Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Tây An chưa từng biết một người có thể khó dậy đến như vậy.
Lúc hắn dậy đánh răng rửa mặt là khoảng sáu giờ hai mươi, đứng trong nhà tắm đã nghe thấy tiếng chuông báo thức của Tiền Tâm Nhất rồi. Bởi vì trước lúc ngủ anh đã nói phải dậy sớm về nhà lấy USB, cho nên mới cố ý đặt chuông báo thức.
Trần Tây An bảo mình có thể gọi anh dậy, Tiền Tâm Nhất nói được được nhưng xem ra vẫn muốn dựa vào… chuông báo thức của mình.
Tiếng chuông của anh rất cố gắng, đúng là đoạn cao trào của quốc ca: Vùng lên ~ vùng lên ~ vùng lên.
Kết quả đợi khi Trần Tây An chạy thể dục buổi sáng về nhà, chuông vẫn đang reo nhưng người thì chưa thèm dậy. Trần Tây An thay quần áo xong mới vào phòng cho khách, Tiền Tâm Nhất vẫn còn vùi mình trong chăn, giống như mọc rễ trên giường.
Anh không có gương mặt say ngủ an tĩnh ngoan ngoãn như trong truyền thuyết, tướng ngủ của anh không ổn chút nào. Nửa gương mặt vùi vào trong gối đầu, nửa gương mặt giấu sau cánh tay, nằm sải lai ra cả chiếc giường rộng một mét tám, chỉ còn dư lại phần nhỏ chừng ba bốn mươi centimet. Thoạt nhìn dường như chẳng còn chỗ cho Trần Tây An.
Cảm giác này thật kỳ diệu, một ngày mới bắt đầu, chỉ cần vươn tay có thể chạm tới người mình thích, trong căn phòng ngoại trừ mình ra thì vẫn còn nhịp thở của một người khác.
Trần Tây An ngồi bên chân giường một lát, tình cảm trong tim còn chưa tích lũy được bao nhiêu đã bị tiếng chuông “Vùng lên” năm phút một lần làm dở khóc dở cười. Tiền Tâm Nhất cũng rất thú vị, anh bò dậy cái vèo, không cần mở mắt vẫn có thể ấn tắt báo thức ngay tức thì, sau đó nháy mắt nằm xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.
Trần Tây An nhìn thôi cũng cảm thấy mệt, không thể hiểu được tại sao anh không đặt một lần cuối cùng duy nhất và liều cái mạng già để dậy mà cứ phải bắt mình vừa không thể dậy nổi vừa ngủ không ngon. Nhưng nhìn dáng vẻ buồn ngủ phát điên của anh rất thú vị, cứ giãy dụa chẳng khác nào trẻ con.
Trần Tây An ngồi tới bảy giờ mười phút, mới lật người anh qua, nói bừa:
– Tiền Tâm Nhất, tám giờ mười rồi, anh đi đây.
Tiền Tâm Nhất xua tay đuổi hắn đi, xua đến giữa chừng chợt khựng lại, bật mạnh người dậy. Anh cầm điện thoại xác nhận thời gian, nhìn thấy con số 7 ở đầu mới phát hiện Trần Tây An đang ngồi dưới chân giường cười, anh bị lừa một cú cũng tỉnh hơn phân nửa, vừa ngáp vừa ném điện thoại qua đó. Mới thức giấc, giọng anh cũng khàn hơn nhiều:
– Anh đi nhanh đi, không lại chẳng kịp chấm công, lương đã ít thì chớ.
– Biết lương em cao rồi nên mặc muốn trừ sao cũng được.
Trần Tây An biết anh đang nói đùa, bản thân cũng không để ý. Mặc dù trước đây khi còn làm ở Cục công trình số 8, chức vụ của hắn không cao bằng Tiền Tâm Nhất, nhưng hắn không bận, thỉnh thoảng còn nhận việc bên ngoài, thực ra thu nhập hằng năm cũng không ít hơn Tiền Tâm Nhất là bao. Người biết vị trí của bản thân thường thường sẽ chú ý đến việc thứ mình nhận được có xứng đáng hay không, chứ không đi so sánh vô nghĩa.
Ngoại trừ bóng ma tâm lý mà Hách Bân mang lại, trước mặt Tiền Tâm Nhất hắn chẳng có gì thua kém. Hắn bắt lấy điện thoại giơ lên cao:
– Mật khẩu bao nhiêu vậy đại gia?
