Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiền Tâm Nhất gác cằm lên tay, nhìn hắn từ dưới lên:
– Có mấy cái bát? Diện tích phải lau thế nào?
– Không có mấy cái bát, cũng không bao nhiêu diện tích hết. – Trần Tây An vò đầu anh thành ổ gà – Chẳng qua ăn chung thì phải chia đều mới công bằng, đứng dậy đi.
Tiền Tâm Nhất lười biếng trở mình ngồi dậy, khó khăn lựa chọn:
– Em lau nhà.
Không chỉ một lần Trần Tây An nhìn thấy Tiền Tâm Nhất nằm bò trên sofa, hắn không định chiều theo thói hư này của anh.
Chăn ga trong phòng ngủ phụ vẫn là bộ lần trước Lưu Dịch Dương đến ngủ đã dùng. Tiền Tâm Nhất vô cùng đãng trí, nhớ ra phải giặt nhưng ra khỏi cửa là quên béng mất luôn.
Nhân lúc Tiền Tâm Nhất đi tắm, Trần Tây An bước vào phòng ngủ phụ liếc một cái, lập tức nảy sinh tâm kế. Hắn đứng trước cửa phòng tắm phê bình Tiền Tâm Nhất không chú trọng vệ sinh, Tiền Tâm Nhất nói lại trong tiếng nước chảy rào rào, chẳng hề biết xấu hổ:
– Cho nên em mới chọn anh làm người yêu. Em thấy nhà anh sạch tới mức không có lấy một hạt bụi, chắc chắn sẽ không nhịn được, ha ha ha, anh giặt đi.
Trần Tây An xách theo chiếc gối đầu “mất vệ sinh” quăng lên giường lớn phòng ngủ chính:
– Không nhịn được.
Anh trưởng phòng không hay biết gì còn tưởng rằng người cung Xử Nữ kia đang tháo ga giường trong phòng ngủ phụ, thầm đắc ý vì hắn đảm đang, kết quả tắm xong ra ngoài phát hiện đã có một con “tu hú” làm tổ trên giường.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh phát hiện ra tác dụng của chiếc đèn đầu giường đã bài trí ở đó mấy năm nay. Anh bạn hợp tác đang đọc sách dưới ánh đèn đẹp trai lạ thường. Chiếc kính không gọng lóe lên từng điểm sao sáng, ánh đèn vẽ lên đường nét gương mặt rõ ràng, cùng với khí chất dịu dàng, khiến trái tim anh đập thịch một tiếng, bất giác nuốt nước bọt, bước chân vốn dĩ tự nhiên, bỗng dưng chậm lại.
Anh là một kẻ cuồng công việc, cuộc sống sinh hoạt chẳng có gì thú vị hết, vốn dĩ yêu cầu về mặt kỹ thuật cao hơn gương mặt, dù vậy đôi mắt của anh không mọc đó cho có. Anh vẫn biết tướng mạo của Trần Tây An khá ổn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy cụ thể như lúc này.
Có lẽ nhìn người dưới ánh đèn sẽ thấy đẹp hơn ba phần, hoặc có lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chẳng ngờ một Trần Tây An ôn hòa cũng thành “mỹ sắc”, dường như có thứ hormone say đắm lòng người ùa tới đây, làm trái tim mê mẩn của anh đập lỗi nhịp.
Tiền Tâm Nhất kích động bước thêm mấy bước, đối diện với ánh mắt ngước lên của Trần Tây An. Đôi mắt sau mắt kính cười như không cười, bấy giờ anh mới ngộ ra một điểm “hình như biểu cảm của mình có hơi hèn hèn thì phải”, anh lập tức hoàn hồn về, tự chửi bản thân: Căng thẳng cái con khỉ, anh ấy theo đuổi mình trước mà!
Vì không muốn để lộ sự sợ hãi, anh cũng mỉm cười vẻ cao thâm khó dò, từ từ đến gần anh người yêu đang ngồi trên giường, nhưng trái tim chẳng nghe lời kêu gào ấy, càng muốn bất động như núi thì càng chiêng trống rùm beng.
