Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngôn Tuấn Hàn cười nhẹ, quả thật bất cứ chuyện gì y muốn làm đều không qua mắt ca ca mình được, Ngôn Tuấn Vỹ so với y vẫn thích hợp làm hoàng đế hơn
“Huynh cũng biết ta ở trong cung sẽ chán chết, cho nên mới ra ngoài, dù gì cũng không ai biết”
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài
“Nếu Chính Hiên hắn không đến vương phủ nói cho ta biết, chắc chắn lần này đệ không có bình an mà ngồi đó, có biết trên triều bọn đại thần dâng tấu lên muốn phụ hoàng phế bỏ thái tử hay chưa hả, đệ từ khi nào làm việc không biết suy nghĩ như vậy, phụ hoàng đặt tất cả kỳ vọng của người vào đệ đệ nhìn xem đệ làm cái gì”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, người phát hiện y trốn đi là Tại Chính Hiên sao, từ khi nào hắn lo nhiều đến như vậy
“Hoàng huynh ta đã nói không muốn làm thái tử, bọn họ dâng tấu phế ta cứ việc phế không lẻ huynh không biết sao”
“Nhưng việc đó không nói đến, đệ như thế nào lại có quan hệ với đám người của võ lâm, không phải đệ không biết võ lâm và triều đình luôn đối đầu nhau hay sao, đệ lại kết giao với con trai của minh chủ võ lâm, đệ…đệ thật kamf ta tức chết mà”
Ngôn Tuấn Vỹ đập bàn một cái, Tôn Tình giật mình rơi cả sách, lần đầu thấy tứ vương gia nổi giận với điện hạ như vậy, suốt thời gian nàng theo điện hạ chưa từng được nhìn thấy a
“Hoàng huynh võ lâm không phải đều đối đầu với triều đình hơn nữa bọn họ là bằng hữu của ta”
Ngôn Tuấn Hàn không biết vì sao đối với võ lâm Ngôn Tuấn Vỹ lại không thích như vậy nhưng y không muốn Ngôn Tuấn Vỹ đánh đồng bằng hữu của mình với những kẻ trong võ lâm
“Ta thật sự hết nói nổi đệ, Hàn nhi đệ có biết ta đã lo lắng cho đệ như thế nào không, mẫu hậu chỉ có hai chúng ta đệ nếu xảy ra chuyện gì ta làm sao ăn nói với người, hơn nữa nếu chuyện đệ có kết giao với người trong võ lâm truyền ra bên ngoài thì chắc chắn đệ sẽ không thể tiếp tục vững trên ngôi vị thái tử này”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài
“Hoàng huynh ta đã nói bao nhiêu lần ta không muốn làm thái tử, cũng không muốn sau này trở thành hoàng đế, ta năng lực có hạn tự biết bản thân không thể trở thành minh quân cho nên sớm bị phế truất càng tốt”
Ngôn Tuấn Vỹ định nói tiếp nhưng nhìn Ngôn Tuấn Hàn, trong mắt đệ đệ của hắn toàn là ưu sầu cùng mệt mỏi, bao nhiêu năm qua hắn cho rằng Ngôn Tuấn Hàn trở thành thái tử sẽ vui vẻ, tất cả những việc khác hắn sẽ ở phía sau giúp y hoàn thành kẻ nào có ý muốn dòm ngó vị trí thái tử của y hắn sẽ giải quyết, kẻ nào có ý muốn đặt điều hãm hại y hắn sẽ khiến kẻ đó im lặng cả đời
Nhưng chỉ là hắn chưa từng nghĩ hoàng đệ hắn đệ đệ mà hắn yêu thương nhất lại chưa bao giờ muốn trở thành thái tử, trở thành hoàng đế cả
“Được rồi, Hàn nhi ta đã hiểu, nhưng hiện tại nếu như đệ bị phế truất chắc chắn trong cung sẽ lại nổi lên tranh đấu, những kẻ vốn không chịu yên thân nhất định sẽ lợi dụng việc này mà diệt trừ đệ cho dù đệ không làm thái tử nữa bọn chúng vẫn sẽ không buông tha cho đệ, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ đệ”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, cho dù là kiếp này hay kiếp trước ca ca huynh vẫn luôn như vậy vẫn là bảo vệ ta, chỉ có điều ta lại không làm được gì cả việc duy nhất kiếp trước ta làm được cho huynh là đưa huynh tránh đi để huynh có thể sống sót
