Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kiến Trúc Sư
  3. Chương 76
Trước /126 Sau

Kiến Trúc Sư

Chương 76

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

***

Không phụ sự kỳ vọng của Trần Tây An, Tiền Tâm Nhất sợ đứng hình.

Trần Tây An thấy ánh mắt anh nhìn từ thẻ tên trước ngực đến cốc nước, sau đó mới di chuyển tầm mắt đối diện với hắn. Nếu như ánh mắt có thể viết chữ, vậy thì nhất định giờ phút này trong mắt anh toàn chữ “đm”. Hắn bật cười, bỗng thấy trò đùa dai này thật thú vị.

Kỹ thuật diễn xuất của Trần Tây An phải thuộc hạng nhất, hắn khống chế biểu cảm, cử chỉ và hành động đều đồng nhất. Hắn bước nhanh xuống cầu thang:

– Tâm Nhất, cậu cũng tới đây à?

Cô nàng lễ tân tên Finn đang chuẩn bị đồ dùng văn phòng cho Tiền Tâm Nhất, nghe vậy thì ló đầu ra từ sau tủ tài liệu, ngạc nhiên hỏi:

– Hai anh quen nhau ạ?

Trần Tây An “ừ” một tiếng, chờ khi hắn đến gần, Tiền Tâm Nhất đã định thần lại, anh cúi đầu điền biểu, tuôn ra một trang:

– Ha ha ha ha.

Chết tiệt, anh thầm nghĩ, chẳng trách mình cứ cảm thấy cái câu “tạm biệt” sáng nay nghe được ngập tràn âm mưu.

Là một công ty quốc tế, tại thị trường Trung Quốc vẫn áp dụng như nước ngoài, về cơ bản thì toàn xưng hô bằng tiếng Anh.

Tiền Tâm Nhất vừa mới đọc xong tập quy tắc cho nhân viên dày nửa milimet, đắn đo thật lâu, anh không có tên tiếng Anh, nhất thời cũng không nghĩ ra nên lấy tên là gì. Trần Tây An tới rất đúng lúc, hắn liếc nhìn qua hồ sơ xin việc của anh, cầm bút lên viết lên một từ – Qian.

Tiền Tâm Nhất nhìn bốn chữ cái mạnh mẽ kia, bỗng dưng như được khai sáng, nhớ tới điều thứ bao nhiêu trong quy tắc của nhân viên, cấm thành viên khác tổ yêu đương.

Anh cảm thấy giọng điệu của điều khoản cưỡng chế cấm yêu đương kia vô cùng hài hước. Anh biết có một số công ty lớn trong ngành tài chính không cho phép yêu đương chốn công sở để giữ bí mật, nhưng không cho nhân viên khác tổ yêu nhau là sao?

***

Gian trà nước ở đây toàn cà phê, Trần Tây An xuống “xin ít lá trà” để điền giấy tờ cho Tiền Tâm Nhất xong bèn đi lên.

Hai mươi phút sau, Tiền Tâm Nhất nhìn thấy Kiến trúc sư trưởng của nhóm F bọn họ, một người phụ nữ Hoa kiều ngoài bốn mươi tuổi, chỉ cho phép Tiền Tâm Nhất gọi chị là Myles. Đôi môi chị ta đỏ mọng, đi giày cao gót, phong thái mạnh mẽ, bước đi như mang theo gió cuốn.

Một người phụ nữ có thể trèo lên địa vị này trong ngành kiến trúc, nói rằng kỹ thuật thuộc dạng đỉnh của đỉnh cũng không ngoa.

F đại diện cho First, cũng đại diện cho một danh hiệu cuồng vọng. Myles đi theo con đường nữ vương, từng cử chỉ hành động đều lạnh lùng và rất ngầu. Chị ta vươn bàn tay với màu móng đỏ tươi, ra hiệu cho Tiền Tâm Nhất ngồi xuống.

Tiền Tâm Nhất vừa đặt vững mông đã nghe thấy chị bất ngờ hỏi:

– Qian, tôi nghe nói cậu và Chen ở nhóm K có quan hệ không tệ đúng chứ, trước đây còn là đồng nghiệp tốt của nhau hả?