Phòng ngủ cũng chỉ rộng có nhiêu đó, anh có bò thì cũng chẳng mất mấy phút, khoảng cách rút ngắn lại rõ rành rành. Trong căn phòng ngủ không mở đèn trần, bầu không khí mờ ám tựa như một cơn mưa phùn dày đặc, càng mưa càng sền sệt, cuối cùng bao trọn lấy cả hai người.
Cảm giác căng thẳng xa lạ chẳng thể che giấu, Tiền Tâm Nhất giả vờ trấn định thật đáng yêu, nhưng Trần Tây An không cười được, một người bình tĩnh như hắn vào giờ phút này đây cũng vô cùng căng thẳng.
Càng căng thẳng thì càng chứng tỏ rằng quan tâm.
Trần Tây An không lao vào hoặc kéo tay anh, hắn chỉ khép sách lại, mỉm cười kéo người đang chủ động đến gần mình vào trong khuỷu tay. Chờ người hắn thích cười nhạo hành động tẻ nhạt của mình, hắn cúi đầu hôn anh. Cảm giác thuận theo tự nhiên và hai bên cùng tự nguyện này khiến hắn say đắm.
Có lẽ Tiền Tâm Nhất không quen hôn, anh mở to mắt, đôi mắt anh không hẳn là vô cùng xinh đẹp, lông mi cũng không dài, nhưng Trần Tây An thích sức mạnh nơi đáy mắt anh, cùng trái tim cứng cỏi bất khuất dưới lòng bàn tay này.
Câu mà Tiền Tâm Nhất nói trên sân thượng đột ngột nhảy ra trong trí óc Trần Tây An. Hắn hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi mềm mại liếm ướt khóe môi hơi khô vì thời tiết hanh. Tiền Tâm Nhất mím môi dưới, đôi mày cũng khẽ giật giật, dường như không kịp đề phòng, ánh mắt vô tội cực kỳ.
Trái tim Trần Tây An bị nhấn chìm trong sự dịu dàng, đuổi theo liếm một cái như chọc mèo, sau đó một tay vươn đặt sau gáy Tiền Tâm Nhất, cạy hàm răng của người trong lòng mình ra.
Hắn thầm nghĩ: Tại sao mình lại đáng thương được chứ, mình may mắn thế này cơ mà.
Trai thẳng Tiền ngơ ngác.
Trước kia khi thời cơ và bầu không khí đều ổn, Tiền Tâm Nhất cũng đã từng hôn một cô gái mình đi xem mắt, nhưng không nếm được ra hương vị của tình yêu, chỉ thấy mùi bạc hà chanh nổi bật hơn hẳn.
Cảm giác hôn Trần Tây An thì lại hoàn toàn khác, anh ngồi quỳ trên giường, độ cao cũng không khác gì nhiều so với cô gái anh từng ôm, song cảm giác áp bách và mạnh mẽ không thể nào đánh đồng. Chỉ là đầu lưỡi đang chuyển động nhưng anh cảm thấy như cả linh hồn mình đang dao động theo.
Môi lưỡi tiếp xúc không biết đã chạm vào công tắc thần kinh nào, Tiền Tâm Nhất chỉ thấy xúc cảm tê dại ngứa ngáy bùng nổ từ sâu thẳm trong tim, di chuyển như con rắn lan rộng ra cả xương cốt tay chân, kích động cảm xúc hưng phấn, cơ thể khô nóng.
Tiền Tâm Nhất nghẹn không nỡ thở, thời gian dài như trôi qua cả thế kỷ, cho đến khi anh hụt hơi không thể kiên trì được nữa, đẩy Trần Tây An ra lên tiếng bảo tạm dừng. Lúc Trần Tây An chạm môi tới mang cảm giác mềm mại ấm áp, bây giờ lại khô khốc nóng bỏng. Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm màu đỏ khác thường kia, phản ứng dồn nén trong cơ thể nhất thời chẳng thể nào che giấu.
Cảm giác ban đầu của anh là vô cùng xấu hổ, cúi đầu nhìn xuống Trần Tây An cũng không thấy tốt hơn là bao. Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều bật cười.