Nhưng Ngôn Tuấn Hàn đến sau này mới biết, ngày hôm đó Ngôn Tuấn Vỹ không hề đi mà quay trở lại, còn ôm lấy thân thể đã lạnh của y mà rời đi hơn nữa còn vì y mấy chục năm canh giữ bên mộ y, dùng hết mọi công sức tất cả mọi thứ đến lúc chết vẫn chưa bao giờ rời xa y nữa bước, cũng không cho Tại Chính Hiên đến nơi đây tìm được mộ của y
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn đệ đệ mình không kiềm được đứng dậy tiến về phía y, ôm lấy y vào lòng
“Hàn nhi, đệ là đệ đệ duy nhất của ta, cho dù sao này có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ nhất định bảo vệ đệ”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, ca ca thật cảm ơn người, cho dù là kiếp trước hay kiếp này ta đều không hối hận vì được làm đệ đệ của người
Ngốn Tuấn Vỹ sau đó cũng rời đi, nếu như Ngôn Tuấn Hàn không muốn làm thái tử nữa được hắn sẽ giúp y, nhưng cũng tuyệt đối không để kẻ nào đánh chủ ý lên ngôi vị thái tử lẫn đệ đệ của y, càng không để bất cứ kẻ nào vu oan giá hoạ cho Ngôn Tuấn Hàn
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Vỹ bước ra nên ngoài một mặt quyết tâm liền có chút tò mò, lén nhìn vào bên trong thấy Ngôn Tuấn Hàn tay đang chống cằm mà nhắm mắt tựa như mệt mỏi đều tan vậy, hắn nhận ra thì ra Ngôn Tuấn Hàn lại có những lúc như thế này, hắn cũng nhận ra rằng bản thân hắn đã để tâ m đến y từ lâu rồi, người này mới là trúc mã của hắn chứ không phải Phùng Kiều Ngọc
Nhắc đến Phùng Kiều Ngọc, nàng ta năm lần bảy lượt muốn gặp hắn nhưng hắn lại không có ý muốn gặp người khiến cho nàng ta vô cùng tức giận, nghe nói lần trước trên phố nàng ta tức giận đánh người vô tình gặp phải Phan Mạch, bị Phan Mạch dạy dỗ một trận, trở về nhà khóc lóc với Phùng thượng thư, như Phùng thượng thư e ngại binh quyền trong tay Phan tướng quân cho nên chỉ đành dỗ ngọt Phùng Kiều Ngọc chứ không dám đến làm phiền phủ tướng quân
Ngôn Tuấn Hàn liền cứ như vậy nhắm mắt, Tôn Tình và Viên Trình Nam cùng Kim Hoa An liền lui ra xa một tí tránh làm phiền giấc ngủ của Ngôn Tuấn Hàn
Tại Chính Hiên cứ như vậy mà ngắm nhìn
Lúc này Huỳnh Liên liền đi đến, không những không nhẹ nhành thông báo muốn diện kiến điện hạ, liền đạp cửa bước vào khiến Ngôn Tuấn Hàn giật mình tỉnh giấc
“Ngươi không biết ta đang nghỉ ngơi sao Huỳnh thái y”
Huỳnh Liên cười cười, thần chỉ là gấp gáp đem dược đến xin điện hạ đừng trách tội”
Ngôn Tuấn Hàn hừ mạnh, đang nghỉ ngơi lại bị người làm phiền thật là
“Đem đến rồi lui ra đi”
Huỳnh Liên liền lui ra, nghĩ đến bây giờ làm thái y cũng thật khó mà
Ngôn Tuấn Hàn thấy người lui ra ngoài liền chợp mắt nhưng lại lần nữa có tiếng mở cửa khiến y tỉnh giấc
“Lại chuyện gì nữa”
“Bẩm…bẩm điện hạ thần chỉ muốn nói thuốc này mỗi ngày dùng hai lần người đừng quên, mỗi tháng thần sẽ lại đem đến”
Ngôn Tuấn Hàn lớn tiếng quát
“Cút”
Huỳnh Liên liền vội vội vàng vàng rời đi, sợ rằng ở lại lâu một chút chắc chắn bị đem đi lăn trì mất.