Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau ba tiếng phẫu thuật, người bị thương được đẩy ra, bác sĩ nói một đống từ ngữ chuyên ngành với gia đình, Trần Tây An chỉ nghe hiểu câu cuối cùng, tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch.
Trần Tây An đi qua nửa thành phố, cuối cùng cũng về được đến nhà vào lúc mười một giờ hơn. Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang hỏng rồi, hắn đi tới chỗ còn cách cửa mười mấy mét mới phát hiện có bóng đen đang ngồi dựa vào cửa nhà mình. Ánh sáng mỏng manh từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt người kia. Trước lúc cảm nhận được hắn tới gần, dường như người đó đang đọc tiểu thuyết.
Thấy hắn dừng lại, người ngồi dưới đất mở đèn pin chiếu về phía hắn:
– Về rồi à, ăn gì chưa?
Trần Tây An sững người, vô cùng bất ngờ với chuyện này. Với tính cách của Tiền Tâm Nhất, đáng lẽ bây giờ nhìn thấy hắn phải nổi giận mới đúng, phải chăng bởi vì đang ở trong bóng đêm, giọng nói của anh nghe có vẻ dịu dàng lạ thường.
Thị giác của Trần Tây An dần thích ứng với ánh sáng bất chợt, có thể nhìn thấy biểu cảm của Tiền Tâm Nhất rất hòa nhã. Trần Tây An không biết anh đang diễn vở gì, trả lời lảng sang chuyện khác:
– Tại sao tự dưng cậu lại đến đây? Đến lâu chưa?
Tiền Tâm Nhất đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn nói:
– Tôi có một số lời muốn nói với anh, kết quả điện thoại anh tắt máy đến giờ, cho nên tôi mới tới đây. Nếu như anh chưa ăn thì mời tôi ăn đêm đi.
Trần Tây An chẳng buồn ăn, nhưng vẫn nói:
– Tôi chưa ăn, đi thôi, cậu có gì muốn nói với tôi.
Tiền Tâm Nhất không nói gì, theo hắn tới trước thang máy. Trước khi Trần Tây An ấn phím gọi xuống, anh nhanh tay ấn cả lên lẫn xuống. Rất nhiều người nóng vội đều như vậy, cảm thấy thang máy đi lên sẽ nhanh hơn một chút. Thang máy nhanh chóng di chuyển lên trên. Hai người bước vào. Trần Tây An chuẩn bị ấn tầng 1, Tiền Tâm Nhất vươn tay qua ấn phím 18 sáng lên.
Trần Tây An quay đầu nhìn chằm chằm anh, trong mắt toàn là sự nghi ngờ. Tiền Tâm Nhất đón nhận ánh mắt hắn, mỉm cười nói:
– Dương Giang đã gọi điện thoại cho tôi rồi?
Lòng Trần Tây An chùng xuống:
– Vậy thì sao?
Tiền Tâm Nhất:
– Vậy thì tôi cũng biết được nguyên nhân đại khái dẫn tới sơ xuất trong công việc của anh.
Trần Tây An ngước mắt lên, ánh mắt mang vẻ kinh ngạc, hắn không biết sau khi biết chuyện này Tiền Tâm Nhất sẽ nghĩ về mình như thế nào. Đồng tình hay xem thường? Dương Giang chẳng thể hiểu nổi tại sao hắn vô tội tới mức tháng sáu tuyết cũng phải rơi lại vì cái chết của Hách Bân mà sợ hãi tường bao sân thượng.
Dương Giang cảm thấy hắn mềm lòng thánh mẫu, nhưng quá khó để đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ. Con chó con mèo nhà bạn bè bị nghiền nát trên đường thôi bạn cũng đã cảm thấy thảm không nỡ nhìn, huống chi đây lại là một con người? Tiếng hét thảm thiết của người chết quẩn quanh quấy nhiễu giấc mộng hắn. Dương Giang đâu có trải qua chuyện này, cho nên anh ta chẳng thể hiểu được, rốt cuộc trọng lượng của một sinh mạng nặng đến đâu.
