Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng thì Trần Tây An vẫn không lên, hắn chỉ ngồi đó với vẻ mặt lạnh tanh, Tiền Tâm Nhất còn không dám bắt chuyện với hắn.
Tiến sĩ Conor trên sân khấu vẫn rất bình tĩnh, giải vây bằng cách tự giễu nói thế mà người trẻ tuổi chẳng nể mặt mình. Ông nói sẽ nhớ kỹ hắn, sau đó cúi người lui xuống.
MC bước lên sân khấu nói lời kết, mời mọi người di chuyển tới nhà hàng phía Tây dùng bữa.
Đông đúc, hỗn loạn. Hai người bị dòng người đẩy vào nhà hàng. Không nhìn thấy bóng dáng mấy người Triệu Đông Văn đâu, nhưng lại gặp đại diện của mấy công ty sản xuất đã từng hợp tác. Những người ấy lần lượt bắt tay bọn họ, mời bọn họ qua đây qua kia ngồi. Đi đi dừng dừng, cuối cùng đến gần bàn số 1. Trần Tây An chợt đứng sững lại.
Tiền Tâm Nhất nhìn theo tầm mắt anh, thấy tiến sĩ Conor đang bước về phía này với Cuthbert theo cùng. Ông lão cười với Tiền Tâm Nhất trước, sau đó dừng trước mặt Trần Tây An, nghiêm mặt nói:
– Cậu Trần Tây An, lâu rồi không gặp.
Trần Tây An mím môi cười, ánh mắt có phần bất đắc dĩ, hắn cúi người ôm ông một cái:
– Tiến sĩ, bài diễn thuyết của bác rất xuất sắc, ngoại trừ đoạn cuối cùng, cháu rất xin lỗi.
Thực ra tiến sĩ Conor không giận, người phương Tây bọn họ cũng không quan tâm tới vấn đề thể diện này. Chờ khi Trần Tây An buông tay ra, ông nhún vai bất đắc dĩ nói:
– Cuthbert cũng cảm thấy tôi quá đường đột, tôi rất xin lỗi, không biết cậu bạn đẹp trai đây là?
Trần Tây An kéo cánh tay Tiền Tâm Nhất để anh đứng lên trước mình, cười nói:
– Đây là trưởng phòng của cháu, kiến trúc sư Tiền Tâm Nhất. Tiền trong “có tiền”, tâm nhất nghĩa là “một lòng một dạ”.
Tiến sĩ Conor lập tức nhìn anh với ánh mắt tán thưởng tuổi trẻ tài cao, vươn tay ra:
– Ồ, Tâm Nhất hả, tôi rất thích tên của cậu, xin chào, xin chào.
Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy Trần Tây An thật phiền, dám cường điệu anh là kiến trúc sư trước mặt bậc thầy, nhưng bản thân anh cũng kích động không thôi. Cảm giác được tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần thế này cảm xúc dâng trào sục sôi. Anh vươn hai tay bắt tay ông lão, khẽ lắc mấy cái, nói:
– Xin chào tiến sĩ, rất vui khi được gặp bác.
Conor nói:
– Tôi cũng rất vui. Còn trẻ thế này mà đã làm lãnh đạo của Tiểu Trần, cậu rất giỏi.
Tiền Tâm Nhất bị khen cũng cảm thấy ngại. Anh nở nụ cười bẽn lẽn như thời học sinh:
– Không phải đâu ạ, bác quá khen rồi… cháu cảm ơn.
Cuthbert khẽ đẩy ông một cái không để ai phát hiện ra, Conor bĩu môi:
– Xem ra tôi phải đi rồi, hi vọng sau này ở hiện trường phỏng vấn bên cạnh lầu cao của tôi có thể nhìn thấy hình bóng hai người, tạm biệt.
Tiền Tâm Nhất không có hi vọng gì, nhưng vẫn gật đầu theo Trần Tây An, đưa mắt tiễn ông rời đi. Tiến sĩ Conor đi được hai mét, chợt bỏ Cuthbert ở đó quay lại. Ông rất thấp, song ánh mắt nhìn Trần Tây An như thể đang nhìn từ một vị trí cao xuống.
