Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiến Trúc Sư
  3. Chương 47
Trước /126 Sau

Kiến Trúc Sư

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Năm nao cũng thế, lượng tuyết rơi xuống thành phố C khá lớn, cho nên vừa mới xuất hiện hiện tượng đóng băng, công trường đã tiến vào giai đoạn tạm dừng thi công. Các hạng mục mời thầu cuối năm cũng đã được nhận thầu. Càng gần năm mới, thì khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong năm của viện thiết kế cũng tới.

Cao Viễn không còn thời gian công sức để theo sát dự án tháp lưng ong nữa bởi vì khoản tiền cuối năm vô cùng khó thu về, vì giúp nhân viên trong công ty có được một mức thù lao vừa ý, ông ta bắt đầu thường xuyên đi công tác cùng với phòng Kinh doanh.

Đã bắt đầu mở đặt trước vé tàu hỏa, đồng nghiệp đều giành nhau khí thế, chỉ có Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An án binh bất động.

Năm nay bố mẹ Trần Tây An sẽ trực ban ở trụ sở, còn Tiền Tâm Nhất không muốn tới quấy rầy gia đình mới của mẹ mình, bọn họ dự định sẽ ở lại đón năm mới ở thành phố.

Học trò của anh chuẩn bị dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ, anh Ngô mua vé xe về quê ngoại cùng vợ, còn anh mập và Lương Cầm muốn né tránh những câu hỏi han ở thôn quê nên ai nấy đều đã chuẩn bị cho mình chuyến du lịch kéo dài nửa kỳ nghỉ lễ. Bỗng dưng phát hiện ra đối phương đều có ý này, đáng tiếc một người muốn đi Vân Nam, một người muốn đi Quảng Tây, vì thế ngày nào cũng nói chuyện ý đồ thuyết phục đối phương.

Trần Nghị Vi không tham gia vào cuộc đại chiến giành vé, vừa bước sang tháng 12, anh ta đã đặt xong vé máy bay tới London rồi. Cao Viễn không có mặt, anh ta nghiễm nhiên trở thành tổng giám sát thiết kế của dự án tháp lưng ong, suốt ngày hỏi tiến độ công việc của mấy người phụ trách. Chẳng qua mọi người đều chẳng để ý đến anh ta mấy. Trong công việc thì ít ra người nói phải có một địa vị tương đối thì nói mới có người nghe.

Tiền Tâm Nhất có được khoảng thời gian rảnh rỗi lên QQ nói chuyện hiếm có. Trần Tây An nói tối nay về nhà ăn lẩu. Tiền Tâm Nhất nhìn thấy độ dài của tờ đơn thực phẩm cần mua, lại nghĩ tới công trình rửa, thái khổng lồ, lập tức nói mình thượng hỏa.

Trần Tây An trả lời anh bằng một đống ảnh nồi lẩu nước đỏ lè cay nồng, vì thế Tiền Tâm Nhất không thượng hỏa nữa.

Lúc tan làm, GAD đón chào một vị khách không mời mà đến. Nói đúng hơn thì cô ta đã đến từ sớm rồi, chẳng qua vẫn chờ ở cửa thang máy thôi. Giả Thụy đã lộ bụng, chẳng qua trang phục mùa đông vừa dày vừa nặng nề, cô mặc một chiếc áo khoác nỉ rộng, không nhìn kỹ thì không dễ nhận ra.

Tiền Tâm Nhất rẽ vào thang máy, liếc mắt thấy cô đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, có lẽ vì không thoa son nên sắc mặt cô không tốt như trước đây.

Hai người đều sửng sốt. Có đồng nghiệp bước tới nên Tiền Tâm Nhất không chủ động chào hỏi cô, còn ánh mắt Giả Thụy thì hướng về phía sau anh, rõ ràng người cô muốn tìm là Trần Tây An.

Trần Tây An đi được nửa đường thì vòng về lấy củ từ, gần đây rất nhiều người đi chúc tết, không ít đơn vị thi công và nhà xưởng gửi những món quà nhỏ đến đây, từ cam tới táo, có thể chia được ngay thì Tiền Tâm Nhất đều đã chia rồi, chỉ còn củ từ và lá trà không ai hỏi tới, Trần Tây An chuẩn bị mang củ từ về cho vào món lẩu.

Rất nhanh sau đó, hắn cũng nhìn thấy Giả Thụy, đúng lúc Tiền Tâm Nhất bước vào thang máy. Hắn không đuổi theo, người trong thang máy vẫy tay với hắn, không nhìn được gì trong biểu cảm của anh, chỉ thoáng chốc thôi gương mặt anh đã biến mất sau cánh cửa thang máy.

