chúng ta cứ làm việc của chúng ta, theo kịp tiến độ của chúng ta là được.
Tiền Tâm Nhất biết chuyện này, nhưng đang rối rắm không biết làm thế nào để rút Trần Nghị Vi khỏi dự án. Xử lý mối quan hệ xã giao chính là điểm yếu của anh, cộng thêm kể từ sau khi Cao Viễn giàu có, ông ta trở nên rất giả dối. Ông ta vừa ý Trần Nghị Vi, cảm thấy anh ta quan trọng cũng chỉ vì muốn kiếm đường nhúng tay vào thị trường quốc tế.
Anh ta giám trình bày PPT của mình trong tình huống chẳng biết cái gì, chứng tỏ đã cho ông chủ xem trước rồi.
Tiền Tâm Nhất nói như một người từng trải:
– Được rồi, anh ta nói bản nhôm phải giảm xuống còn 30 mm mới đẹp. Anh mà lờ đi anh ta, anh ta sẽ chẳng chịu bỏ cuộc đâu. Chỉ một lát sau chú Cao sẽ đích thân tới tìm anh đấy.
Trần Tây An nghĩ một lát, nói:
– Bảo nhóc Triệu sang vẽ chi tiết cho anh ta đi, anh ta bảo vẽ gì thì vẽ cái đó, thêm ít chi tiết nhỏ vào mỗi điểm, sau đó đưa đơn giá cho sếp Trần xem. Nhìn đơn giá xong chắc chắn anh ta sẽ chẳng dám nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Tiền Tâm Nhất lắc đầu:
– Tiểu Triệu vẽ chi tiết không ổn đâu, hay là đổi sang anh Ngô đi.
– Đừng. – Trần Tây An cười nói – Không ổn càng tốt, để anh ta dạy. Tôi cảm thấy Trần Nghị Vi rất thích dạy, anh Ngô để lại khi nào cậu cần chạy tiến độ còn nhờ.
Tiền Tâm Nhất: “…”
Hết chương 28