– Mỗi người đều có nỗi sợ riêng mình, sợ không có gì đáng xấu hổ. Có thể cậu đã từng ghê tởm sự yếu ớt của mình, nhưng xin hãy nhớ rằng vì đó mà tôi có ấn tượng sâu sắc về cậu. Tôi biết quốc gia của các cậu có một câu “Tái ông mất mã, chẳng biết họa hay phúc”. Tôi tặng nó lại cho cậu, mong rằng khi tôi còn sống có thể nhìn thấy tên cậu trong danh sách đề cử cho Giải Kiến trúc Pritzker.
Hôm ấy Trần Tây An không ăn nhiều, cũng im lặng hơn không ít. Tiền Tâm Nhất đoán hắn cần thời gian để suy nghĩ cho nên không làm phiền đến hắn.
Thời gian cuộc họp báo cáo tiến độ dự án biệt thự lần thứ ba, cũng chính là lần cuối cùng, được sắp xếp vào sau tết Trung Thu. Cao Viễn lại tới tìm Trần Tây An nói chuyện, hi vọng hắn có thể tham gia vào tổ dự án tháp lưng ong. Tiền Tâm Nhất rất quan tâm tới chuyện ấy, cố ý lảng vảng trước cửa phòng họp. Rót bảy tám lần nước rồi anh mới chợt ngớ người nhận ra, anh có thể đợi Trần Tây An ra ngoài hỏi thẳng hắn luôn mà.
Đúng như dự đoán của anh, Trần Tây An đồng ý thử một lần, mặc dù chuyện này hơi phản quốc, nhưng trải qua buổi triển lãm kia, Tiền Tâm Nhất hi vọng Trần Tây An có thể đột phá giới hạn.
Nhìn dáng vẻ cười ha ha của anh, Trần Tây An không biết anh đang nghĩ gì. Hắn lấy làm lạ hỏi:
– Cậu rất mong tôi tham gia vào dự án tháp lưng ong lắm hả? Vậy kết cấu biệt thự ai làm bây giờ?
Tiền Tâm Nhất trưng ra biểu cảm “làm gì có chuyện ấy”:
– Ai mong! Khả năng trúng thầu nhỏ vậy, anh vẫn phải phụ trách kết cấu biệt thự, nhưng mà…
Anh thoắt cái trở mặt, cười nói:
– Tham gia cũng không có gì xấu cả, ít nhất cũng được trải nghiệm, sau này nếu anh muốn nhảy lên cao thì chuyện từng tham gia dự án nhà siêu cao tầng cũng là một điều kiện rất có lợi.
Trên danh sách đề cử cho giải thưởng Kiến trúc Pritzker không thể xuất hiện tên viện thiết kế chưa từng nhận được dự án lớn nào. Nếu như hắn đã bằng lòng thử khắc phục nỗi sợ hãi, vậy thì chứng minh hắn đã có ý định rời khỏi đây.
Trái tim Trần Tây An chợt cảm thấy ấm áp. Hắn đứng dậy chống tay lên tấm ngăn bàn làm việc nhìn anh, ánh mắt và giọng nói đều vô cùng dịu dàng:
– Tôi muốn làm việc cùng cậu, sau này cũng thế.
Hắn nhìn tới mức trái tim Tiền Tâm Nhất cũng run lên, anh lập tức đảo mắt. Để che giấu, anh ôm lấy mắt mình, tạo dáng Vương Ni Mã khóc chạy:
– Quả nhân không làm được!
Trần Tây An cười rung rung bờ vai, nhưng giọng lại vô cùng nghiêm túc:
– Tâm Nhất, nếu như tôi gặp được con đường không thể bước qua, cậu đứng phía sau đẩy tôi một cái, được không?
Tiền Tâm Nhất sững người, chậm chạp dịch tay ra, để lộ đôi mắt và nửa gương mặt. Qua một lúc lâu sau, anh mới nói một tiếng “được”. Anh biết rõ mình không nên đồng ý, nhưng không thể quản được cái miệng mình. Anh suy nghĩ vẩn vơ kiếm đại một cái cớ, thầm nhủ: Lỡ như anh ấy thực sự đạt được Giải thưởng Kiến trúc Pritzker thì sao?