Tình nồng đến mức ấy, đáng lẽ phải làm một chuyện nghiêm túc mới đúng.
***
Trong lúc rối rắm, cảm xúc của hai người đều thả lỏng, cuộc sống tình dục thích hợp sẽ trợ giúp điều tiết tình cảm, mặc dù cũng chỉ tới mức độ dùng “tay” trợ giúp mà thôi.
Trần Tây An vô cùng hài lòng với tình trạng hiện giờ, hắn là một người mưu lược vô cùng kiên nhẫn, hắn nghiền ngẫm từng cơ hội, mỗi bước đi. Việc thích ứng cần thời gian, huống hồ, người yêu của hắn là cấp trên vừa mới bước vào con đường này, nhìn địa vị giai cấp thì giống 1, Trần Tây An không hi vọng anh có thể giác ngộ làm 0, nhưng ít ra cũng phải 0,5 thì mới có cuộc sống hài hòa.
Hắn thắt cà vạt trước gương, Tiền Tâm Nhất lục lọi trong phòng tìm kiếm một chiếc tất còn lại của mình, vừa chạy khắp nơi vừa nói chuyện:
– Em đề nghị anh mặc xấu một chút, đến lúc đó chúng ta ngồi ở hàng cuối cùng, cảm giác tồn tại gần như không có, không ai liếc mắt nhìn chúng ta là được rồi.
Trần Tây An nhận lời khen đẹp nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, cũng tôn trọng khen ngợi lại:
– Có gương mặt thì mặc gì cũng vô dụng, em có đi một chiếc tất cũng được.
Quần u không thể so được với quần jean, mỗi lần bước đi thì ống quần sẽ chuyển động, tất sẽ lộ ra. Hiếm khi Tiền Tâm Nhất mới không chịu được kiểu ăn mặc lôi thôi như vậy, anh bóc một đôi mới đeo vào, mang theo laptop và USB rồi mới chịu đi.
Trước mắt thì phòng họp đều là phòng lắp ghép di động được, trần thấp và thông gió kém, bầu không khí bên trong lúc này vô cùng nặng nề.
Mười giờ mười lăm phút hai người tới, trong phòng họp đã kín hơn phân nửa số ghế. Vương Nhất Phong ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa, không biết đang oán trách ai, thấy bọn họ thì vẫy tay, sau đó nói tiếp cuộc điện thoại của mình.
Nguyện vọng của Tiền Tâm Nhất đã nắm chắc thất bại. Đầu tiên bọn họ mặc không xấu, hai là đơn vị thi công không dám để viện thiết kế ngồi cuối cùng, hai người ngồi kế nhau ở vị trí số ba, bốn cạnh chiếc bàn dài, vừa quan sát sắc mặt các đơn vị có mặt ở đây, vừa mở máy tính kiểm tra lại vị trí của trần thả trong bản vẽ phía mình. Không có vấn đề gì, người cũng lục tục tới đủ.
Vương Nhất Phong ngồi ở vị trí lãnh đạo, bên tay trái Tiền Tâm Nhất là một vị giám đốc khác của tập đoàn, phụ trách thương vụ. Đối diện anh và Trần Tây An là đơn vị trúng thầu thi công vật liệu đá, cũng chính là đối tượng nhận trách nhiệm lớn nhất trong sự cố lần này.
Vương Nhất Phong bụng bia, khi híp mắt thì giống một người đàn ông hóng hớt, nhưng nghiêm mặt thì cũng rất ra dáng lãnh đạo. Trước tiên, anh ta miêu tả sơ qua về tình huống của sự cố lần này, sau đó mỉa mai, “giết gà dọa khỉ” về thái độ làm việc của các đơn vị. Quản lý thương vụ của Greenland ngồi bên cạnh đóng vai hiền, giả vờ giả vịt bật lại lời anh ta, kéo bầu không khí đang chìm xuống lên cao, tiện bề lát nữa mỉa mai tiếp.