Thời gian dần trôi đi người ta mới để ý đến nó, bụng của Giả Thụy khiến Trần Tây An chợt phát hiện ra, hắn tới GAD đã được hơn nửa năm rồi.

Giả Thụy cũng không biết tại sao mình lại chạy tới tìm Trần Tây An. Nếu như tình yêu không như ý, nhớ tới người cũ thì cũng có thể hiểu. Nhưng đối với Trần Tây An thì cô cũng chỉ là một người đồng nghiệp mà thôi.

Cô uất ức cần phải nói ra, song những bậc phụ huynh luôn có sự cách biệt thời đại, bạn bè thì cảm thấy chuyện này chỉ là xã giao, an ủi cô không biết bao lần. Dẫu vậy, cô vẫn vô cùng tức giận. Cô nhất thời xúc động lái xe lên đường, thực ra đi đến nửa đường cô đã cảm thấy hối hận rồi, nhưng cô vẫn cứ tới. Có một số lời không nói ra thì không vui, còn về chuyện có nên hay không thì lúc tức giận lấy đâu ra lý trí.

Sau khi biết được sự tồn tại của một người tên Tiền Tâm Nhất ở cửa hàng bánh ngọt, Giả Thụy trở nên nhạy cảm hơn ngay cả trong công việc. Ngành kiến trúc là một vòng xã giao vô cùng nhỏ, chỉ cần cô muốn cô nhất định sẽ nghe được. Tin đồn nói Tiền Tâm Nhất là một kiến trúc sư rất nóng tính, sự tích huy hoàng mặc áo phao lông vũ đi họp vào ngày hè đã được lan truyền rộng rãi, Giả Thụy không thể hiểu được tại sao Trần Tây An lại lựa chọn một người quái gở đến thế.

Cô tới đây để nói với Trần Tây An, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn và nhẫn cưới cũng không trói buộc được người luôn miệng nói sẽ yêu cô cả đời kia, hai người họ còn chẳng có gì, liệu sẽ bên nhau được bao lâu?

Hôn nhân không phải mồ chôn của tình yêu, mà thời gian mới chính là nấm mồ ấy. Trên thế gian này sẽ chẳng có tình yêu cuồng nhiệt không tắt, cũng sẽ chẳng có si tình trước sau như một. Tình cảm rồi cũng sẽ phai nhạt, bầu bạn rồi cũng chỉ trở thành chủ đề.

Trần Tây An nghe cô kể chuyện, đáng lẽ ra một người lịch thiệp như hắn phải đưa khăn giấy cho cô, nhưng hắn không làm thế, hắn nói một cách khách quan:

– Anh cảm thấy Lý An không ngoại tình, em bình tĩnh lại rồi nói chuyện với cậu ấy thử xem.

Giả Thụy dùng ngón tay gạt đi nước mắt, tức tới mức nấc lên:

– Đi mát xa chân mà cũng đi được cả buổi tối ư? Quần áo anh ấy nồng nặc mùi rượu, còn cả những vết son môi nữa, mát xa chân mà ra được vết son sao?

Trần Tây An không bình luận về tính cách của Lý An, nhưng những lời trần thuật trong cơn tức giận của Giả Thụy lại không có chứng cứ xác thực nào. Trần Tây An cảm thấy cô có hơi tùy hứng.

Cổ đại có câu “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha”, mặc dù bây giờ đã không còn thế nữa, song thông thường những nhân viên kỹ thuật vẫn sẽ nhận học trò. Giống như cả công ty GAD chỉ có mình Triệu Đông Văn gọi Tiền Tâm Nhất là thầy, nhận tiếng “thầy” ấy thì cũng có nghĩa phải chịu trách nhiệm chỉ đạo hướng dẫn cậu ta, thậm chí còn chùi đít cho cậu ta nữa.

Tuy rằng mối quan hệ thầy trò của Trần Tây An vô cùng mong manh ngắn ngủi, nhưng dẫu sao hắn vẫn quan tâm chút ít tới học trò của mình. Giả Thụy sinh ra trong cảnh giàu có, cho nên cô không thể hiểu được người bình thường phải cố gắng cỡ nào mới có thể trải qua cuộc sống vẻ vang. Lý An ở rể, Trần Tây An thấu hiểu ý chí muốn trở nên vượt trội của anh ta, song vợ anh ta lại không hiểu.