Giọng nói của chị hơi ấm và khàn, không sắc bén như ngôn từ nói ra, rất thích hợp để đọc thơ tiếng Pháp.

Câu chuyện “nghe nói” này thần kỳ thật đấy, Tiền Tâm Nhất vừa mới gặp Trần Tây An chưa được nửa tiếng đồng hồ mà Myles đã “nghe nói” rồi… Tiền Tâm Nhất sững người, không cần biết Myles nghe được từ miệng ai, anh đều cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Khi tâm tư của một người bị nghe trộm và đồn phong thanh, trên làm dưới học theo, mọi người đều hục hặc với nhau, chẳng phải làm lẫn lộn đầu đuôi hay sao?

Nhưng dẫu vậy, JMP vẫn là công ty có thế lực top đầu. Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ, có lẽ anh đã sống trong thế giới nhỏ bé của GAD quá lâu, cũng có lẽ mọi người đều thông minh tới độ có thể quan tâm tới cả hai mặt.

Tiền Tâm Nhất tưởng tượng tới mình và Trần Tây An còn phải yêu đương vụng trộm trong hoàn cảnh bao nhiêu ánh mắt nhìn chòng chọc, anh thấy mình có thể phát điên ngay phút này.

Nếu thức thời thì anh nên phủ nhận chuyện này, nhưng im lặng nửa phút cũng không tìm được lý do phải để ý sắc mặt chị ta. Anh mà cứng lên thì rất liều, ngay cả đại gia siêu cấp như Hách Kiếm Vân anh còn chẳng thèm để ý chứ nói gì đến tình huống này. Anh chỉ nói một từ với giọng trầm trầm:

– Vâng.

Myles không giận cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn nhún vai:

– Nếu không phải cái tên chết tiệt mặt dày của nhóm K thì đáng lý ra Chen phải ở nhóm tôi mới đúng. Hai người có thể hợp tác thân mật như trước đây. Nhưng mà thật đáng tiếc, bây giờ không được nữa rồi. Áp lực cạnh tranh ở đây rất lớn, sau này tự cậu sẽ hiểu ra thôi. Bắt đầu từ bây giờ, tôi hi vọng hai người là đối thủ cạnh tranh, vượt qua cậu ta, được không?

Tính toán kết cấu của anh kém xa Trần Tây An, mà kinh nghiệm thực tế của Trần Tây An cũng kém anh một khoảng. Vốn dĩ bọn họ đều âm thầm muốn theo kịp đối phương, coi như đối thủ cạnh tranh cũng được, song rõ ràng không phải kiểu người xa lạ như Myles mong muốn. Trần Tây An sẽ giảng bài cho anh, anh cũng sẽ góp ý với hắn.

Tiền Tâm Nhất không khẳng định cũng không phủ đinh, chỉ nói:

– Nếu như có thể vượt mặt được anh ấy ở mảng kết cấu, em nằm mơ cũng cười tỉnh.

Myles lập tức hiểu nhầm ý Tiền Tâm Nhất, còn tưởng rằng anh chuyên về mảng kết cấu, chuyện này khiến cho trong suốt một thời gian dài, Myles đều giao chuyện dựng mô hình kết cấu cho anh làm, nhầm lẫn này ép anh tiến bộ rất nhiều.

Ở GAD, Tiền Tâm Nhất lo rất nhiều chuyện, không có thói quen đùn đẩy, anh thẳng thắn thừa nhận trình độ tính toán kết cấu của mình rất tệ, nhưng Myles thấy rằng trình độ của Trần Tây An ở nhóm K rất cao, một người đàn ông muốn vượt qua Trần Tây An mà nói mình tệ, càng tệ lại càng khiêm tốn, cho nên bảo anh thử tính cho mình xem thử.

Tiền Tâm Nhất nói thật không ai tin, chỉ đành để Myles tự hối hận vậy. Chẳng qua anh bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thứ quá tệ đến bản thân anh còn không nhìn nổi, anh chỉ đành thức khuya xem các dự án trước đây và đọc giáo trình.