Chờ khi tất cả các đơn vị đều bắt đầu cười gượng, Vương Nhất Phong biết điều dừng lại, vẫy tay gọi nhân viên ngồi bên tường bê một đống bản blueprint A2 vào. Vương Nhất Phong nói:
– Được rồi, nếu như mọi người đều không thành thật như vậy, ai cũng cảm thấy vấn đề không phải từ bản thân mình, vậy thì chúng ta bắt đầu kiểm tra từ bản vẽ, tiếp tục qua từng đơn vị, mọi người thấy thế nào?
Đầu tiên chính là viện thiết kế, qua. Sau đó là bản vẽ thi công, cũng qua. Kiểm tra thay đổi cũng chẳng có vấn đề, về cơ bản thì những vấn đề liên quan đến bản vẽ cũng xong rồi. Tiếp đến sẽ tới phần phân tích nguyên nhân rơi, rất rõ ràng đơn vị thi công lén lút ăn bớt nguyên vật liệu. Cuối cùng bên đó cũng phải thừa nhận, để giảm bớt trách nhiệm, chỉ đành cắn lại kỹ sư giám sát, chĩa mũi nhọn vào anh ta, trách anh ta không phát hiện ra.
Kỹ sư giám sát không nói gì, cố vấn cũng sa sầm mặt, bởi vì chuyện này không còn lời nào để nói. Bọn họ là những người cần phải ở tại hiện trường, vụ ký giấy kiểm tra của viện thiết kế cũng bại lộ vào bốn giờ chiều.
Đơn vị thi công vật liệu đá cũng đã cãi đỏ cả mắt, quên luôn vị trí uy quyền của viện thiết kế, ép hỏi với lý lẽ hùng hồn:
– Khi ấy viện thiết kế cũng xác nhận là không có vấn đề, người chuyên nghiệp như các cậu mà cũng không nhìn ra, vậy thì mấy người nông dân bọn tôi nhìn ra thế nào? Cho nên viện thiết kế cũng có trách nhiệm, tôi nói đúng chứ?
Vương Nhất Phong nghe vậy thì biểu cảm hơi lo lắng, ấy thế mà vẻ vui mừng khi người khác gặp họa nơi đáy mắt lại chẳng thể che giấu được. Anh ta cảm thấy người quản lý hạng mục này là một thằng ngu, viện thiết kế có trình độ thế nào, tạo từ đặt câu đều theo tiêu chuẩn quốc gia, khi cần im lặng thì bọn họ sẽ tuyệt đối không nói, nhưng khi sắp bị người ta ụp chậu cứt lên đầu, bọn họ không thể ngồi im.
Tiền Tâm Nhất nhìn qua người quản lý hạng mục này, trái tim chợt lạnh lẽo. Cao Viễn không phản đối bồi thường, tuy nhiên GAD không thể chi. Thực ra bọn họ chỉ có 5% trách nhiệm trong sự cố này, song giờ phút này đây anh nhất định phải đẩy hết đi, 5% đùn đẩy trách nhiệm này đã làm tổn thương tới kiên trì mà anh luôn lấy làm tự hào.
– Tất nhiên viện thiết kế cũng có trách nhiệm. – Câu đầu tiên anh nói rất từ tốn, rất chậm rãi, khiến cho bầu không khí tranh cãi gay gắt trong phòng họp cả ngày nay nháy mắt trở nên an tĩnh, chỉ để nghe rõ anh đang nói gì.
Ánh mắt Tiền Tâm Nhất thoáng rét lạnh, giọng nói chợt cao vút lên:
– Sớm biết công ty nhà anh có tố chất nghề nghiệp và trình độ thi công thế này thì khi ấy viện thiết kế chúng tôi không nên ký bản vẽ thi công của các anh.
Quản lý hạng mục chột dạ, đưa mắt nhìn quanh co:
– Bản vẽ của chúng tôi cũng không có vấn đề.
Tiền Tâm Nhất cười lạnh:
– Bản thân của câu nói này đã có vấn đề. Một công ty nghiêm ngặt chặt chẽ như JMP còn không dám vỗ ngực nói bản vẽ của mình không có vấn đề. Bản vẽ của các anh thực sự không có vấn đề sao? Tôi không tin, Trần Tây An, anh tin không?