Trần Tây An không muốn cũng không nên tham gia vào mâu thuẫn giữa hai người họ, hắn chỉ có thể nể mặt mối quan hệ của bọn họ trước đây mà nói một câu công bằng cho Lý An:

– Giả Thụy, anh hỏi em một câu nhé. Em cảm thấy những ngày tháng vẽ thiết kế ở viện thiết kế thế nào?

– Chán, mệt, không thú vị.. – Giả Thụy nói thẳng chẳng cần phải suy nghĩ – Mỗi ngày đều làm những việc lặp đi lặp lại, có đôi khi còn phí công vô ích. Phương án sửa tới sửa lui, sửa tới sửa lui cuối cùng lại dùng bản đầu tiên. Hơi tí thì phải tăng ca thức khuya, không có thời gian ra ngoài chơi, không có thời gian lướt Taobao, vẽ ra được rồi cũng chỉ là tòa nhà nát toàn lỗi là lỗi, mệt muốn chết.

Rất nhiều người đều cảm thấy công việc của mình như vậy, đã có một khoảng thời gian Trần Tây An cũng suy nghĩ như thế, hắn tin chắc Tiền Tâm Nhất cũng từng có. Bởi vì không hiểu, bởi vì không ổn định, nhưng sau này hắn cũng thích nghi, những kinh nghiệm tích lũy được khiến hắn có thể tự mình giải quyết một số vấn đề. Cảm giác thành tựu này rất quan trọng để hắn có thể bước tới hiện tại. Chẳng qua hắn không định lựa lời khéo léo dụ dỗ Giả Thụy yêu cái công việc thiết kế này, người có lòng học tập thì cho dù đi quét rác cũng có thể quét ra được kinh nghiệm.

– Em cảm thấy thiết kế rất phiền đúng không? Thi công thực tế còn phiền hơn gấp trăm lần em có tin không? Nhà em có họ hàng làm quản lý dự án, em có thể đi theo bên cạnh chú ấy một ngày thử xem. Em không cần phải làm gì hết, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy không ít việc rồi. Có thể chú ấy sẽ phải nhận tới năm mươi cuộc điện thoại, gọi năm mươi cuộc điện thoại, có hai mươi người tới gõ cửa văn phòng, phải lên giàn giáo treo hai mươi lần, chạy tới Cục quản lý xây dựng công trình ba lần, mời người ăn ba bữa cơm, chú ấy chi tiền, nơi ăn thì người ta chọn… Tất nhiên, anh cũng chỉ từng thực tập ở công trường thi công dự án, không nắm rõ được tình huống sâu hơn. Nếu em hứng thú có thể đi hỏi Lý An.

Tốc độ đưa ra ví dụ của Trần Tây An rất bình thường, nhưng Giả Thụy nghe rất lâu cũng chưa nghe xong, trong đầu cô vô cùng rối loạn. Cô chỉ biết Lý An lên làm quản lý hiện trường dự án sẽ được hưởng lương cao hơn làm trợ lý kiến trúc sư, dẫu vậy chẳng ngờ anh ta cần phải làm nhiều như vậy. Tất nhiên việc anh ta mang dấu son môi về nhà là anh ta sai, tuy nhiên nếu như anh ta thực sự khổ đến thế, bản thân cô không phân rõ đúng sai đã nổi nóng thì hơi… quá.

Giả Thụy xoắn ngón tay:

– … Em không hứng thú.

– Đó là chuyện của hai người. – Trần Tây An cười cười – Xin lỗi, anh không tiện mời em ăn bữa tối, chắc chắn Lý An đang đợi em về nhà ăn cơm, cũng có người cũng đang đợi anh về.

Giả Thụy bắt đầu áy náy với Lý An, lời của Trần Tây An nói khiến cô bỗng dưng cảm thấy buồn, hắn đã lên tiếng đuổi người rồi, cô nhìn vào mắt hắn hỏi:

– Anh ta sẽ nấu cơm sẵn chờ anh sao? Em, em nghe nói tính tình anh ta không được tốt.

Cậu ấy sẽ không làm vậy, đều do tôi ép mà thôi. Ngoài miệng Trần Tây An lại nói:

– Ừ, cậu ấy hơi nóng nảy, nhưng rất hiểu chuyện.

Giả Thụy đau lòng tới mức không thể đau lòng thêm, rõ ràng hai người họ đang ngồi đối diện nhau song bất chợt có cảm giác như cách nhau rất xa. Cô không muốn nói chúc hai người hạnh phúc, chỉ đành im lặng.