Nhưng Hách Bân đã chết từ lâu rồi, cho nên anh ta không bị trách tại sao không nhìn ra tường bao sân thượng không đạt tiêu chuẩn? Tại sao không nhận ra đó là tường gạch nối với khung răng ngựa? Tại sao chưa được sự cho phép đã bước vào công trường thi công?
Trần Tây An thì còn sống, còn là người bạn học duy nhất bước lên sân thượng cùng với anh ta, kiêm người bạn vinh dự được chia sẻ bản quyền. Hách Kiếm Vân vu tội, bạn học chỉ điểm, tất cả những thứ này sẽ phai nhạt dần theo thời gian, chỉ có sự áy náy xuất phát từ nội tâm mới tồn tại lâu dài. Hắn vẫn luôn cố nhịn không nghĩ đến hình ảnh Hách Bân chết thảm không ra hình người. Nếu như trên sân thượng ngày hôm ấy hắn bỏ qua chuyện sứt mẻ tình cảm nói một câu thôi…
Thang máy “ting” một tiếng dừng lại ở tầng mười tám, người làm trong doanh nghiệp nhà nước bỗng á khẩu chẳng nói được gì, chỉ khàn giọng nói câu xin lỗi thêm lần nữa.
Hắn không nhìn Tiền Tâm Nhất, cho nên đã bỏ lỡ mất ánh mắt anh liếc nhìn hắn khi ra khỏi thang máy. Đáy mắt chứa đựng xót thương và mong mỏi. Chợt nghe Tiền Tâm Nhất nói:
– Trần Tây An, tôi không muốn nghe câu này, nói với tôi chuyện khác đi.
Tiếp theo đó, cổ tay Trần Tây An bị siết chặt, Tiền Tâm Nhất kéo hắn đi tới tận cùng, nơi đó có bậc tam cấp, trên bậc thang là cánh cửa nhôm thông ra ngoài sân thượng.
Trần Tây An có dự cảm không lành, mâu thuẫn và khó hiểu khiến hắn dừng bước. Nhìn theo cái gáy không chịu chùn bước của Tiền Tâm Nhất, nói:
– Cậu muốn nói gì với tôi?
Tiền Tâm Nhất không quay đầu lại, giằng co tựa hồ không chịu phối hợp với hắn, cho tới khi cánh tay hai người kéo thành một đường thẳng:
– Nói chuyện Hách Bân, nói về phòng thí nghiệm và tường bao sân thượng, nói chuyện lần này, rối rắm ở đâu thì nói ở đó.
Rất nhiều chuyện vì không nói được ra cho nên mới giấu kín trong lòng, để rồi lên men thành biển chết. Trần Tây An nở nụ cười thê lương, thầm nghĩ nói chuyện này cũng có tác dụng gì đâu? Không thể phủ nhận hắn có chút rung động, muốn tháo hết tất cả lớp ngụy trang xuống, thả lỏng tinh thần để người này nhìn hết thảy nhược điểm của mình.
Tiền Tâm Nhất vặn tay nắm cửa một lúc lâu nhưng không mở được, anh dùng sức huých một cái, ánh trăng bàng bạc mỏng manh hòa vào đèn đuốc nơi phố thị chiếu xuống nơi đây, soi tỏ những hạt bụi rơi lả tả xuống do tích lũy lâu ngày.
Trần Tây An bị anh kéo loạng choạng bước ra sân thượng với lớp vật liệu chống thấm nước lộ ra bên ngoài. Hắn căng thẳng, nắm chặt ngón tay Tiền Tâm Nhất, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Tiền Tâm Nhất kéo hắn như trâu kéo xe, từng bước tới gần rìa sân thượng rộng rãi.
– …Hách Bân là con trai Hách Kiếm Vân, cũng là bạn chung phòng đại học của tôi. Năm hai chúng tôi vẫn chơi với nhau. Dương Giang không thích cậu ấy, nói cậu ấy rất kiêu, nhưng tôi thấy cũng bình thường, người thông minh thường hơi tùy ý một chút, điều này cũng có thể chấp nhận được. Sau khi thân rồi thì cậu ấy rất được hoan nghênh. Nhà cậu ấy có tiền, mà con người thì thường hư vinh, tôi cũng không ngoại lệ.