Trần Tây An chăn đơn gối chiếc khó ngủ, vừa ngó lên phía trước phát hiện kết cấu không hợp lý, lập tức lây chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đuổi Tiền Tâm Nhất ra khỏi ghế như tu hú chiếm tổ. Hắn vừa sửa mô hình vừa dạy anh, vui vẻ lờ đi quy định không được tiết lộ thông tin dự án.

***

Tiếp theo Myles mới bước vào vấn đề chính, hỏi về kinh nghiệm làm việc và đơn vị hợp tác trước đây. Bởi vì mỗi nhóm lớn của JMP phải tự phụ trách dự án, cho nên khi CV của Tiền Tâm Nhất được Houston CC cho nhóm trưởng các nhóm, dẫu cho có cả lịch sử đen của dự án biệt thự thì anh vẫn được người ta đánh nhau chảy máu đầu để giành lấy.

Thời buổi này có quan hệ là có tất cả, cho dù quan hệ bé bằng cái mắt muỗi. Huống hồ đối với chủ đầu tư mà nói, kiến trúc sư thảo luận dự án với bọn họ còn được hoan nghênh hơn ông chủ của kiến trúc sư ấy nhiều. Dù sao một người giúp bọn họ làm việc, còn một người chỉ thu tiền bọn họ.

Tiền Tâm Nhất đưa cho cô một quyển sách tuyên truyền, nội dung là tình hình tổng quát và ảnh chụp thực tế của những công trình qua tay anh nhiều năm qua. Anh đã dùng thứ này để đẩy mạnh tiêu thụ bản thân khi tham gia phỏng vấn với tiến sĩ Phùng.

Trần Tây An cũng biết sắp chữ nửa vời, trình độ PS của Tiền Tâm Nhất chỉ ở mức độ thêm mấy chữ vào ảnh, bởi vì không chuyên nghiệp cho nên không đủ thẩm mỹ, nhưng thắng ở khoản nội dung bên trong.

Myles mở qua loa mấy trang, nét cười ánh lên trong đôi mắt:

– Qian, cuối tháng này nhóm chúng ta phải giao bản vẽ rồi, dự án tiếp theo phải tới khi đông về mới bắt đầu. Yêu cầu cấp thiết ngay sau đó chính là nắm bắt được dự án mới. Nếu như các chủ đầu tư trước đây mà cậu từng hợp tác có ý định đầu tư dự án mới thì hẹn họ ra ngoài ăn bữa cơm nhé.

Tiền Tâm Nhất cau mày rất khẽ, anh không biết rằng mình còn phải kiêm thêm cả việc làm kinh tế:

– Xin lỗi, em đã lưu phương thức liên hệ với bọn họ trong máy tính của công ty cũ cả rồi.

– Tôi không tin. – Myles đặt tay dưới cằm, cười như không cười – Cơ mà tôi không muốn vạch trần cậu đâu, nếu cậu không thể mặt dày hẹn bọn họ thì đưa phương thức liên lạc cho tôi đi.

Tiền Tâm Nhất nghĩ ngợi một hồi, nói với bản thân đây là tự lực cánh sinh, không có gì đáng phải xấu hổ hết. Anh cất lời:

– Em chỉ có thể cho chị email thôi, để em về nhà tìm, ngày mai sẽ cho chị câu trả lời.

Myles vươn tay ra:

– Mong rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

Tiền Tâm Nhất bắt tay Myles, tiếp đó chị ta dẫn Tiền Tâm Nhất vào văn phòng của nhóm, giới thiệu các đồng nghiệp trong nhóm F. Trong một nhóm lớn đầy đủ các vị trí từ thiết kế đến giá thành, thêm hai người bọn họ nữa thì tổng cộng có mười lăm người, cơ bản thì không có gương mặt nào trẻ trung hết.

Tiết tấu làm việc của công ty mới khá nhanh, hiệu suất cũng cao hơn nhiều.