Trần Tây An:

– Em muốn Lý An tới đón hay tự về?

Giả Thụy cắn môi ngập ngừng mấy giây:

– Không cần anh phải quan tâm! Anh đi đi.

Trần Tây An bỗng xách túi khoai từ của hắn đứng dậy:

– Vậy anh gọi xe cho em, em ngồi đây trước nhé.

Thực ra hắn sẽ chẳng gọi xe, hắn chỉ muốn né tránh Lý An mà thôi. Theo như hiểu biết của hắn về Lý An, chắc chắn anh ta sẽ tìm tới đây, chạm mặt nhau thì xấu hổ lắm, huống hồ hắn vốn dĩ là người ngoài.

Còn “người trong” thì đã đi từ nửa tiếng trước rồi. Trần Tây An không nhận ra được điều gì từ biểu cảm của anh, bây giờ hắn phải đi xác nhận xem anh có ghen hay không.

Rời khỏi quầy nước, Trần Tây An rút điện thoại ra gọi cho Tiền Tâm Nhất, ai ngờ gọi liền hai cuộc đều không ai bắt máy. Tiền Tâm Nhất không phải là người thích làm mình làm mẩy, Trần Tây An cau mày, lấy xe vội vàng chạy về nhà.

Đi tới ngã ba ngay Carrefour cách nhà Tiền Tâm Nhất hai cây số thì bị tắc đường, hơn nữa đường tắc chật cứng, rất nhiều chủ xe đều ra khỏi ghế lái chạy về phía cửa ngã ba.

Trần Tây An chặn một người chạy xe điện ngược về phía này trên đường cho người đi bộ, chị gái cũng chỉ nghe tin vỉa hè:

– Hình như siêu thị tầng hầm của khu thương mại cháy rồi, phía trước đang khơi thông để xe cứu hỏa vào, ôi… tôi cũng không biết rõ lắm đâu.

Trần Tây An sợ hết hồn, gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa cũng không ai nghe. Hắn sốt sắng không chịu nổi, vội khóa xe vào, bỏ xe luôn trên con đường đang tắc, chẳng kịp lo nghĩ tới vấn đề đạo đức.

Trần Tây An an ủi bản thân rằng anh sẽ không đi mua thức ăn một mình, nhưng vẫn không khỏi nghĩ theo chiều hướng xấu hơn, con người thường thích hù dọa bản thân như vậy.

Quả thực bên đó đang xảy ra hỏa hoạn, cho dù đứng bên ngoài khu thương mại không nhìn ra, tuy nhiên cảnh sát giao thông đã cưỡng chế giới hạn dòng xe trên dưới, mà bên ngoài cửa khu thương mại thì vô cùng hỗn loạn.

Hắn vừa chạy vừa gọi điện thoại, lúc thì không có ai nghe, lúc thì đường dây bận, có lẽ mạng bị nghẽn rồi. Khi chạy ngang qua Carrefour, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đứng ở đây. Nếu Tiền Tâm Nhất có ở nhà thì tốt, nhưng nếu trùng hợp anh ở trong siêu thị…

Trần Tây An quả thực không dám nghĩ, ngoại trừ nhân viên cứu hỏa, không ai biết rõ về tính uy hiếp của một đám cháy lớn hơn kiến trúc sư bọn họ.

Tầng hầm của khu thương mại lớn là nơi khó cứu nguy nhất, nhiều vật liệu dễ cháy, bố trí phức tạp, dòng người đông đúc. Những người bị kẹt dưới tầng hầm hoảng loạn không biết chạy đi đâu, những người bên trên cũng không xuống được.

Còn chưa nghe thấy tiếng còi của xe cứu hỏa, ít nhất mười mấy phút nữa cũng không tới được đây. Nhân viên khu thương mại cầm loa đứng ngoài cửa hô hào, mong mọi người đừng đến gần mà hãy rời đi.

Trần Tây An đi đi lại lại giữa hai hàng cây xanh hóa, suýt nữa chọc nát cả màn hình điện thoại. Hắn không dám gọi bừa, sợ Tiền Tâm Nhất gọi lại cho mình thì máy bận, chỉ đành gửi tin nhắn liên tục nói với anh mình đang ở bên ngoài Carrefour.

Hắn sốt sắng tới mức không nhìn thấy thời gian, dường như phải qua mấy năm, màn hình đột ngột sáng lên, có người gọi tới, là Tâm Nhất!

Hết chương 47

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phồn Chi

Copyright © 2022 - MTruyện.net