– Tôi ăn của cậu ấy không biết bao nhiêu bữa ngon, đến cuối cùng khi trở mặt với nhau vẫn không trả lại cho cậu ấy. Học kỳ đầu tiên của năm tư tôi bắt đầu viết chuyên đề nghiên cứu, cậu ấy cũng cảm thấy rất hứng thú. Khi ấy tôi đã cho rằng nếu mình che giấu với cậu ấy thì nhỏ nhen quá, tuy nhiên có rất nhiều chuyện là vậy, hậu quả của việc ngại từ chối người thân sẽ còn ầm ĩ hơn cả nói thẳng.
– Cậu ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, bao gồm cả việc mượn phòng thí nghiệm hầm gió một phần cũng do bố cậu ấy giúp đỡ. Cho nên lúc sau cậu ấy khóa cửa bên ngoài cabin, điền vào báo cáo ban đầu của tôi, thứ duy nhất tôi có thể lấy ra để uy hiếp cậu ấy chính là thứ tình cảm bạn bè vô cùng buồn cười này. Nói ra chắc cậu chẳng tin, nhưng khi tôi ký tên lên luận văn, vừa cúi đầu xuống nước mắt tôi đã trào ra, bản thân tôi cũng ngơ ngác hồi lâu.
Hắn nhìn phía xa xăm, khẽ nói:
– Tâm Nhất, nếu là cậu, cậu có dễ dàng chắp tay dâng tặng tâm huyết của mình cho người khác thế không?
– Là tôi hả?
Tiền Tâm Nhất dừng lại, đẩy má hắn để hắn đối diện với mình. Biểu cảm của rất dịu dàng, giọng nói rất khẽ:
– Người chưa từng thỏa hiệp thì không biết ba từ “bất đắc dĩ” viết thế nào, nếu tôi là anh năm ấy, tôi cũng chẳng biết phải làm gì… Ánh mắt của anh sao đấy, tôi dỗ anh có lấy đồng nào đâu! Nếu tôi có khí phách chống đỡ được áp lực từ Hách Kiếm Vân, thì sớm đã ngạo nghễ tới mức bố con nhà Trương Hàng nghe tên thôi cũng sợ mất mật từ tám trăm năm trước rồi!
Trần Tây An được anh an ủi mà dở khóc dở cười:
– Có ai khen cậu rất biết cách an ủi người khác không?
Tiền Tâm Nhất kéo hắn tới bên cạnh tường bao:
– Chưa từng, anh là người đầu tiên đánh giá tốt đấy.
Rất nhanh thôi Trần Tây An đã chẳng thể nói đùa được nữa. Trước đây hắn chưa từng phát hiện ra tường bao của tòa nhà này lại thấp như vậy, bên trên chỉ có thêm lan can bổ sung độ cao. Đứng cách một đoạn mà vẫn có thể nhìn thấy bãi đỗ xe tạm thời của tòa nhà đối diện, tầm nhìn ở đây khiến lòng bàn tay hắn vã mồ hôi, môi cũng tái đi.
Hắn đứng im không chịu bước về phía trước. Tiền Tâm Nhất kéo hắn hai cái nhưng hắn vẫn ì ra đó. Anh không miễn cưỡng, buông tay ra, trèo lên bức tường bao thấp dưới ánh mắt khiếp đảm của Trần Tây An. Gió nơi cao thoáng đãng lập tức thổi tung vạt áo anh.
Hình ảnh trước mắt khác với lúc ở sân thượng Greenland, khi ấy anh còn ngồi xuống, bây giờ thì đứng lên, vì thế càng giống với Hách Bân hơn. Đầu Trần Tây An đau đớn như thể sắp nứt ra:
– Tiền Tâm Nhất, xuống đây có được không?
Tiền Tâm Nhất nhìn hắn từ trên cao xuống, vươn tay trái ra:
– Được, anh đỡ tôi.
Trần Tây An đứng im không cử động, tay trái cứng đờ của hắn đang run lên:
– Tôi không dám.
