Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khác với sự lo lắng của Ngôn Tuấn Vỹ ở kinh thành, Ngôn Tuấn Hàn ở đây lại vô cùng thoải mái, y cùng Tại Chính Hiên cưỡi ngựa ra khỏi Lam Ninh trấn, bên ngoài Lam Ninh trấn có một ngon núi, Ngôn Tuấn Hàn đã lâu không được ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh lần này hắn liền muốn như vậy mà vừa thực hiện mưu kế vừa đi ngao du sơn thuỷ, phía nam mặc dù là nhà ngoại của Ngôn Đình Anh, nhưng nơi đây cũng trù phú không kém, nghe nói ở nơi đây có rất nhiều phong cảnh đẹp, y liền nghĩ đến liền muốn đến đây ngắm nhìn phong cảnh mà vẽ mấy bức hoạ
Tại Chính Hiên ở bên cạnh quan sát Ngôn Tuấn Hàn, đã lâu không nhìn thấy y thoải mái như vậy, lúc trước hắn chưa từng để ý đến Ngôn Tuấn Hàn có thật sự vui vẻ không, nhưng hắn đời này lại để ý Ngôn Tuấn Hàn trong cung chưa từng vui vẻ, ở bên ngoài y thoải mái nói chuyện, cũng thoải mái hành động như chưa từng ràng buột vậy
Hai người xuống ngựa dừng chân ở một con sông nhỏ, hai bên sông là bãi cỏ xanh ngát, Ngôn Tuấn Hàn liền ngồi xuống, không khí ở đây thật tốt, thật bình yên, nếu sớm biết bên ngoài Lam Ninh trấn có một địa phương nhue vậy y đã sớm đến đây một chút
“Tuấn Hàn ngươi mang giấy bút theo là muốn vẽ tranh sao”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Mặc dù tranh ta vẽ trước nay đều là phong cảnh không có thật nhưng ta cũng muốn vẽ phong cảnh thật sự bên ngoài vào tranh, vốn dĩ nghe nói càng xuống phía nam Bình Thiên quốc càng có những phong cảnh đẹp ta còn cho rằng chỉ là đồn thoải, nhưng xem ta quả là vậy”
Tại Chính Hiên cũng gật đầu, thật sự Bình Thiên quốc phía nam vô cùng trù phú, cảnh đẹp khắp nơi nhưng lại vì tham quan hối lộ mà cuộc sống của bá tánh vô cùng lầm than, nơi nào đông đúc người thì phía sau ít nhất có người nên bọn tham quan không dám lộng hành
Tại Chính Hiên đột nhiên nghĩ ra, Lam Ninh trấn tại sao không có quan binh, một nơi tấp nập người như vậy chưa từng xuất hiện bóng dáng quan binh hơn nữa ngay cả một người đi tuần cũng không có
“Ngươi đang nghĩ gì vậy”
Nhìn thấy Tại Chính Hiên thất thần ngưng mài mực, Ngôn Tuấn Hàn liền hỏi
“Ta có một thắc mắc, tại sao Lam Ninh trấn lại không có quan binh hay quan lại, nơi đây dù gì cũng là một trấn tấp nập ít nhất cũng cơ một vị quan cai quản chứ”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười, ai dám đi gây sự với ma giáo, cho dù là triều đình và giang hồ không ưa gì nhau nhưng cũng không ai muốn đụng đến ma giáo, đám người ma giáo hành tung rất khó đoán hơn nữa thủ đoạn cũng đáng sợ, bọn họ không sợ triều đình, cũng không sợ võ lâm, nghĩ xem ai lại muốn gây sự với bọn họ
“Ngươi đã từng nghe đến ma giáo chưa”
Tại Chính Hiên gật đầu đương nhiên đã từng nghe qua, cũng biết ma giáo của hai nước Bình Thiên quốc và Thịnh Hà quốc đều do một người cai quản, là giáo chủ của Hắc Sát giáo làm chủ, mọi người đều tránh gây sự cùng Hắc Sát giáo, cho nên nơi nào được xem như địa bàn của Hắc Sát giáo liền không dám nhúng tay vào
“Lam Ninh trấn là địa bàn của Hắc Sát giáo”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Đúng vậy, cho nên khi vừa đến đây ta liền có ý định ở lại đây dừng chân một thời gian, nơi đây là địa bàn của ma giáo, đương nhiên đám người của Ngôn Đình Anh không dại gì dây vào cũng như không dám làm loạn ở đây”