Lòng Trần Tây An chùng xuống, bỗng dưng cảm nhận được sức nặng của lời hứa. Hắn nhìn người cách một bàn nghiễm nhiên rơi vào tay giặc, thầm nghĩ: Xong rồi, mình muốn hôn cậu ấy.
Trần Nghị Vi mở cửa “cách” một tiếng bước vào trong, chợt có cảm giác khó nói thành lời:
– Hai người đang làm cái gì đấy?
***
Trung thu, Tiền Tâm Nhất về quê một chuyến. Bà ngoại anh đã hấp hối chẳng sống được bao lâu.
Tết đoàn viên mà có tang vốn đã chẳng phải chuyện tốt. Nhưng tất cả người nhà cậu và những người thường xuyên tiếp xúc với bà cụ, bao gồm cả mẹ anh nữa đều hy vọng bà có thể mất đi, tuy rằng làm vậy có hơi bất hiếu, song người già mà không chết là trộm tuổi của trời, dày vò tất cả mọi người đều mệt mỏi.
Mẹ anh về sớm hơn anh một ngày, dọn dẹp căn nhà bám bụi, song vẫn chẳng thể ở lại được, mái ngói đều đã hỏng hết rồi, bà chỉ đành đặt hai phòng khách sạn trên trấn. Mẹ Tiền Tâm Nhất và con riêng của bà một phòng, một mình Tiền Tâm Nhất một phòng.
Con trai út của Bành Thập Hương tên Lưu Dịch Dương, mới năm tuổi, nhút nhát chẳng khác nào một cô bé. Bà cũng không muốn mang con út về, nhưng vì chồng mới đi công tác nên đành phải vậy. Tự biết mình đuối lý, cũng sợ Tiền Tâm Nhất không vui, nên bà cố gắng để con trai út ở khách sạn.
Thực ra Tiền Tâm Nhất không cảm thấy có vấn đề gì, chẳng qua mẹ anh khéo quá hóa vụng, cẩn thận quá mức chỉ khiến mối quan hệ càng xa cách hơn mà thôi.
Bành Thập Hương bận rộn canh bên giường giữ hiếu, không chăm sóc được Lưu Dịch Dương. Có một lần Tiền Tâm Nhất trở về khách sạn thay quần áo, phát hiện cậu nhóc mở cửa đứng canh bên ngoài, thấy anh thì như chuột thấy mèo, lầm rầm một tiếng “anh” nhỏ như muỗi kêu, sau đó nhìn chằm chằm chiếc giày không nói gì.
Tiền Tâm Nhất hỏi cậu bé mở cửa phòng làm gì, cậu bé nói mình đói. Tiền Tâm Nhất sững người, vẫy tay với Lưu Dịch Dương, đưa tay cho cậu nhóc cầm:
– Cầm thẻ phòng đi, qua đây.
Khi Trần Tây An gọi điện tới, Tiền Tâm Nhất đang co chân ngồi trước sạp malatang, gắp đậu que vào bát của nhóc em trai. Lần đầu tiên em trai được ăn xiên que nhúng lẩu malatang ở nông thôn, tò mò cộng đói bụng khiến cậu nhóc quên luôn phải dè dặt. Lẩu cay tới mức đầu mũi cậu nhóc lấm tấm mồ hôi, phải thè lưỡi ra cho mát. Hỏi cậu nhóc có cay không, cậu nhóc lại nói không cay.
Tiền Tâm Nhất quay đầu gọi một cốc rượu gạo, ấn nghe điện thoại, đầu bên kia hỏi anh: “Đang làm gì đấy?”
Chủ quán mang rượu gạo lên, Tiền Tâm Nhất chỉ chỉ vào Lưu Dịch Dương: “Trông trẻ, ăn malatang, còn anh?”
Trần Tây An: “Con nhà ai đấy? Tôi đang xem “Thế giới động vật”.”
Tiền Tâm Nhất lấy cho Lưu Dịch Dương một que măng: “Con của mẹ tôi, thật ngưỡng mộ những người có thể ở nhà xem “Thế giới động vật” như anh.”