Trần Tây An nói:
– Có bản vẽ đang sử dụng, kiểm tra một lát là biết ngay thôi.
Kiểm tra thì xong đời rồi, quản lý thi công vội vàng chuyển đề tài:
– Bản vẽ không có vấn đề, chẳng phải sáng nay đã kiểm tra qua rồi sao? Vấn đề xuất hiện khi kiểm tra, bây giờ chúng ta đang bàn đến kiểm tra cơ mà.
Ý của anh ta là viện thiết kế đang chuyển chủ đề đi, Tiền Tâm Nhất liếm môi nói:
– Được, tôi sẽ nói đến vấn đề kiểm tra, thời gian chúng tôi ký tên trên giấy kiểm tra là ngày 28 tháng 9, nội dung kiểm tra là cấu kiện thép ở vị trí trần thả, kết quả kiểm tra không phát hiện vấn đề gì. Chuyện này chúng tôi nhận. Người kiểm tra khi ấy là kỹ sư Trần của chúng tôi, nếu có nghi vấn gì thì anh hỏi thẳng anh ấy, anh ấy không trả lời được thì đó là trách nhiệm của viện thiết kế, được không?
Chỗ hay ho đến rồi đây. Là một đơn vị thi công, có mấy vấn đề không thể hỏi thẳng được ví dụ như mối hàn, ví dụ như thanh ren không thẳng, hỏi ra vấn đề này chẳng khác nào tự vả mặt mình, cho nên anh ta chỉ có thể hỏi hai vấn đề:
– Được, thứ nhất, tại sao khi ấy không chỉ ra nơi thi công không đạt tiêu chuẩn? Thứ hai, tôi nghi ngờ cấu kiện thép của trần thả thiết kế nhỏ nên mới bị han gỉ dẫn tới gãy.
Hai người vội liếc thoáng qua nhau, Trần Tây An đưa mắt ra hiệu cho anh cứ yên tâm. Hắn đứng dậy nói:
– Xin chào, vấn đề đầu tiên, biết rõ có điểm thi công không đạt tiêu chuẩn, tại sao không thi công theo yêu cầu. Hơn nữa tôi cần nhắc một điểm, ngày 28 tháng 9 khi kiểm tra thi công, phạm vi đã thi công chỉ có hai trục ở góc Tây Nam, tình trạng thi công ở nơi đó hoàn toàn khác với điểm xảy ra sự cố.
Hôm ấy hắn không lên sân thượng, chỉ nói bừa về tình trạng thi công thôi, kỳ diệu ở chỗ đơn vị thi công không phản bác lại hắn, chỉ nói rõ ràng tình trạng thi công bên mình không khác nhiều so với nơi xảy ra sự cố mà.
Quản lý hạng mục vừa được khen vừa phải ngậm bồ hòn, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Trần Tây An nói tiếp:
– Vấn đề thứ hai. Khi kiểm tra vào ngày 28 tháng 9, quả thực không phát hiện hiện tượng han gỉ, cũng có thể han rồi nhưng vẫn chưa nhìn ra chính xác. Không phải chỉ có mình người công ty tôi lên đó xem xét. Kỹ sư giám sát, cố vấn, thậm chí nhân viên của bên tổng thầu cũng tới xem. Nếu như có han gỉ, không thể có chuyện không một ai nhìn ra được. Cho nên giấy kiểm tra mà chúng tôi ký ngày hôm ấy cũng không có vấn đề.
Hắn mỉm cười:
– Có một điểm tôi cảm thấy rất thú vị, không biết mọi người có chú ý đến không. Thời gian từ ngày 28 tháng 9 đến ngày 11 tháng 11, chỉ trong vòng hơn một tháng mà cấu kiện thép đã han gỉ từ mức không nhận ra tới mức hoàn toàn han gỉ, chắc không đạt nổi cấp Q235A đâu nhỉ?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào quản lý của đơn vị trúng thầu hạng mục vật liệu đá.
Hết chương 43