Tại Chính Hiên nghĩ đến giáo chủ Hắc Sát giáo liền nhớ đến lời nói hôm qua của Chu Đình cùng Ngôn Tuấn Hàn, hắn liền cảm giác được người tên Kỳ Nam chắc chắn có liên hệ với ma giáo nhưng nghĩ kỹ hớn hai người nói đây là địa bàn của tên đó, e rằng hắn không chỉ có liên hệ mà còn chính là giáo chủ ma giáo hoặc là thiếu chủ của giáo
“Vậy cho nên chúng ta ở đây sẽ an toàn sao”
Ngôn Tuấn Hàn gật
“Có thể là như vậy, này ngươi mài mực tiếp đi ta còn chưa vẽ xong”
Tại Chính Hiên liền mỉm cười tiếp tục mài mực, xem ra hắn nên căn dặn Dinh Lâm cẩn thận hành động, nơi đây là ma giáo, không thể cùng bọn người ma giáo đắc tội được
Hai người cùng nhau người mài mực người vẽ tranh, đến khi tranh xong trời cũng đã sắp xuống nhí mất rồi
“Tuấn Hàn, đã không còn sớm chúng ta trở về khách đi3m thôi”
“Có thể đến nơi lần trước mua kẹo hồ lô hay không”
“Có thể a”
Tại Chính Hiên giúp Ngôn Tuấn Hàn thu lại giấy bút sau đó cùng nhau cưỡi ngựa quay về trấn, hắn đến nơi hôm qua hai người đi ngang liền mua hai xâu kẹo hồ lô cho Ngôn Tuấn Hàn, Ngôn Tuấn Hàn liền nhận lấy, mặc dù mùi vị không bằng ở kinh thành nhưng mà cũng khá ngon hơn nữa bây giờ y chỉ là một vị công tử bình thường đương nhiên có thể tuỳ ý mà ăn được rồi
Trở về khách đi3m họ liền nhìn thấy Chu Đình đang trốn một góc thì liền bước đến, Ngôn Tuấn Hàn vỗ nhẹ vai của Chu Đình, Chu Đình nhém xíu đã hét toáng lên, cũng may Ngôn Tuấn Hàn nhanh tay bịnh miệng hắn lại
“Ngươi làm cái gì lén lén lút lút trốn ở đây vậy chứ”
“Ta thấy có một đám người bước vào khách đi3m, nhìn bộ dạng rất lạ, ta sợ là người của phụ thân”
Ngôn Tuấn Hàn theo hướng chỉ của Chu Đình mà nhìn, thật sự là lạ mà nhưng khách đi3m này đã được y bao trọn, đám người này không thể đến ở được
“Chính Hiên ngươi đưa Chu Đình lẻn vào đường sau, ta ở đây xem bọn họ là ai”
Tại Chính Hiên nhíu này, hắn phải ở lại bảo vệ y tại sao phải giúp tên kia lẻn vào chứ
“Chính Hiên ta tự lo liệu được”
Ngôn Tuấn Hàn biết hắn nghĩ gì nên liền lên tiếng, Ngôn Tuấn Hàn liền gật đầu, thật là bất lực mà, nhưng biết làm sao được chứ, Ngôn Tuấn Hàn đã ra lệnh rồi
Chu Đình mặc dù không muốn cùng Tại Chính Hiên lẻn vào nhưng cũng phải theo lời Ngôn Tuấn Hàn mà vào, hắn không muốn gây rắc rối cho y
Ngôn Tuấn Hàn chỉnh lại y phục sau đó bước vào khách đi3m, ông chủ nhìn hắn liền lên tiếng
“Các vị khách quan khách đi3m này đã được vị cô nương đi cùng công tử kia bao trọn rồi, thật sự không còn phòng”
“Các vị thật xin lỗi, nơi đây ta đã bao trọn rồi”
Đám người liền nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó một trong bọn họ liền lên tiếng
“Không biết công tử đây có thể thương xót cho chúng ta một vài phòng, ở trấn này chỉ có ba khách đi3m nhưng hai cái còn lại đều đã không còn chỗ”
Ngôn Tuấn Hàn quan sát đám người này, liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn cỡ nào cũng không nhìn ra là thương nhân hay là người của giáo nào cứ cảm giác là một đám cướp vậy, nhưng cướp lại dám đến chỗ của Tống Kỳ Nam gây sự e rằng là muốn tìm chết rồi đây
“Tiếc quá các vị, chỗ ta cũng có rất nhiều người không còn phòng trống nữa, không thể chia cho các vị”
“Tên kia ngươi có ý gì đây, lão đại bọn ta đã nói rất nhẹ nhàng là muốn mượn một vài phòng rồi,ngươi là đang muốn gây sự sao”
Một tên liền lên tiếng quát ý định xông lên đánh y nhưng chưa kịp chạp vào y đã bị một đá đá văng ra xa
“Ngươi nào có mắt như mù dám đụng vào công tử nhà bọn ta”.