Tiền Tâm Nhất xỏ chân vào dép lê chuẩn bị chạy ù đi rửa mặt:
– 12345.
Mật khẩu của người lười cũng thật đơn giản, Trần Tây An mở khóa màn hình, chuyện đầu tiên là tắt nhắc nhở báo thức đi. Một buổi sáng mà nghe “vùng lên” không biết bao nhiêu lần cũng đủ nhức óc rồi:
– Ồn cả một tiếng mà không thấy em dậy nổi, em làm gì vậy?
Tiền Tâm Nhất ngậm một mồm kem đánh răng, cười mơ hồ không rõ:
– Em cũng muốn dậy sớm tập thể dục học theo “Harvard bốn rưỡi sáng” gì gì đó… nhưng mà không dậy được.
Trần Tây An cười nói:
– Có chí tiến lên là tốt, chẳng qua “vật cực tất phản”, không dậy được thì ngủ chứ gì.
(Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.)
Tiền Tâm Nhất nói:
– Ngủ không yên, mỗi ngày đều đi làm, ăn cơm, tăng ca, ngủ. Xem video ngắn trên mạng cũng lười. Có đôi khi em nghĩ, nếu một ngày nào đó không làm ngành này nữa, em thực sự không biết mình có thể làm gì, em phải đọc chút Chicken Soup mới được.
Trần Tây An chuẩn bị đồ vào cặp táp:
– Không biết làm gì thì cứ làm ngành này trước, làm cũng tốt mà, còn sách thì cứ đọc. Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ gọi em dậy, bỏ đồng hồ báo thức đi được không, ồn ào quá.
Thực ra Tiền Tâm Nhất không mấy tin tưởng vào việc hắn có thể gọi được mình dậy, nhưng vẫn nói:
– Tùy anh.
Anh không cẩn thận như Trần Tây An, thu dọn cũng nhanh chóng, Trần Tây An còn có thời gian làm bữa sáng, cuối cùng cũng không kịp ăn. Hai người vội vã tới nhà Tiền Tâm Nhất lấy USB, Trần Tây An ngồi trong xe đợi, lúc ra khỏi khu nhà anh tiện đường mua hai chiếc bánh nướng chảo, vừa gặm vừa đi làm.
Một buổi sáng sóng yên gió lặng, Triệu Đông Văn chạy vào hỏi mấy câu, Tiền Tâm Nhất đến chỗ ngồi của cậu ta xem bản vẽ. Nhìn thấy desktop bừa bộn như bãi rác, tìm mãi không thấy file dwg mình vừa lưu đâu bèn mắng cậu ta một trận.
(dwg: đuôi file Autocad)
– Nhóc Triệu này, dừng việc đang làm lại, dọn dẹp sạch sẽ desktop trước đã, nhìn mà chóng hết cả mặt, chú tự tìm cũng mất cả ngày trời, gửi nhầm cũng không biết. Làm việc có thể chậm nhưng không thể làm việc vô ích. Vẽ vài bản vẽ không thể mang danh kiến trúc sư mà chỉ là họa viên kiến trúc mà thôi. Làm việc phải có đầu có cuối, nói phải đúng điểm, người khác mới cảm thấy chú chuyên nghiệp, hiểu không?
– Thói quen của anh là sắp xếp folder theo công trình và ngày tháng. Của mình cho vào một folder, người khác gửi tới cho một folder, trên desktop chỉ đặt những gì thay đổi gần đây, sửa đổi cái gì thì đều phải kí hiệu số +1,+2,+ thời gian, cộng gì thì cộng, trước khi gửi email thì cho toàn bộ vào folder, chỉ để file cần gửi ra bên ngoài, đảm bảo không gửi nhầm. Nếu chú có cách tốt hơn thì có thể làm theo cách của chú. Lần sau anh còn nhìn thấy màn hình của chú như thế này nữa thì anh sẽ cho tất cả vào trong thùng rác đấy.
Triệu Đông Văn cười hí hửng cảm ơn thầy, tiễn anh về văn phòng xong, vừa xoay người đã mở khung chat QQ với Trần Tây An, hỏi hắn về những vấn đề mà Tiền Tâm Nhất không trả lời như ống thoát nước tường ngoài bắt đầu từ đâu xuống.
Buổi trưa, email thảo luận trách nhiệm sự cố ở Greenland lặng lẽ gửi tới email nhóm bộ phận kỹ thuật.