Trần Tây An cười nói:
“Tại sao em cậu lại về quê cậu? Ngày mai cậu có ăn tiệc đoàn viên không?”
“Bố nó đi công tác.” Tiền Tâm Nhất thầm có lẽ ngày mai nhà tôi phải ăn cơm tang, nhưng không nói với hắn, “Có, anh định thế nào?”
Trần Tây An: “Nếu Dương Giang không sang ăn thì tôi sẽ làm tạm hai món.”
Tiền Tâm Nhất bận xoay xiên không để ý: “Anh không về thăm bố mẹ hả?”
Trần Tây An: “Bố mẹ tôi không ở nhà.”
Tiền Tâm Nhất: “Vậy thì ở đâu?”
Trần Tây An: “Ở căn cứ.”
Tiền Tâm Nhất hứng thú hỏi: “Căn cứ gì, vũ khí hạt nhân? Hay vệ tinh nhân tạo?”
Trần Tây An mỉm cười: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy, là tên lửa.”
Tiền Tâm Nhất ngưỡng mộ nói: “Thảo nào anh có thể xây dựng mô hình ở Tiểu Tam Cư, loằng ngoằng một hồi hóa ra con nhà nòi khoa học. Nhưng mà bố mẹ anh nghiên cứu tên lửa, sao anh lại học kiến trúc?”
Trần Tây An: “Làm ngành nào thì ghét ngành đó, thoạt nhìn mấy nghề nghiệp nổi tiếng đều rất vất vả cả.”
Bởi vì bố mẹ thường xuyên ở căn cứ, đón năm mới thì chưa chắc, nhưng đón lễ thì chắc chắn chỉ có mỗi một mình Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất nhớ tới căn nhà không nhỏ nhưng trống trải văng tanh của hắn, một cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng. Không giống như đồng tình, dường như có chút đau lòng như thể mình cũng ở trong hoàn cảnh ấy.
Anh gọi một bát cơm rang, bảo Lưu Dịch Dương đừng ăn xiên nữa. Sau đó giơ điện thoại lên nói chuyện linh tinh với Trần Tây An. Từ chuyện bao giờ về với Quốc Khánh sẽ đi đâu, từ chuyện nhiệt độ nơi này nơi kia tới chuyện hành trình du lịch Tây Tạng của Dương Giang. Chờ khi định thần lại, chẳng ngờ đã trôi qua hơn bốn mươi phút rồi.
Lúc cúp máy, nhìn thời gian trò chuyện, Tiền Tâm Nhất ngây ra một lát. Nếu như trước đây anh sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi mình có thể buôn chuyện cả ngày trời với một người về những chủ đề tẻ nhạt này, có lẽ điểm quan trọng không phải nằm ở nội dung tẻ nhạt hay không, mà nằm ở người nói chuyện.
Nhóc em trai của anh ăn xong, ngồi trên ghế, nhã nhặn uống rượu gạo. Cậu bé cứ nhìn anh mãi, thấy anh nhìn lại thì chợt hỏi một câu:
– Anh, bạn gái anh gọi tới ạ?
Tiền Tâm Nhất nói hồi lâu khô cả họng, gọi thêm một bát canh đậu xanh uống, nghe vậy thì sặc cả lên mũi, vừa thốn vừa phải ho khụ khụ liên hồi, nước mắt suýt nữa thì trào ra. Mặt anh hơi đỏ, có lẽ do ho, cũng có thể là do nóng quá.
Anh xoa nắn hai má non nớt của đứa trẻ:
– Còn nói linh tinh nữa anh đây sẽ bán mày ở đây để xiên que đậu cho ông chủ.
Ngón tay anh không dùng bao nhiêu sức nhưng Lưu Dịch Dương lại giật nảy mình. Cậu nhóc ngậm miệng không dám nói nhiều nữa, dáng vẻ nơm nớp lo sợ giống như con thỏ nhỏ. Tiền Tâm Nhất cảm thấy đùa rất vui, không nhẫn tâm nhốt thằng bé trong khách sạn, thanh toán xong bèn dắt cậu nhóc về thôn như dắt theo đứa con trai.
Hết chương 32