Tiền Tâm Nhất vươn tay ra, chợt cao giọng:
– Trần Tây An, không phải anh không dám mà anh không muốn, anh qua đây cho tôi!
Trần Tây An thần hồn nát thần tính, chỉ sợ giọng nói của mình sẽ chấn động khiến anh rơi xuống, mồ hôi lạnh căng thẳng toát ra toàn thân:
– Đúng, đúng, đúng, cậu xuống đây đi.
– Không xuống vội.
Tiền Tâm Nhất chợt trở mặt, nghiêm túc nói:
– Trần Tây An, sợ hãi không phải lý do một người giậm chân tại chỗ không bước tiếp. Tôi đã từng cảm thấy bố của Trương Hàng chính là ông trời ở cái vùng quê ấy. Đến khi tôi rời khỏi đó mới phát hiện ra ông ta chẳng là cái thá gì. Cũng có người nói tôi rất thảm, nhưng tôi không cảm thấy như vậy, trên thế giới này đâu thiếu người đáng thương hơn tôi. Anh không biết những chuyện này mới tốt, vậy chứng minh cuộc sống của anh rất an ổn. Hiện tại tôi nói với anh, Trần Tây An, anh cũng không đáng thương.
– Sự thật không đáng sợ như vậy, chùn chân tại chỗ mới đáng sợ. Bây giờ tôi muốn kéo anh, anh đừng phụ lòng tôi.
– Anh không dám trèo lên đây, không dám đón gió trên đỉnh cao, chắc bởi vì anh có bóng ma tâm lý với cái chết. Nhưng gió ở đây có thổi chết được anh không? Không thổi chết được. Vậy anh có rơi xuống không? Anh không thể. Bởi vì có tôi ở đây. Chẳng phải anh thích tôi sao? Nếu như anh chẳng có chút niềm tin nào với tôi thì có tư cách gì nói thích tôi? Ờ, đúng rồi, phải là kiểu người như tôi mới đúng?
Vành mắt Trần Tây An cay cay, tầm nhìn nhòe đi chỉ còn bóng người mơ hồ, trái tim dâng trào xúc động. Nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ Tiền Tâm Nhất sẽ tới đây chỉ vì muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng hắn. Nói với hắn rằng có anh ở đây rồi…
Thấy hắn đứng im hồi lâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm mình mãi. Cánh tay Tiền Tâm Nhất đưa ra đã mỏi nhừ, nhưng vẫn dịu dàng nói:
– Trần Tây An, tôi thích người có tiền đồ. Cho nên người yêu của tôi phải có triển vọng hơn tôi. Nếu anh còn không khắc phục được bóng ma tâm lý này thì anh có giỏi tính toán đến mấy cũng không vượt qua được tôi đâu. Anh chỉ biết dừng lại ở đây, còn tôi thì vẫn luôn bước về phía trước.
– Có thể vào một ngày nào đó sau này, anh sẽ khắc phục được bóng ma tâm lý kia, nhưng em chỉ cho anh một cơ hội thôi. Bây giờ em đang đứng trên bức tường này, Trần Tây An, em bằng lòng thử yêu anh, anh có cần cơ hội này không?
Trần Tây An ngây ngẩn, vui mừng và sợ hãi đang đấu tranh trong đầu hắn. Hắn gấp gáp muốn nói một tiếng “cần”. Dẫu vậy, cảm xúc kích động quá mức khiến hắn nghẹn họng không nói được nên lời. Hắn dang tay, muốn ôm lấy người đàn ông đứng trên bức tường thấp, bước chân vừa run rẩy vừa chậm chạp, cũng có chần chừ và do dự, nhưng không lùi bước.
Tiền Tâm Nhất thở dài một hơi, lặng lẽ ấn like cho mình. Anh đã nháp trước câu này hai tiếng đồng hồ rồi, coi như không hổ với sứ mệnh của nó. Dù hành văn liền mạch lưu loát, song thực ra anh vẫn thấy có chút ngại ngùng. Để che giấu điều đó, anh dang rộng vòng tay, bắt đầu đùa cợt:
– Chiều nay em không nên đánh anh, xin lỗi, qua đây, em thổi thổi cho anh.
Hết chương 39