Bình thường Cao Viễn chẳng để ý tới email của bộ phận kỹ thuật, bây giờ ông ta đã làm ông chủ rồi, không cần phải tốn công lo nghĩ tới vấn đề kỹ thuật nữa. Ông ta thường tập trung lên hòm thư thương mại, nhìn chằm chằm email đến như theo dõi cổ phiếu.
Chẳng qua gần đây ông ta đích thân dẫn đội dự án tháp lưng ong, muốn làm toàn diện mọi mặt, cho nên việc to việc nhỏ đều phải đích thân hỏi tới.
Hôm qua nhân viên kỹ thuật phụ trách mảng tường kính của Kim Hâm đích thân gọi điện thoại tới cho Cao Viễn, nói hôm nay sẽ chỉnh lý tài liệu về bố trí tường kính mà ông ta hứng thú gửi cho ông ta kèm với biểu tham số.
Cao Viễn ít khi thiết kế bản vẽ, cho nên cũng không vất vả nhiều. Thường thường vào buổi trưa ông ta sẽ không nghỉ ngơi, rảnh rỗi thì lặng lẽ đánh vài ván đấu địa chủ, có việc thì làm việc.
Bên ngoài công ty có cả tá người rụng, chưa rụng thì cũng cố gắng chăm chỉ làm việc, hiếm có thời gian rảnh rỗi nghịch linh tinh, cho nên người nhìn thấy email đầu tiên chính là Cao Viễn.
Ông ta còn chưa nhìn nội dung, rơi vào tầm mắt là hai chữ “sự cố”, trái tim ông ta đập thịch một tiếng, cảm thấy chắc chắn là chuyện xấu rồi.
Email tới từ Vương Nhất Phong, công ty gửi email là Tập đoàn Greenland, CC cả một đống người nhận, từ tổng thầu tới nhà thầu phụ đều được thông báo.
Thông thường viện thiết kế chỉ có địa vị sau bên A, nhưng lần này lại xếp xuống sau cùng. Email mà Vương Nhất Phong gửi cũng có ý bảo vệ và giảm bớt trách nhiệm của viện thiết kế, nội dung chính chỉ thông báo xác định duy nhất một nhà thầu phụ kiểm tra tốt công tác của mình và làm báo cáo trong cuộc họp cho nên không phải chịu trách nhiệm, chứ không nhắc tới Viện thiết kế.
Gương mặt Cao Viễn vẫn nháy mắt sầm xuống, kể từ lúc xây dựng GAD đến bây giờ, chỉ duy nhất một lần xảy ra vấn đề thiết kế sơ sót vào năm 09, người mắc sai lầm là Lưu Chí Quân, vấn đề là do viện thiết kế suy nghĩ không chu toàn, xà nhà thấp cửa sổ cao, dẫn tới cửa sổ mở không đạt góc độ yêu cầu. Sau đó chẳng còn cách nào ngoài giảm độ cao cửa mở xuống mới miễn cưỡng đạt yêu cầu thông gió. Song hiệu quả thẩm mỹ nhìn từ ngoài vào giảm đi khá nhiều.
Điều này khiến cho anh ta đã gần bốn mươi tuổi nhưng lương vẫn chưa cao bằng Tiền Tâm Nhất.
Cho tới năm ngoái thái độ bành trướng của Cao Viễn mới thể hiện rõ ràng. Trước đây ông ta cẩn thận dè dặt như đi trên băng mỏng, bản chất ông ta là một người vô cùng cẩn thận. Chẳng qua mấy năm gần đây tiền bạc đã che mờ hai mắt ông ta, sự cố này chẳng khác nào một tia sét đánh xuống khiến ông ta hết hồn.
Ông ta đọc đi đọc lại từ đầu tới cuối email này mười lần như bị OCD, càng đọc càng cảm thấy email công ty được CC ở cuối cùng nhức mắt. Ngọn lửa trong lòng ông ta hừng hực không thể kiềm chế, Tiền Tâm Nhất làm việc kiểu quái gì đây.
Tối qua Tiền Tâm Nhất “yêu đương” nên ngủ muộn, giờ ngủ trưa cũng say hơn. Trần Tây An thấy không bận lắm cho nên không vội đánh thức anh dậy, dù sao Trần Nghị Vi cũng đang gục đó thôi.