Trước đây mọi người đều mặc nhận nửa tiếng đồng hồ khi vào làm là thời gian nghỉ ngơi, người thì đọc báo, người thì lướt Weibo, người thì xem Taobao đã gửi hàng hay chưa. Thời gian nghỉ trưa cũng không đồng đều, số người ngủ quá giờ nghỉ trưa cũng không phải thiểu số.

Ở JMP lại rất ít gặp tình trạng như vậy, Tiền Tâm Nhất đi làm được nửa ngày, ấn tượng sâu sắc nhất là đúng giờ, mỗi người đều có cảm giác nghiêm túc.

Cả một buổi chiều anh chẳng làm gì chỉ ngồi dày vò chiếc máy tính. Nơi đây người này còn bận hơn người kia, không ai sẽ dặn dò Triệu Đông Văn cài đặt hầu hết phần mềm khi Trần Tây An vừa bước vào GAD như anh.

Cũng không có phần mềm chat, mỗi nhóm có mạng nội bộ của riêng mình, dùng FeiQ để gửi bản vẽ và thông tin.

Sau khi tan làm mọi người chưa ai về, Tiền Tâm Nhất cũng ở lại, gần tới bảy giờ mới thấy Trần Tây An ló nửa người bên cửa, hỏi anh có về không. Nhất thời mọi người đều quay sang nhìn hắn giống như nhìn thấy thứ gì lạ lắm.

May sao Trần Tây An là đàn ông, người bình thường sẽ chẳng nghĩ lung tung, nếu không ngày đầu tiên anh đi làm đã phạm vào điều luật thép của công ty, chỉ sợ nổi tiếng sau một đêm.

Myles vẫn nhớ chuyện email của anh, nghe thấy tiếng động bèn bước ra khỏi văn phòng bên cạnh, bảo những người không bận lắm về trước. Chị ta vừa dứt lời, có mấy người lập tức đứng dậy, ăn khớp lạ thường như thể chỉ đợi được ân xá.

Tiền Tâm Nhất bỏ điện thoại và dây sạc vào trong cặp táp, đi về phía hắn. Chẳng biết Trần Tây An lại đang âm mưu quỷ kế gì. Với trình độ gian xảo của hắn, không thể quên mất cái hố khổng lồ mang tên yêu đương này.

Hai người xuống dưới, Trần Tây An theo đến trước xe anh. Tiền Tâm Nhất mở khóa xe, nhớ tới màn “trùng hợp ghê” buổi sáng, anh cười lạnh một tiếng liếc mắt nhìn hắn:

– Người nhóm K như anh muốn làm cái trò gì?

– Về nhà chứ gì. – Trần Tây An hồn nhiên mở cửa xe.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy hình như hôm nay Trần Tây An dũng cảm lạ thường, nhưng hành động của hắn lại khiến anh rất vui, anh nói ẩn ý:

– Không cùng nhóm không được yêu đương.

Trần Tây An thắt đai an toàn xong, giả vờ “nguy hiểm thật”:

– Cũng may vừa quen đã yêu xong rồi, quy định không nói không cho sống qua ngày đấy chứ?

Quy định có muốn cũng không thể vu khống như vậy được, Tiền Tâm Nhất cười ngặt nghẽo:

– Anh có thôi đi không, hôm nay anh uống nhầm thuốc à?

Trần Tây An lùi xe ra khỏi vị trí, mỉm cười nói:

– Đúng thế, lần đầu tiên làm đàn anh của em, căng thẳng muốn chết.

Tiền Tâm Nhất sững người, bỗng dưng cảm thấy ngại ngùng:

– Nói liên thiên cái gì, nhưng mà… cuối cùng em cũng vào được JMP rồi.

Giọng điệu của Trần Tây An như thể được cứu vớt:

– Cuối cùng của cuối cùng mới đúng, anh không cần phải ăn cơm một mình nữa rồi, à không, chủ yếu là ngủ cơ.

Tiền Tâm Nhất đỏ mặt, vịt chết mạnh miệng:

– Tối nay tắm rửa sạch sẽ, lên giường đợi em.

Hết chương 76

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thủy Hử Chi Mãnh Tướng Cường Binh

Copyright © 2022 - MTruyện.net