Cho nên khi Cao Viễn mở cửa văn phòng, nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đang nằm nhoài ra bàn ngủ, sắc mặt vốn dĩ đã không tốt lập tức càng trở nên khó coi. Ông ta thầm nghĩ Tiền Tâm Nhất càng ngày càng xấc xược, không chỉ làm việc chểnh mảng, thái độ cũng ngày một tệ hơn, đã một giờ năm mươi rồi mà vẫn còn ngủ…
Chờ khi Trần Tây An nhận ra cảm xúc của ông ta khác thường, lãnh đạo đã tới trước bàn làm việc của Tiền Tâm Nhất, hắn vừa đạp Tiền Tâm Nhất một cái dưới bàn vừa đứng dậy cười với giọng khá lớn:
– Sếp Cao, chiều nay chú ra ngoài họp ạ?
Tiền Tâm Nhất cử động, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thấy anh vẫn nửa tỉnh nửa mê nằm đó, sắc mặt Cao Viễn âm trầm, đứng yên nhìn về phía anh:
– Không đi, có chuyện gì?
Trần Tây An cầm một tờ nháp tính toán kết cấu lên, dựa vào chiếc bàn che chắn lại đá thêm một đá nữa vào chân Tiền Tâm Nhất, nói:
– Cháu gặp một vấn đề với công trình tháp lưng ong này, muốn chú đưa ra ý kiến giúp cháu, chú có rảnh không ạ?
Lần này Tiền Tâm Nhất mới tỉnh, còn chưa ngẩng đầu lên đã bị Trần Tây An đá thêm một cái. Anh cảm thấy khó hiểu, song đành giả vờ chưa thức.
Cao Viễn thực sự không rảnh, nhưng nếu như lấy lý do không rảnh vì phải phát hỏa với Tiền Tâm Nhất thì lại không hay. Cao Viễn hạ giọng, dừng trước bàn làm việc của hắn nói:
– Vấn đề gì?
Trần Tây An nhường ghế cho ông ta ngồi xuống:
– Cháu đã khoanh trong bản vẽ rồi, vấn đề viết ngay bên cạnh, chú xem thử đi ạ.
Cuối cùng thì Cao Viễn vẫn xem trọng dự án tháp lưng ong hơn, ông ta ngồi xuống bắt đầu xem kết cấu cốt thép thu nhỏ như tổ ong. Trần Tây An đóng khung vấn đề bên cạnh, hắn vẫn chưa tính toán được cục bộ hình dạng khác thường của khung cốt thép. Nếu thay đổi thì không hài hòa, không thay đổi thì phải thêm thanh kéo, ảnh hưởng tới vấn đề hiệu quả thẩm mỹ.
Cao Viễn có thói quen tập trung nhìn vào bản vẽ thì không thả lỏng, cho nên khi nhìn thấy vấn đề này ông ta bắt đầu rối rắm, thảo luận tới thảo luận lui với Trần Tây An, cuối cùng cũng chẳng đưa ra được phương án nào, nhưng tạm thời quên mất Tiền Tâm Nhất.
Tiền Tâm Nhất “thức giấc” trong kế hoãn binh này. Anh nhìn qua email cũng hiểu được đại khái. Anh phủi sạch ống quần, ngồi yên tại chỗ nhìn Cao Viễn và Trần Tây An thảo luận, chờ đợi màn răn dạy không thể né tránh.
Trần Nghị Vi cũng tỉnh rồi, chạy tới sau Trần Tây An nhìn bọn họ nói chuyện gì.
Trần Tây An nói:
– Hay là làm hai phương án, tới lúc ấy để chủ đầu tư tự lựa chọn, chưa biết chừng bọn họ còn cảm thấy chúng ta sáng tạo, cố ý thiết kế ra chi tiết khác biệt, vốn dĩ thẩm mỹ của mỗi người đã khác nhau rồi, chú thấy sao?
Cao Viễn vừa nghe đã cảm thấy rất phù hợp với sở thích lựa chọn của chủ đầu tư, miễn cưỡng nở nụ cười, khen hắn giỏi lắm. Sau đó đứng dậy, biểu cảm không vui vô cùng rõ ràng, ông ta nhìn Tiền Tâm Nhất đang giả vờ tra quy chuẩn, nói:
– Tâm Nhất cậu ra đây với tôi một lát.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đưa mắt nhìn nhau, đại khái đều đang nói: Đến rồi đây.
Hết chương 41